“Rầm!” Cửa kính nhà tắm bị mở ra, một hình dáng to lớn xông ra ngoài, kèm theo đó là tiếng hét lảnh lót của Tiểu Tịnh Trần: “Màn Thầu, không được giũ lông! Em làm nước văng đầy ra thảm rồi, còn dẫm ướt cả bít tất của cha nữa!”
“À húu~” Vua sói Màn Thầu khó khăn lắm mới khoát khỏi phòng tắm đáng sợ như địa ngục, đang vui sướng chuẩn bị giũ lông cho thỏa thích thì bị Tiểu Tịnh Trần lên tiếng dọa nạt. Nó chỉ dám đứng sững ra đấy, giống như bị đóng băng, chỉ có chiếc đuôi vẫn đang ngoe nguẩy, ngoảnh đầu lại nhìn Tiểu Tịnh Trần với ánh mắt vô cùng bi thương. Tiểu Tịnh Trần ôm một chiếc khăn tắm lớn, trực tiếp phủ lên mình vua sói Màn Thầu, mạnh mẽ lau lau chà chà.
Vua sói Màn Thầu giãy giụa trong đau khổ một lúc, khó khăn lắm mới giũ được chiếc khăn tắm đáng ghét ra khỏi đầu. Nó rên khẽ một tiếng rồi chạy sang phòng bên cạnh một mình an ủi tâm hồn bé nhỏ mong manh đang tổn thương sâu sắc. Tiểu Tịnh Trần thỏa mãn đứng dậy. Vất vả lắm mới tắm xong cho Màn Thầu, cô bé cũng định đi tắm một chút. Tầm mắt của cô bé theo thói quen từ trên người cha trượt xuống, chợt khựng lại.
Tiểu Tịnh Trần đứng sững ra đó, ngây ngốc nhìn Bạch Hi Cảnh đang cúi đầu, ánh mắt nhuốm màu âm trầm, nhất thời không biết phải làm sao.
Bạch Hi Cảnh yêu thương chiều chuộng con gái hết mực. Đừng nói là nổi giận, Bạch Hi Cảnh thậm chí còn chưa một lần to tiếng với Tiểu Tịnh Trần. Vì vậy, trong mắt cô bé, Bạch Hi Cảnh tuyệt đối là một người cha tốt đến không thể tốt hơn. Mà hiện tại, người cha vốn ân cần, nhẹ nhàng, ấm áp như gió xuân ấy lại đột nhiên để lột ra biểu cảm đáng sợ như thế, Tiểu Tịnh Trần bất giác cảm thấy tim mình như bị ai bóp chặt, đau nhói. Cảm xúc lạ lẫm cứ đè nặng khiến cô bé càng bồn chồn không yên.
Tiểu Tịnh Trần mím chặt môi, lặng lẽ ngước nhìn Bạch Hi Cảnh. Một giây, hai giây... một phút, hai phút..., năm phút trôi qua. Bạch Hi Cảnh vẫn không có động tĩnh gì. Chuyện này vô cùng đáng sợ. Tiểu Tịnh Trần luôn luôn cảm nhận được những buồn vui đau khổ của Bạch Hi Cảnh, đồng thời, Bạch Hi Cảnh cũng có khả năng cảm ứng đặc biệt đối với Tiểu Tịnh Trần. Nếu như bình thường, chỉ cần năm giây thôi, Bạch Hi Cảnh sẽ ngay ngập tức phát hiện ra ánh mắt của Tiểu Tịnh Trần.
Vậy mà bây giờ, đã năm phút trôi qua rồi...
Nhất định xảy ra chuyện lớn!
Tiểu Tịnh Trần không khỏi tủi thân, cô bé bặm chặt môi, yếu ớt mở miệng: “Ba ơi~”
Bạch Hi Cảnh chợt giật mình, lập tức ngẩng đầu, liền thấy Tiểu Tịnh Trần đang nhìn. Cả người cô bé ướt nhẹp như một chú chó con bị bỏ rơi, đang ôm lấy chiếc khăn tắm lớn, nước mắt từng hàng từng hàng lăn dài trên má. Bạch Hi Cảnh cảm thấy tim mình như thắt lại, liền vẫy vẫy tay bảo cô bé: “Qua đây!”
Tiểu Tịnh Trần ôm lấy đầu, mím môi, chậm rãi đi tới, ngồi lên ghế sô pha. Bạch Hi Cảnh thở dài một tiếng, vươn tay kéo cô bé vào lòng, ngón tay xương khớp rõ ràng nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc ngắn của con gái. Do vừa mới tắm cho Màn Thầu xong, cả người cô bé bị thú cưng vẩy nước ướt hết, nhìn có chút chật vật, song lại càng làm rõ lên vẻ bé nhỏ, đáng yêu.
“Đầu còn đau không?” Bạch Hi Cảnh giấu tâm trạng vào sâu trong đáy mắt, cúi người, ánh mắt tĩnh lặng nhìn cô bé.
Tiểu Tịnh Trần lắc đầu: “Hôm nay không đau.”
Ngón tay đang vuốt ve mái tóc ngắn của con gái hơi khựng lại, săc mặt Bạch Hi Cảnh lập tức sầm xuống, nhưng anh vẫn giữ giọng nói ân cần như mọi khi: “Hôm nay không đau đầu? Nói như vậy có nghĩa là hôm qua có đau? Hay là hôm kia?”
Tiểu Tịnh Trần mạnh mẽ gật đầu, thuận thế tựa vào người Bạch Hi Cảnh, dụi dụi đầu: “Hôm qua đầu con đau một lúc, còn hôm kia không đau.”
Bạch Hi Cảnh lập tức kéo Tiểu Tịnh Trần ra khỏi vòng tay mình, nghiêm túc nhìn vào mắt con gái, nghiêm nghị nói: “Hôm qua đau đầu sao không nói với ba?”
Tiểu Tịnh Trần nhất thời ngẩn người, tủi thân mím môi, nói: “Hôm qua lúc con chơi cờ với ông có đau đầu một chút, sau đó thì không đau nữa. Khi đó, ba còn đang nói chuyện với bác.”
Bạch Hi Cảnh: “...”
Được rồi, Tiểu Tịnh Trần vừa mới qua khỏi cơn bệnh nghiêm trọng, cả gia đình liền tổ chức tiệc ăn mừng. Trong bầu không khí vui vẻ đó, anh quả thực có chút lơ là.
Bạch Hi Cảnh nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, ngừng trong giây lát rồi ân cần nói: “Nếu đầu vẫn còn đau, thì con nhất định phải nói cho ba biết, nhớ chưa?”
“Dạ.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu, đôi mắt ngập nước ngước nhìn Bạch Hi Cảnh. Khóe mắt anh hơi rung động, theo phản xạ tránh đi ánh nhìn của con gái.
“Quần áo ướt hết rồi, mau đi tắm, kẻo bị nhiễm lạnh.”
“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc gật đầu, lấy bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng cửa nhà tắm đóng lại, Bạch Hi Cảnh mới hơi ngả đầu, dựa hẳn người vào sô pha, gác cánh tay che kín hai mắt. Nghĩ đến vừa rồi không dám nhìn thẳng vào mắt con gái, hô hấp của anh liền trở nên không ổn định. Không rõ vì sao, chỉ cần nhìn vào đôi mắt long lanh của con gái, trong đầu anh lại hiện lên cảnh cô bé đang nằm trên giường bệnh, thoi thóp những hơi thở cuối cùng. Anh không dám tưởng tượng, nếu cô bé không qua khỏi lần phát bệnh đầu tiên này, hậu quả sẽ thế nào?
Anh không dám nghĩ, và cũng không được phép nghĩ đến!
“Ngài Bạch, anh còn không biết nguyên nhân dẫn đến cái chết của những cơ thể bị đem ra làm thí nghiệm kia sao?”
“Chết não! Họ đều tử vong vì chết não!”
Lời nói của Đẳng Thập lại văng vẳng bên tai. Bạch Hi Cảnh rốt cục cũng đã hiểu ra nguyên nhân vì sao Tiểu Tịnh Trần so với những người cũng tuổi lại có chút ngây ngốc, vì sao gặp trở ngại lớn trong học tập và vì sao nhiều năm vậy rồi mà cô bé dường như không có tiến bộ. Không phải Tiểu Tịnh Trần đần độn, ngu ngốc mà là do M1371 vẫn luôn liên tục ăn mòn não bộ của cô bé, khiến tư duy của đại não không thể phát triển một cách tự nhiên theo độ tuổi.
Nực cười là Bạch Hi Cảnh tưởng rằng cô bé đã quen với những tháng ngày sống trên núi tách biệt với thế giới bên ngoài nên mới không thể tiếp nhận nhận sự phồn hoa và phức tạp của thế giới này.
Bây giờ e rằng não của cô bé đã bị ăn mòn cận kề điểm giới hạn. Dược tính còn sót lại của M1371 đã bắt đầu ảnh hưởng đến các hoạt động sống thường ngày của cô bé.
Lần phát bệnh đầu tiên đã đau đến muốn cướp đi mạng sống của Tiểu Tịnh Trần, vậy lần tới... Đau đầu còn đau đớn hơn khi những phần khác trên cơ thể bị đau. Căn bệnh này vô cùng khó đoán, thậm chí ngay cả những thiết bị y tế hiện đại nhất cũng không thể kiểm tra được... Bạch Hi Cảnh lặng lẽ vùi mặt vào trong lòng bàn tay.
Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên bị đẩy vào thế tuyệt vọng, anh hoàn toàn gục ngã rồi!
Bạch Hi Cảnh đang chìm sâu trong khủng hoảng, chợt có một bàn tay nhỏ mềm mại đặt lên vai anh, khiến anh sực tỉnh. Một âm thanh ngọt ngào, bay bổng tựa như tiếng trời từ nơi xa xôi vọng đến, truyền vào tai Bạch Hi Cảnh, trực tiếp đi vào sâu thẳm trái tim anh, xua tan đi mọi khủng hoảng, mờ mịt trong anh: “Ba ơi, ba làm sao vậy?”
Bạch Hi Cảnh chợt ngẩng đầu, ánh mắt mang chút ngạc nhiên nhìn khuôn mặt con gái gần ngay trước mặt. Mắt phượng vì quá bất ngờ nên hơi mở to. Tiểu Tịnh Trần từ trước tới nay chưa từng thấy bộ dạng yếu đuối của cha, cô bé bất giác đưa tay lên trán Bạch Hi Cảnh, lo lắng: “Ba bị ốm rồi sao? Hay trong người có chỗ nào không khỏe?”
Bạch Hi Cảnh bắt lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, nắm khư khư trong lòng bàn tay mình. Tay con gái hơi lạnh khiến trái tim đang đập mãnh liệt của anh dần dần ổn định trở lại. Anh nở nụ cười, chân thành, ấm áp hơn bao giờ hết: “Ba không sao. Ba rất khỏe, chỉ hơi mệt một chút thôi. Con đi nghỉ sớm đi.”
“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu nhưng vẫn nghi hoặc nhìn Bạch Hi Cảnh. Anh xoa đầu cô bé, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nước mát từ vòi hoa sen dội xuống trên cơ thể cường tráng, săn chắc. Bạch Hi Cảnh một tay chống lên tường, đầu hơi cúi. Nước thuận theo mái tóc ướt nhẹp chảy xuống cổ, vòm ngực, hông, bắp đùi, cuối cùng men theo mắt cá chân chảy xuống sàn phòng tắm.
Bạch Hi Cảnh lúc này đã bình tĩnh lại. Trong đầu anh bây giờ đang nhớ lại khi Tiểu Tịnh Trần hỏi mình “Ba bị ốm sao? Hay trong người có chỗ nào không khỏe?” Anh thật sự rất căng thẳng, bất an, thậm chí còn khủng hoảng không biết phải làm sao. Cách nghĩ của Tiểu Tịnh Trần trước nay đều rất đơn giản. Trong thế giới của cô bé chỉ tồn tại hai người, một là sư phụ đã nuôi cô bé từ nhỏ, hai là người cha đã ở bên cạnh chăm sóc cô bé mười ba năm nay. Sư phụ luôn ở trên núi, cho nên cha chính là tất cả đối với cô bé. Bạch Hi Cảnh biết, nếu anh ngã xuống, cả thế giới của Tiểu Tịnh Trần cũng sẽ sụp đổ theo.
Vì vậy, cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù phải đối mặt với khó khăn lớn đến thế nào, Bạch Hi Cảnh cũng không được yếu đuối, càng không được phép ngã xuống. Anh còn phải chăm lo cho con gái, tuyệt đối không để con gái yêu dấu của mình phải chịu đau khổ.
Sau khi đã nghĩ thông suốt, Bạch Hi Cảnh bất chợt cảm thấy vui vẻ hẳn lên. Anh nhanh chóng tắm rửa, sau đó mặc lên người bộ đồ ngủ kiểu mới có hình chú mèo Garfield. Anh vừa lau mái tóc ướt sũng vừa đi về phía phòng ngủ. Hiện ra trước mắt là cảnh Tiểu Tịnh Trần đang vật lộn với mái tóc ướt của cô bé.
Bạch Hi Cảnh bật cười. Anh kéo con gái ra trước mặt, cầm lấy máy sấy tóc hong khô tóc cho cô bé. Xong xuôi, anh trả máy sấy lại cho Tiểu Tịnh Trần. Cô bé lập tức hớn hở ngồi dậy, giữ lấy đầu Bạch Hi Cảnh mà sấy tóc cho anh. Việc này dường như đã trở thành thói quen không thể thiếu hằng ngày, cũng nhờ đó mà hai cha con thể hiện được tình yêu thương dành cho nhau. Ngoài ấm áp ra thì không tìm được tính từ nào khác để diễn tả khung cảnh này.
Ngày hôm sau, ăn sáng xong xuôi, Tiểu Tịnh Trần dắt thú cưng ra ngoài đi dạo, cũng là để tiêu cơm, lát nữa còn uống trà chiều cho ngon miệng. Bạch Hi Cảnh ngồi một mình trong thư phòng, im lặng một hồi mới mở ngăn kéo bàn, lấy ra một chiếc điện thoại mới, ấn dãy số mà chỉ mới hôm qua còn khiến anh căm hận đến cực độ.
“Tôi biết ngay là anh sẽ phải tìm đến tôi thôi.” Giọng nói đáng ghét của Đẳng Thập truyền đến, vô cùng đắc ý.
Bạch Hi Cảnh mặt không cảm xúc nhìn thẳng về phía trước, ngữ khí rất bình thản, hoàn toàn không nhìn ra vẻ hoang mang, bất lực như khi biết tình hình nguy hiểm của con gái. Ngược lại, lúc này cả người anh toát lên phẩm chất của Gia Cát Lượng, nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay: “Anh nên hiểu rõ, bây giờ là anh đang cầu xin tôi.”
“Anh nói gì cơ?” Đẳng Thập tức đến bật cười, “Này, Bạch Hi Cảnh, hiện tại là con gái anh bị bệnh sắp chết đến nơi rồi. Người cuống là anh chứ không phải tôi...”
“Tút...Tút...Tút...” Đẳng Thập vẫn chưa nói hết, loa điện thoại liền truyền đến một tràng âm thanh không mấy vui tai. Mẹ kiếp, Bạch Hi Cảnh dám ngắt điện thoại của anh ta!
Đẳng Thập giận đến suýt thì đập nát điện thoại. Tiếc là anh ta không được mạnh bạo quyết đoán như Bạch Hi Cảnh. Đập nát điện thoại xong vẫn phải đi mua cái mới. Không chừng trên đường đi mua điện thoại anh ta sẽ bỏ lỡ cuộc điện thoại quan trọng nào đó thì sao. Anh ta cũng không phải kiểu trọc phú khoe giàu như Bạch Hi Cảnh mà chuẩn bị sẵn một chiếc điện thoại mới tinh dự phòng trong ngăn kéo.