Màn Thầu dù là chó sói không thể nói tiếng người, nhưng chỉ số thông minh của nó vốn không thấp. Cộng thêm bản năng của dã thú, nó chỉ cần dựa vào tiếng bước chân và mùi liền có thể phán đoán ý đồ không tốt của những tên côn đồ này, tự nhiên có thể cảm thấy ánh mắt tên thủ lĩnh đám côn đồ nhìn Tiểu Tịnh Trần có bao nhiêu ác ý. Đồng chí Màn Thầu rất bảo vệ chủ nhân, dám mơ tưởng hão huyền với chủ nhân của nó, mẹ kiếp chắc chắn là lão già này sống đủ rồi muốn thắt cổ tự tử đây mà.
Nhưng cho dù trong lúc tức giận nóng nảy, từ đầu đến cuối Màn Thầu đều nhớ rằng không được cắn chết người trước mặt Tiểu Tịnh Trần. Thế là, nó bỏ qua món ăn ngon nhất là cổ họng và động mạch cổ, chỉ cắn răng của mình vào trong thịt của đối phương.
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết của tên thủ lĩnh và tiếng kêu la của những tên côn đồ khác vì bị dọa, sợ hãi mà tè ra quần đã thu hút sự chú ý của người khác. Bà Dương từ trong phòng bước ra, mặc dù tai bà có chút không được tốt lắm, nhưng âm thanh thảm thiết như thế này nếu bà còn không nghe thấy, thế thì đúng là bà đã điếc thật rồi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vừa nghe thấy tiếng của bà, sắc mặt của ba người Dương Tĩnh đều biến đổi, cuống quít quay đầu: “Không có gì, bà nội, bà đừng ra...”
Đáng tiếc, đã quá muộn rồi, bà Dương đã đứng bên ngoài cửa phòng ngủ, kinh ngạc hoảng hốt nhìn đống hỗn loạn trong phòng khách. Đương nhiên, làm người khác chú ý nhất vẫn là con “Husky” to lớn và người đàn ông bị nó cắn cổ đè trên đất kia. Máu đỏ sẫm của tên thủ lĩnh đám côn đồ tụ lại một vũng nhỏ bên cạnh cổ, cả căn phòng đều tràn ngập mùi máu tanh, kích thích dây thần kinh giác quan của người khác.
Dương Tĩnh vội vàng chạy tới, mượn thân hình cao lớn của mình ngăn cản tầm nhìn của bà Dương, vội nói: “Bà nội, bà đi vào nghỉ ngơi một lúc đi, ở đây... ở đây chúng cháu sẽ xử lý sạch sẽ.”
Bạch Trà và Liêm Tử cũng đi tới, ba người đều khẩn trương lại bất an nhìn chằm chằm bà Dương, chỉ sợ rằng bà cụ sẽ không chịu được đả kích mà xảy ra điều gì ngoài ý muốn. Nói thật, nhìn thấy hành động hung bạo của Màn Thầu, đến cả ba người con trai như bọn họ cũng có chút không chịu nổi, càng không nói đến một bà lão không ra khỏi cửa.
Đáng tiếc, lần này bọn họ mười phần sai rồi!!
Bà Dương chẳng những không bị dọa sợ chút nào. Bà còn cố sức đẩy ba người Dương Tĩnh cản đường ra, tập tễnh đi tới, đứng bên cạnh Tiểu Tịnh Trần. Bà nghiêm túc đánh giá Màn Thầu chỉ cách đó năm bước chân. Ánh mắt đối diện với đôi mắt dã thú khát máu kia, bà cụ hơi sửng sốt nói: “Cháu gái nhỏ, cháu nuôi không phải là chó, mà là chó sói có phải không?”
Tiểu Tịnh Trần nhìn bà Dương một cái, ánh mắt quay trở lại nhìn Màn Thầu, gật đầu: “Đúng ạ, Màn Thầu không phải chó, mà nó là chó sói.”
“Quả nhiên... loại chó sói này nhìn rất đặc biệt, cháu bắt được ở đâu thế??”
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu: “Màn Thầu không phải là do cháu bắt được, là cháu nhặt được ở trên núi, nó cô đơn nhìn rất đáng thương, cho nên cháu liền đưa nó về nuôi.”
Bà Dương sửng sốt: “Trên núi, núi gì??”
“Không biết,“ Tiểu Tịnh Trần lắc đầu, bối rối gãi đầu: “Chính là ngọn núi phía sau chùa của chúng cháu.”
“Chùa??”
Tiểu Tịnh Trần lại lần nữa gật đầu: “Ba nói nó tên là chùa Bồ Đề.”
“Bồ Đề...” Bà Dương trong nháy mắt giật mình, sau đó không biết là thở phào nhẹ nhõm hay là thở dài một hơi, trong giọng nói không hiểu sao lại có chút hoài niệm: “Chùa Bồ Đề à... Cháu có biết một người tên là Dương Húc không??”
“Bà nội?” Dương Tĩnh kinh hô một tiếng, bước lên phía trước mấy bước, đỡ lấy bà Dương rồi vội nói: “Không phải bà nói hai mươi năm trước chú út đã chết rồi sao?”
Bà Dương không nhịn được khoát tay, không để ý tới Dương Tĩnh, chỉ là chờ mong lại thấp thỏm bất an nhìn Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu suy nghĩ, nghiêm túc lắc đầu: “Cháu không quen.”
Đôi mắt vẩn đục của bà Dương lập tức ảm đạm, lẩm bẩm nói: “Không biết à, không biết sao, nếu không biết thì nó đúng là đã chết thật rồi, chết rồi.”
“Bà nội!” Dương Tĩnh gắt gao dìu bà Dương lảo đảo sắp ngã. Bà Dương giống như trong một lát mà già đi mười tuổi, cả thân thể đều còng xuống rất nhiều. Dương Tĩnh lo lắng lại đau lòng nhìn bà, lại không biết nên nói gì mới được.
Tiểu Tịnh Trần nhìn chằm chằm bà Dương vì buồn bã mà tinh thần uể oải, trong đầu không khỏi hiện ra bộ dáng của sư phụ lúc mình xuống núi. Tuổi của sư phụ chắc chắn lớn hơn rất nhiều so với bà Dương. Lúc cô bé xuống núi, sư phụ cũng buồn như vậy. Mặc dù người không biểu hiện ra ngoài, nhưng cô bé vẫn có thể cảm nhận được. Thế là, Tiểu Tịnh Trần đột nhiên đầu óc lại linh hoạt, nói một câu: “Người trên núi đều có pháp danh, cháu không biết tên tục của bọn họ.”
Bà Dương ngẩn người, ánh mắt đột nhiên sáng lên. Bà bắt lấy tay Tiểu Tịnh Trần gắt gao cầm thật chặt, vội vàng nói: “Nó... đầu nó cao gần bằng cái gương, lông mày rậm, đôi mắt to, môi rất mỏng, rất hay cười...”
Những điều này căn bản không được coi là đặc điểm đặc biệt gì, quá phổ biến. Bà Dương trong lúc nhất thời không biết nên hình dung như thế nào, gấp đến độ đổ mồ hôi. Liêm Tử lại đột nhiên chạy vào trong phòng lấy ra một quyển album ảnh đưa cho bà Dương. Bà Dương vội vàng nhận lấy, ngón tay run rẩy lật từng tờ, cuối cùng dừng lại trên một trang: “Đây này, đây này, đây chính là con trai út Dương Húc của bà, cháu có biết không?”
Tấm ảnh hơi cũ, theo lời của Dương Tĩnh mà phán đoán ít nhất có lẽ là tấm ảnh chụp từ hai mươi năm trước, mà ấn tượng của Tiểu Tịnh Trần về những người trên núi cũng dừng lại ở mười ba năm trước. Cho nên, chỉ liếc mắt qua, cô bé liền nhận ra, vẻ mặt bèn giống như bất chợt tỉnh ngộ: “À, đây là sư điệt Minh Trừng. Sư điệt chạy bộ rất nhanh, xách mười thùng nước lớn lên núi xuống núi cũng không cần nghỉ ngơi, lần nào cháu cũng thua sư điệt.”
Nói xong, cô bé buồn rầu méo miệng. Bà Dương giống như lệ nóng lưng tròng, kích động bắt lấy tay Tiểu Tịnh Trần nói: “Đúng, đúng, nó chạy rất nhanh, từ nhỏ đã nhanh như con cá trạch, cho dù gặp phải chuyện gì, khả năng chạy trốn của nó tuyệt đối là số một.”
Đương nhiên, bản năng chạy lợi hại của Minh Triệt cũng là một loại võ học. Tốc độ của Tiểu Tịnh Trần phần lớn có được là do sự đào tạo của anh ta. Thế là, em gái nhỏ có trực giác nhạy cảm với võ học đột nhiên nhớ tới cảnh buổi sáng đuổi theo tên trộm. Có thể trộm được đồ của cô bé rồi mới bị cô bé phát hiện, có thể trong quá trình chạy trốn mà thoát khỏi được cô bé, bản thân Dương Tĩnh chắc chắn cũng học qua một chút loại công phu này, không chừng đây chính là tuyệt học gia truyền nhà họ Dương.
Đương nhiên em gái không mảy may có cảm giác không thích ứng với võ học gia truyền nhà người ta, đối với cô bé mà nói, võ học là một loại bản năng, một loại hứng thú, bởi vì cô bé thích cho nên cô bé mới học. Nếu có người thật lòng muốn học cùng với cô bé, cô bé cũng sẽ dạy, giống như năm đó dạy đám người Lạc Kha Minh vậy.
Biết được việc con trai út chưa chết, chỉ là thấy rõ hồng trần mà xuất gia, bà Dương tỏ vẻ rất vui mừng. Bà lau nước mắt nửa ngày, trên mặt lại luôn mang theo nụ cười như hoa cúc, Dương Tĩnh, Bạch Trà, Liêm Tử cũng chỉ biết an ủi bà.
Thế là, dường như tất cả mọi người đều không chú ý, coi đám côn đồ như bức tường.
Bởi vì hàm răng của Màn Thầu từ đầu đến cuối đền cắm lên miệng vết thương, cho nên vết thương không hề bị xé rách thêm, vì thế tên thủ lĩnh đám côn đồ mất máu không nhiều lắm, ít nhất thì tính mạng không đáng lo, chỉ là bị chó sói ngoạm cổ, vừa đau vừa sợ, áp lực tâm lý này chắc chắn người bình thường không thể chịu đựng được. Thế là khi bà Dương hỏi dò tin tức con trai út, tên thủ lĩnh đám côn đồ quả quyết ngất đi.
Gã ta vừa ngất đi, Màn Thầu liền không chút do dự buông gã ta ra, chậm rãi quay đầu nhìn những tên côn đồ khác. Bởi vì Màn Thầu chiếm cửa lớn, những tên côn đồ khác cho dù vì hoảng sợ muốn chạy trốn cũng không dám tiến tới gần nó. Thế là giờ phút này, mấy người chỉ có thể run rẩy sợ hãi hoảng loạn nhìn chằm chằm đồng chí thú cưng Màn Thầu hung bạo.
Thượng đế, cứu mạng!!
Thượng Đế tỏ vẻ, việc này Ngài không quản, các người tìm sai người rồi, mau đi bái Phật Tổ đi!
“Hú...”
Trong cổ họng Màn Thầu phát ra một tiếng gầm uy hiếp trầm thấp, đe dọa đám côn đồ muốn chạy trốn kia, khiến bọn chúng khiếp sợ. Nó vừa mở miệng, mấy người kia lập tức thành thật ngồi xổm xuống tại chỗ, đến tóc cũng không dám động dậy. Tiếng rống của Màn Thầu cũng kéo sự chú ý của mấy người Tiểu Tịnh Trần lại.
Bà Dương nhận được thông tin của đứa con trai út nên tâm tình rất tốt. Bà nhìn tên thủ lĩnh đám côn đồ ngất đi, đối với kết cục thê thảm của gã căn bản là ngoảnh mặt làm ngơ. Dương Húc nếu đã có thể xuất gia trở thành đệ tử của chùa Bồ Đề, thế thì lúc còn ở tục thế, anh ta chắc chắn không nhạt nhẽo nhàm chán như người bình thường được. Là mẹ của anh ta, bà Dương chắc chắn cũng không phải là một bà cụ bình thường trông thấy có người bị thương liền choáng váng. Dường như bà đối với tên thủ lĩnh đám côn đồ không có bao nhiêu đồng cảm, chỉ nói với Tiểu Tịnh Trần: “Mau đưa gã ta tới bệnh viện đi, nếu như gã ta chết, cháu sẽ gặp rắc rối đấy.”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, vốn dĩ không định giết chết gã, cô bé là đệ tử cửa Phật từ bi sao có thể giết người đây?
Thế là, Dương Tĩnh vội vàng lấy di động ra gọi cấp cứu, nhưng mà ấn số xong lại chậm chạp không ấn nút màu xanh. Vết thương của tên khốn này vừa thấy liền biết là do dã thú cắn, đưa đến bệnh viện chắc chắn sẽ kinh động tới cảnh sát, đến lúc đó Tiểu Tịnh Trần sợ rằng sẽ phải chịu trách nhiệm...
Bà Dương nhìn ngón tay do dự của Dương Tĩnh, nói: “Yên tâm đi, cô bé sẽ không sao, cứu người quan trọng hơn, nếu như gã chết thật thì không có chuyện cũng biến thành có chuyện.”
Dương Tĩnh suy nghĩ, gật đầu, gọi điện thoại. Quả thực, đưa tới cảnh sát chưa chắc sẽ có chuyện, nhưng nếu như người chết chắc chắn sẽ có chuyện.
Hai mươi phút sau, xe cứu thương chạy đến cửa nhà họ Dương, vỗn dĩ không nên lâu như vậy, nhưng không có cách nào khác, đường ở đây thật sự là quá hẹp quá đông, hơn nữa xe cứu thương vốn đã to hơn xe con bình thường khác một chút, cho nên chỉ trong con đường nhỏ này phải mất mười bảy phút. Hai mươi phút có thể tới trước cửa nhà họ Dương, tài xế đã phát huy tài năng vượt xa người thường rồi.
Tên thủ lĩnh đám côn đồ hôn mê được đưa tới bệnh viện, những tên côn đồ khác nhân cơ hội toàn bộ trèo lên xe cứu thương, nhưng lại không có ai cản bọn chúng.
Phiền phức đưa đi rồi, Dương Tĩnh và Bạch Trà không thể không băng bó vết thương lại lần thứ ba. Vết thương của Liên Tử rất nhẹ, sau khi xử lý đơn giản một chút, cậu ta bắt đầu nghiêm túc dọn dẹp phòng khách, tiện thể lau sạch vết máu lại trên đất. Bà Dương thì lôi kéo Tiểu Tịnh Trần hỏi rất nhiều về Dương Húc cũng chính là sư điệt Minh Trừng của cô bé. Tiểu Tịnh Trần đều đáp lại, bởi vì phải xách nước luyện lực cánh tay và lực chân, cho nên, quan hệ của cô bé cùng sư điệt Minh Trừng rất tốt. Có điều nói đi phải nói lại, cả một chùa Bồ Đề, e rằng thật đúng là không có ai có quan hệ không tốt với cô bé.