“Tôi không có hứng thú với anh.” Tiểu Tịnh Trần quả quyết quay người, trực tiếp nhảy từ trên lầu hai xuống, vững vàng tiếp đất, sau đó lắc lư đi ra khỏi cửa lớn. Sau lưng truyền đến tiếng cười ấm áp của Đẳng Thập: “Bạch tiểu thư, cô chắc chắn sẽ có hứng thú với tôi, nhất định là vậy, ha ha!”
Ha, ha cái em gái anh ấy! Đại Sơn theo Tiểu Tịnh Trần ra ngoài đột nhiên quay đầu, hung hăng giơ ngón giữa với Đẳng Thập đang đứng trên lầu.
Đẳng Thập hơi nhướng mày, hai tay đặt trên lan can, thân trên hơi nghiêng về phía trước, người nhà họ Bạch... thật là thú vị, ha!
Ra khỏi khu biệt thự của Anh Đức, liền nhìn thấy bên đường đối diện có một chiếc xe con quen thuộc đang đỗ ở đó. Tiểu Tịnh Trần lập tức lạch bạch chạy tới, lên xe, ôm lấy cánh tay của Bạch Hi Cảnh cọ cọ, hạnh phúc híp mắt lại: “Ba!”
Bạch Hi Cảnh ném tờ báo sang một bên, vươn tay kéo cô bé vào lòng, vỗ vỗ: “Giải quyết xong rồi?”
“Dạ.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ba ơi, chúng ta có thể mua một căn nhà cho người nhà của sư điệt Minh Trừng không ạ?”
“Hả??” Bạch Hi Cảnh tỏ ra rất bất ngờ, đây là lần đầu tiên Tiểu Tịnh Trần chủ động muốn mua thứ gì đó cho người khác, mặc dù thứ đồ này có chút lớn.
“Căn nhà của bà Dương rất nhỏ, rất rách nát, đồ trong nhà cũng rất ít, trong mì chỉ có trứng gà, đến rau xanh cũng không có. Ni Tử nằm trên giường đến cái chăn cũng không có mà đắp. Dương Tĩnh chỉ có thể đi trộm đồ bán lấy tiền, còn bị đám côn đồ bắt nạt. Cha ơi, nếu như sư điệt Minh Trừng mà biết được, thì sư điệt chắc chắn sẽ rất đau lòng.”
Bạch Hi Cảnh cúi đầu nhìn đôi mắt to đen trắng rõ ràng của Tiểu Tịnh Trần, sự lo lắng và mong chờ trong đó rất rõ ràng. Bạch Hi Cảnh không khỏi âm thầm thở dài một hơi, con gái quả nhiên đã lớn rồi, đã biết suy nghĩ cho người khác. Có vẻ như người tên Minh Trừng kia chắc chắn là đối với cô bé vô cùng tốt, bằng không xét theo thần kinh trì độn, vô tâm vô tư như cô bé thì căn bản không thể nào suy nghĩ nhiều như vậy được.
Bạch Hi Cảnh không khỏi phiền muộn. Con gái nếu như thật sự trưởng thành rồi thì cái ngày chim đủ lông đủ cánh rời tổ không xa nữa, haiz.
“Đại Sơn, ngày mai cậu đến hỏi xem đám người Dương Tĩnh có đồng ý đến thành phố S không, nếu như bọn họ đồng ý thì cậu hãy sắp xếp, không cần đối đãi đặc biệt quá, chỉ cần để bọn họ sống cuộc sống bình thường là được.” Quá chăm sóc chưa chắc đã tốt cho họ, trừ phi bọn họ muốn vào Bạch thị, còn không thì vẫn là làm một hộ dân thường không thể bình thường hơn đã là rất hạnh phúc rồi.
“Vâng.” Đại Sơn ngồi ở ghế lái phụ, đáp một tiếng. Tiểu Sơn khởi động xe, chạy thẳng về khách sạn Carloria.
Nghe thấy Đại Sơn đáp lại, Bạch Hi Cảnh chỉ gật đầu, theo bản năng muốn bỏ qua vấn đề này. Nhưng anh đột nhiên tỉnh táo lại, giọng nói của Đại Sơn có chút không đúng. Bạch Hi Cảnh ngẩng đầu nhìn Đại Sơn và Tiểu Sơn mặt không biểu cảm ngồi phía trước, hơi nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì??”
Tiểu Sơn là một tên mặt liệt núi băng. Anh ta trước giờ đều không có biểu cảm gì, nếu như ngày nào đó anh ta cười tươi như hoa nở thì ngày đó thật sự là tận thế của thế giới. Nhưng Đại Sơn thì khác, anh ta là người ba ngày không nhảy lên mái nhà lật ngói thì không chịu được, đến cả khi giết người cũng có thể cười hi hi ha ha như con khỉ, mà lúc này lại bày ra bộ mặt nghiêm túc, ánh mắt trầm lặng, vậy thì chuyện đó chắc chắn còn nghiêm trọng hơn cả giết người.
Đại Sơn cũng biết vẻ mặt của mình trước giờ không qua nổi mắt của Đại Ca, cho nên anh ta hung hăng lau mặt, nói: “Bọn em đã gặp Đẳng Thập ở trong đó.”
“Đẳng Thập?” Bạch Hi Cảnh nhướng mày, rõ ràng là anh cũng rất bất ngờ: “Hắn tới Thượng Kinh sao?... Nói ra thì tôi còn chưa được gặp hắn nữa!!”
Đại Sơn gật đầu: “Không biết hắn tới từ bao giờ, cũng không biết hắn tới đây là có mục đích gì, càng không biết hắn tới Thượng Kinh đã đi những đâu và làm những gì, em chỉ có thể khẳng định là hắn chưa từng xuất hiện ở khách sạn Carloria, càng không nắm rõ được hành trình của chúng ta... Đáng ghét, cái thành phố quỷ quái Thượng Kinh này, thật là vướng tay vướng chân quá đi mất, nếu là ở thành phố S...”
“Nếu là ở thành phố S, hắn căn bản không dám lộ diện ban ngày ban mặt như thế.” Từ sau khi thành phố S thanh tẩy trên phạm vi toàn thành phố, Bạch Hi Cảnh không cho phép bất cứ một người nào có liên quan đến đặc khu quốc gia được xuất hiện trong phạm vi thế lực của mình nữa.
Bạch Hi Cảnh nhàn nhạt liếc Đại Sơn và Tiểu Sơn một cái, trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Lát nữa sau khi về đến khách sạn, Đại Sơn, cậu trực tiếp đi tìm Dương Tĩnh, cũng đừng đợi đến ngày mai nữa. Tiểu Sơn, cậu đi chuẩn bị, đợi Đại Sơn về thì chúng ta lập tức trở về thành phố S.”
“Vâng.” Cặp song sinh đồng thanh đáp, chiếc xe lập tức tăng tốc, lao như bay về khách sạn.
Đẳng Thập không giống với Tống Siêu, người trước là nhân viên nghiên cứu cấp S của Sở Nghiên cứu Đặc biệt, người sau là đặc công bị đuổi việc của SWAT. Hai người hoàn toàn không thể so sánh được. Thái độ của Bạch Hi Cảnh đối với bọn họ dĩ nhiên cũng hoàn toàn không giống nhau, quan trọng hơn là chức trách khác biệt giữa Sở Nghiên cứu Đặc biệt với SWAT.
Đặc khu quốc gia Hoa Hạ tổng cộng gồm có ba tổ chức bí mật: SHIELD, SWAT và Sở Nghiên cứu Đặc biệt.
Chức trách của SHIELD là giải quyết tất cả những việc không bình thường, yêu ma quỷ quái gì đó thì không nói làm gì, bởi vì không biết là thật hay là giả, nhưng một vài vụ án đặc biệt, ví dụ như tên Tô Phóng chỉ nhờ một hạt kim cương nhỏ xíu có thể làm vỡ nát toàn bộ xương của người khác, ví dụ như Đường Ân dùng ám khí thầm lặng giết chết mấy mươi người mà vẫn có thể toàn thân rút lui... đều là những vụ án mà cảnh sát bình thường không thể nào tham gia phá án được.
Sở Nghiên cứu Đặc biệt là một cơ quan nghiên cứ, vũ khí sinh học, vũ khí sinh vật, thử nghiệm trên con người... Còn SWAT thì phù hợp với chữ “cần”, các khoản mà nó quản lý khá là tạp nham, về cơ bản chỉ cần là những việc SHIELD và Sở Nghiên cứu Đặc biệt không quản lý thì bọn họ đều sẽ quản.
Chỉ cần vừa nghĩ đến hạng mục nghiên cứu của sở nghiên cứu bí mật, Bạch Hi Cảnh liền cảm thấy to cả đầu, xem ra đám người kia đã nhìn chằm chằm vào Tiểu Tịnh Trần rồi. Người may mắn sống sót duy nhất của phòng thí nghiệm M1371... Chậc, thật là phiền phức!!
Đại Sơn mặc dù rất thích trêu mèo đánh chó, nhưng hiệu suất làm việc của anh ta là không thể nghi ngờ. Tối hôm đó anh ta đã tìm được Dương Tĩnh. Vốn Dương Tĩnh, Bạch Trà và Liêm Tử còn đang kinh hồn khiếp sợ đợi Anh Đức đến báo thù, không ngờ người đến lại là Đại Sơn. Đợi Đại Sơn truyền đạt lại ý của Bạch Hi Cảnh xong, ba người thanh niên cộng thêm bà Dương và Dương Yến Ni dường như mừng đến chảy cả nước mắt. Bọn họ đã sớm chịu đủ rồi, nhưng bởi vì đắc tội người không nên đắc tội, cho nên không những không tìm được một công việc ổn định, mà căn bản cũng không thể rời khỏi được Thượng Kinh. Hiện tại Bạch Hi Cảnh chịu ra mặt giúp, vậy thì còn gì tốt bằng.
Đám người Dương Tĩnh cũng không hy vọng Bạch Hi Cảnh có thể mua nhà mua xe cho bọn họ, chỉ cần có thể rời khỏi Thượng Kinh là được, bọn họ có tay có chân, có thể tự kiếm tiền thuê nhà nuôi bà Dương và trị bệnh cho Ni Tử. Chỉ cần có thể thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, bọn họ liền cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp.
Lập tức, mọi người liền đóng gói hành lý. Thực ra cũng chẳng có mấy đồ đạc, ngoại trừ chút quần áo để thay giặt và củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm và mấy quả trứng gà ra thì căn bản chẳng có thứ gì để lấy. Bạch Trà xách hành lý, Liêm Tử đỡ bà Dương còn Dương Tĩnh thì cõng Ni Tử, năm người không hề lưu luyến theo Đại Sơn rời khỏi căn nhà nhọ mà họ đã sống ròng rã mười mấy năm trời.
Đám người Dương Tĩnh trực tiếp được đưa tới sân bay, ngồi trên chiếc chuyên cơ tư nhân. Vừa vào trong khoang liền nhìn thấy ngay một bóng người quen thuộc, đám người Dương Tĩnh kích động, còn chưa kịp lên tiếng thì Dương Yến Ni đã yếu ớt ngẩng đầu lên: “Chị Tịnh Trần!!”
Đây - tuyệt - đối - là - lần - đầu - tiên - trong - đời - từ - khi - sinh - ra - đến - giờ - em - gái - được - người - khác - gọi - là - chị!
Sau khi cơn nghiện thuốc của Dương Yến Ni phát tác liền ngủ mê man, mặc dù trước khi ngủ mất còn hỏi tên của Tiểu Tịnh Trần nhưng thật ra lúc đó cô bé đã cạn kiệt sức lực rồi, căn bản không nhìn rõ dáng vẻ của Tiểu Tịnh Trần, lại càng không có trí nhớ sâu sắc, đợi đến khi cô bé tỉnh dậy thì Tiểu Tịnh Trần đã rời khỏi. Cô bé từ lời nhắc của bà Dương và lời thuật lại của Dương Tĩnh mới biết có một cô gái tốt bụng, dám làm việc nghĩa như vậy. Dương Yến Ni đã chịu hết sự ghẻ lạnh, khinh thường của người khác, trải qua hết thói đời nóng lạnh, lòng người đổi thay, nhất thời tràn ngập thiện cảm với cô gái lương thiện này. Cô bé cũng biết, cả nhà bọn họ có thể thoát khỏi cuộc sống khổ cực hoàn toàn là nhờ vào Tiểu Tịnh Trần, cho nên, đối với cô gái trông có vẻ không lớn lắm này, cô bé thật lòng rất cảm kích.
Đương nhiên, Ni Tử cũng biết Tiểu Tịnh Trần mặc dù trông còn rất non nớt, nhưng dựa theo miêu tả của Bạch Trà, cô gái này thực ra đã mười chín tuổi rồi.
Thế là, một tiếng “chị” này cô bé gọi không chút áp lực nào!
Nhưng em gái lập tức lại vô cùng có thiện cảm với em - gái - nhỏ trông gầy như que củi mà lại rất kiên cường này!
Chị gì đó thật sự là rạo rực nhất rồi!
Khí phách của Bạch Hi Cảnh quá mức cường đại, người bình thường căn bản là không chống đỡ nổi. Mấy người nhà họ Dương sau khi chân thành cảm ơn Bạch Hi Cảnh một tiếng liền được dẫn tới buồng phía sau nghỉ ngơi. Bạch Trà hoàn toàn xem mình là anh em với Dương Tĩnh và Liêm Tử, căn bản không hề nhắc đến quan hệ của mình với nhà họ Bạch ở Thượng Kinh. Cậu ta đã nghĩ rất rõ ràng, nếu đã rời khỏi Thượng Kinh rồi thì cậu ta phải sống cuộc sống của chính mình, nhà họ Bạch ở Thượng Kinh sao? Đó là cái thứ gì vậy!!
Máy bay cất cánh, Tiểu Tịnh Trần cuối cùng sau mười tháng lẻ hai mươi bảy ngày, lại một lần nữa quay trở về thành phố S mà mình sinh sống bao lâu nay.
Đẳng Thập hoàn toàn không ngờ tới hiệu suất của Bạch Hi Cảnh lại cao như vậy, chẳng qua chỉ là mấy tiếng đồng hồ mà thôi, mà mấy người nhà họ Bạch đã hoàn toàn biến mất khỏi Thượng Kinh. Đợi đến khi hắn ta phát hiện ra thì chỉ còn có thể bóp cổ tay thở dài. Khu Hoa Đông với thành phố S là trung tâm đã bị Bạch Hi Cảnh nắm giữ hoàn toàn, có thể nói là một giọt nước cũng không lọt. Hắn ta muốn trà trộn vào thành phố trung tâm, tiếp cận Tiểu Tịnh Trần thật sự thật sự là rất khó. Sớm biết như vậy, đáng lẽ hắn nên mau chóng dẫn dụ em gái nhỏ kia tới mới đúng.
Đáng tiếc, ngàn vàng cũng khó mua được cái sớm biết!
Máy bay vững vàng đáp xuống sân bay thành phố S, người nhà họ Dương đương nhiên là đã có Đại Sơn sắp xếp. Nếu như bọn họ chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, vậy thì không thể có quá nhiều liên hệ với nhà họ Bạch. Chỉ cần bọn họ muốn sống yên lặng, thì ở thành phố S tuyệt đối sẽ không có ai bắt nạt bọn họ.
Tiểu Tịnh Trần ôm tay Bạch Hi Cảnh, Màn Thầu thong thả rảo bước đi bên cạnh cô bé, còn Tiểu Sơn thì kéo hành lý. Ba người đi ra khỏi sân bay, đã sớm có xe đợi ở đó. Còn về phần đám vệ sĩ theo bọn họ đến Thượng Kinh, dĩ nhiên có con đường khác để trở về vị trí của bọn họ rồi, căn bản không cần Bạch Hi Cảnh bận tâm.
Cửa xe vừa mở ra, Màn Thầu quả quyết cướp vị trí đầu tiên chui tọt vào trong xe, nó quay người xong liền thành thật nằm phục xuống ghế sau của xe. Tiểu Tịnh Trần và Bạch Hi Cảnh cũng ngồi xuống, Tiểu Sơn dĩ nhiên chỉ có thể ngồi vào ghế phụ lái. Chiếc xe chạy như bay về hoa viên Kim Đỉnh.
Về đến nhà, cả người Tiểu Tịnh Trần đều thả lỏng. Bạch Hi Cảnh đi mở cửa, liền nghe thấy một tiếng “gâu gâu” hưng phấn. Một con Husky đẹp đẽ, uy vũ chui ra từ chiếc cửa nhỏ dưới cánh cửa, hưng phấn nâng hai chân trước lên bổ nhào về phía Tiểu Tịnh Trần, trong miệng phát ra những tiếng gâu gâu nũng nịu. Ssau lưng nó còn có một cái đuôi to xù lông vẫy qua vẫy lại linh hoạt, tần suất cao đến nỗi gần như có thể vẫy đến gãy cả xương đuôi.
“Màn Thầu”, Tiểu Tịnh Trần cực kỳ vui vẻ ôm lấy con Husky thật, gương mặt cọ vào cái cằm mềm mại của nó, cả khuôn mặt đều ngây ngất nhộn nhạo.
Husky - Màn Thầu ra sức liếm mặt và cổ của Tiểu Tịnh Trần, hận không thể nuốt sống chủ nhân thơm ngát này vào bụng. Đáng tiếc, nguyện vọng của nó đã được định trước là không thể thành hiện thực. Một tiếng gọi đầy thâm tình “Màn Thầu” của Tiểu Tịnh Trần đã trực tiếp khiến con sói - Màn Thầu thật nào đó tức đến xù lông.
Con mẹ nó chứ, sao lại có một con chó ti tiện dám dùng tên giống với nó thế, lại còn dám cướp chủ nhân với nó! Không muốn sống nữa có phải không!