Tiểu Tịnh Trần gặm bánh bao thỏ trắng được nặn một cách tinh tế tỉ mỉ, quai hàm phồng lên, ánh mắt tò mò lại mờ mịt nhìn ông lão nọ. Cô bé giờ phút này, nhìn giống một búp bê ngốc nghếch không rành thế sự. Ánh mắt ông lão sáng lên, còn muốn gây thiện cảm thì không ngờ rằng Bạch Hi Cảnh đột nhiên đứng lên, tiện tay vứt giấy ăn lên trên bàn: “Có việc gì thì lên lầu nói. Tiểu Sơn, cậu ở đây cùng Tiểu Tịnh Trần, đừng để con bé đói, cũng đừng để nó no quá.”
“Vâng.” Tiểu Sơn đáp lại một tiếng, liền dứt khoát ngồi bên cạnh Tiểu Tịnh Trần. Đối với những vị khách không mời mà đến kia, anh ta ngay cả cái nhìn cũng keo kiệt.
Bạch Hi Cảnh quay đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần, còn chưa mở miệng, lại thấy một tay con gái cầm bánh bao, tay còn lại vẫy giống mèo thần tài, quai hàm phồng lên, phát âm rõ ràng: “Ba yên tâm, con nhất định sẽ ăn thật no.”
Bạch Hi Cảnh cười không nói gì, ngón tay thon dài lau hạt vừng còn dính lại trên khóe miệng cô bé: “Sau khi ăn xong, nếu như thấy nhàm chán thì có thể bảo Tiểu Sơn dẫn con ra ngoài đi dạo, một mình đừng đi lung tung, nếu có việc gì thì gọi điện cho ba.”
“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu thật mạnh.
Hai cha con coi như bên cạnh không có người mà biểu hiện ra bầu không khí ăn ý ấm áp, hoàn toàn không đếm xỉa đến ánh mắt của những vị khách không mời mà đến kia.
Bạch Hi Cảnh mặt không chút thay đổi rời khỏi phòng ăn, sải bước đi, cứ như vậy mình đi đường mình.
Đại Sơn theo anh đi ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa. Anh cười híp mắt nhìn giám đốc đại sảnh, lại nhét một phong bì vào trong túi áo của ông ta, còn không quên ấn xuống vỗ một cái: “Ông có thể ngồi vào vị trí này cũng không phải kẻ ngốc. Tôi tin là ông rất rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Trước khi làm việc gì đều phải suy nghĩ kỹ mới làm, suy tính rõ ràng cái đạt được sẽ tỉ lệ thuận với cái giá phải trả, hiểu chứ?”
Mồ hôi lạnh “soạt” một cái từ trên trán giám đốc xuống, ông ta nhất thời cảm thấy phong bì trong túi áo kia giống như cái bàn là nóng bỏng khó chịu. Ông ta giật giật khóe miệng, yếu ớt nói: “Ngài... ngài Bạch, tôi chỉ là giám đốc đại sảnh, có rất nhiều việc không phải là tôi có thể...”
Đại Sơn đột nhiên ấn xuống vai giám đốc, dọa cho ông ta co rụt lại, quả quyết nuốt câu nói phía sau. Đại Sơn mỉm cười lộ ra hàm răng nanh trắng bóng: “Tôi biết, tôi biết, thời buổi này kiếm cơm cũng không dễ, ai cũng không muốn làm mất bát cơm.” Cánh tay chụp bả vai đột nhiên chuyển về phía sau đầu ông ta, Đại Sơn ấn sau gáy ông ta ép ông ta cúi đầu tới gần mình, nói nhỏ mấy câu không thể nghe thấy: “Nhưng điều kiện trước tiên là, ông phải có cái mạng để ăn bát cơm đó, đúng không?”
Giám đốc đại sảnh run rẩy thiếu chút nữa quỳ xuống đất. Đại Sơn dùng lực, cưỡng ép ông ta đứng lên, cười híp mắt sờ giọt mồ hôi lạnh trên mặt ông ta, lại dùng lực vỗ vai ông ta, xoay người nghênh ngang bước đi.
Đại Sơn vừa đi, hành lang của phòng ăn dành cho khách VIP liền trống vắng. Giám đốc đại sảnh lập tức xụi lơ ngã ngồi trên đất, căng thẳng cầm phong bì trong túi áo mở ra, “Cạch cạch” một viên đạn sáng loáng rơi xuống đất, phát ra âm thanh kim loại lanh lảnh.
Giám đốc đại sảnh sợ tới mức tim thiếu chút nữa ngừng đập, run rẩy lấy điện thoại ra, ấn nút gọi đi, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Việc cậu nói không phải bàn nữa, ai muốn làm thì người đó làm, ông đây không làm.”
Nói xong ông ta hung hăng ném điện thoại, đứng lên, dùng tay áo lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận cất viên đạn vào trong túi, dùng lực ấn miệng túi. Ông ta khó khăn nuốt nước bọt, cảm thấy trái tim đập hoảng loạn của mình giờ mới bình phục lại một chút.
Bạch Hi Cảnh đối với người nhà họ Bạch ở Thượng Kinh rất chán ghét. Năm đó Tiểu Tịnh Trần chỉ đến tham gia một trận thi đấu lớn, lại không hiểu sao bị truy sát, còn trình diễn một màn đua tốc độ kinh hoàng. Nếu không phải Chị Thất xui xẻo đúng lúc đụng phải nòng súng, thì chỉ dựa vào một mình Tiểu Tịnh Trần còn không biết sẽ tránh thoát khỏi chiếc xe đua và kẻ bắn lén đáng sợ kia như thế nào. Mỗi một lần nghĩ tới điều này, Bạch Hi Cảnh liền vô cùng nóng nảy.
Sau cùng tra được người đứng phía sau giật dây là một nhánh của nhà họ Bạch. Đám người đó nhận được thông tin không đúng, lại bị người ta xúi giục, cho nên mới ngu ngốc mà thuê kẻ giết người. Sau khi xét hỏi, Bạch Hi Cảnh trực tiếp cho hắn mất tích luôn. Không ngờ ngày hôm nay, sau bốn năm, người nhà họ Bạch lại còn dám tìm đến cửa. Bọn chúng chê anh xuống tay quá nhẹ sao? Chẳng lẽ bọn chúng cho rằng trước mặt con gái là đệ từ của Phật thì anh sẽ không dám khiến bọn chúng biến mất một cách im hơi lặng tiếng khỏi thế giới này sao?
Quá ngây thơ rồi!!
Được rồi, các người đã cược thắng. Khó khăn lắm mới đón được con gái xa cách mười tháng quay trở về, tâm trạng của Bạch Hi Cảnh bây giờ vô cùng tốt, chỉ số nhân từ trực tiếp tăng lên. Nếu như không có kích động mạnh, anh còn thật sự không muốn gây ra vụ việc mất tích nào cả. Thế là, trước khi con gái mở miệng nói chuyện với tên họ Bạch kia, anh quả quyết dẫn những vị khách không mời mà đến đi luôn, cho dù không cần hung khí anh cũng có cách chơi đùa với những tên khốn có âm mưu gây rối này.
Bên này Bạch Hi Cảnh vừa nghĩ tới hình ảnh con gái nhỏ ngây thơ đang ăn, lại vừa mặt không chút thay đổi nhìn ông lão họ Bạch đang ra sức lôi kéo làm quen. Bên kia, Tiểu Tịnh Trần quả quyết lâm vào phiền toái lớn, không thể thoát ra được.
Ngã tư đường náo nhiệt, Tiểu Tịnh Trần đứng dưới đèn giao thông mờ mịt nhìn dòng xe cộ và đoàn người đi lại trên đường. Đây là khu vực khá sầm uất của Thượng Kinh, con đường đặc sản dài xen lẫn với những đường vẽ phức tạp, cả con đường đều là các loại đặc sản và món ăn vặt của Thượng Kinh. Cho nên, đa số khách hàng ở đây đều là du khách từ mọi miền tới, mua ít đồ lưu niệm gì đó chắc chắn là rất thích hợp.
Tiểu Tịnh Trần không khỏi ngẩng đầu nhìn trời, suy nghĩ kỹ lại rốt cuộc là mình từ khách sạn Carloria đi như thế nào lại lạc đến ngã tư đường này.
... Nhớ lại rồi... Cha có việc, để cô bé và chú Tiểu Sơn ở nhà hàng ăn cơm, khi ăn no uống đủ rời khỏi nhà hàng, thính giác nhạy bén của cô bé nghe được tiếng nói chuyện của người đi đường, nói muốn mua đặc sản cho người thân trong gia đình. Thế là, trong đầu của cô bé lóe lên ánh sáng, cảm nhận sâu sắc rằng mình cũng cần mua chút quà mang về biếu ông nội, bà nội và các bác trai bác gái. Thế là, Tiểu Tịnh Trần quả quyết kéo chú Tiểu Sơn ra ngoài, sau đó...
Sau đó ôm một lòng muốn mua quà tặng chạy loạn khắp nơi quả quyết lạc đường... cúi đầu nhìn bên chân... Á còn có Màn Thầu nữa!
Nhìn con đường chính, nhìn đoàn người như thoi đưa trên vỉa hè, nhìn đèn giao thông không ngừng chuyển đổi, Tiểu Tịnh Trần im lặng không nói gì. Lạc đường cái gì chứ, đúng là thứ cô bé ghét nhất mà!
Tiểu Tịnh Trần sờ cái miệng nhỏ nhắn, cảm thấy đủ loại ấm ức... Cô bé ấm ức, Tiểu Sơn càng ấm ức, rõ ràng là đang chọn quà, thế nào mà vừa quay đầu cháu gái đã không thấy đâu nữa. Anh ta lập tức ra cửa đuổi theo, bằng tốc độ nhanh nhất quét qua cả con đường, đã hỏi N+1(N≥50) người đi đường, lại không có ai nhìn thấy cô gái nào giống như vậy... Mẹ kiếp, cháu gái à, rốt cuộc là cháu trốn trong góc nào rồi hả!
Tiểu Sơn gấp đến mức mồ hôi chảy đầy đầu, vội vàng cuống cả lên gọi điện thoại cho người phụ trách âm thầm bảo vệ đại tiểu thư không dễ gì liên hệ. Biết được cháu gái đang lạc đường nhưng an toàn, Tiểu Sơn mới hung hăng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mạnh mẽ lau mặt, cháu gái không chỉ hố cha, bây giờ đến cả chú cũng bắt đầu hố rồi!
Tiểu Tịnh Trần mờ mịt nhìn xung quanh, cuối cùng rốt cuộc cũng chậm rãi lấy điện thoại ra, thế nhưng ngón tay để trên bàn phím do dự rất lâu cũng không bấm xuống. Cha có lẽ đang bận, quấy rầy cha đang làm việc hình như không hay lắm. Con gái từ trước tới nay chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề thời gian của Cha Ngốc lại hiếm thấy suy nghĩ. Nhưng tin Cha Ngốc đi, anh chắc chắn có đủ thời gian đón con gái lạc đường về nhà.
Tiểu Tịnh Trần do dự, Màn Thầu lại thành thực ngồi chồm hỗm bên cạnh chân cô bé, giống như thần bảo hộ vậy.
Màn Thầu là con sói đầu đàn, sự khác nhau trực quan nhất giữa chó sói và chó nhà là ở cái đuôi. Đuôi của chó... Cho dù là chó gì thì cái đuôi cũng rất linh hoạt. Vẫy đuôi vui đùa là kỹ năng thiên phú, là thiết yếu của loài chó. Nhưng đuôi của chó sói lại không vẫy được, chỉ giống như cái đuôi ngựa thẳng tắp buông xuống mặt đất. Cho nên, để Màn Thầu không bị người rành về chủng loại nhìn thấu, gây nên khủng hoảng, thì đồng chí Đại Sơn ăn no rồi không có việc gì làm, ngay lúc Tiểu Tịnh Trần ăn cơm, đã cầm bình nước tạo hình tạo dáng cho cái đuôi của Màn Thầu, làm cho cái đuôi sói dài nhỏ của nó vểnh lên, nhìn giống như một con Husky kiêu ngạo vui vẻ với cái đuôi chó sói lớn.
Mà bộ dạng vui vẻ này rất thu hút sự chú ý của người đi đường, nhất là những nam nữ tuổi trẻ. Chú chó Husky lai to lớn chắc chắn là con vật đáng yêu mà thanh niên nam nữ yêu thích. Thế là khi Tiểu Tịnh Trần ngây người ra nhớ lại, có người tiến gần đến bắt chuyện: “Em gái xinh đẹp, đây là chú chó em nuôi à, nó tên là gì vậy? Trông nó thật lớn, mang nó bên mình thật là có cảm giác an toàn...”
Sự chú ý của Tiểu Tịnh Trần bị kéo lại, phát hiện đối phương là một cô gái trẻ, bên cạnh còn có một chàng trai. Tiểu Tịnh Trần không khỏi hé miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ: “Nó tên là Màn Thầu.”
Ánh mắt cô gái sáng lên, lập tức khom lưng đưa tay ra đùa giỡn với chú chó, “Màn Thầu~~ Màn Thầu~~~ Chậc~ Chậc~ Chậc~~~”
Màn Thầu bình tĩnh liếc mắt nhìn cô gái, cúi đầu chậm chạp liếm chân mình, bộ dáng không để ý lại giống hệt Tiểu Tịnh Trần lúc ăn gì đó, nếu như chủ nhân có bộ dạng ngốc nghếch như thế nào thì thú cưng cũng sẽ có bộ dạng ngốc nghếch như thế.
Sự lạnh lùng của Màn Thầu không khiến cho cô gái biết khó mà lui, ngược lại càng khơi dậy hứng thú của cô gái. Cô gái dứt khoát ngồi xổm xuống, bàn tay thăm dò hạ xuống đầu Màn Thầu, muốn sờ đầu nó. Kết quả là khi đầu ngón tay của cô gái cách cái đầu lông xù của nó mười centimet, Màn Thầu một lòng liếm chân đột nhiên ngẩng đầu, con mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, miệng hơi há ra, răng nanh trắng dày như ẩn như hiện.
Cô gái bị dọa sợ, dừng tay lại, rồi lại không cam tâm rút lui như vậy. Thấy cô gái rất thích chó, Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, hơi khom lưng vỗ đầu Màn Thầu. Màn Thầu không thoải mái nức nở một tiếng. Cô gái nhân cơ hội thò tay tới sờ đầu Màn Thầu. Màn Thầu bị Tiểu Tịnh Trần trấn áp, tỏ vẻ nó tạm thời không có tâm tình không có thời gian so tính với một cô gái lạ.
Vẻ ngoài của Màn Thầu chắc chắn rất có sức thu hút người khác, hơn nữa nó lại cường tráng to lớn hơn những con Husky bình thường khác. Sau hành động vuốt ve của cô gái, càng có nhiều người đi đường dừng lại đứng xung quanh xem, những người yêu thích động vật cũng tiến lên cẩn thận sờ hai cái. Màn Thầu oán hận nhìn Tiểu Tịnh Trần đến nỗi chỉ thấy hàm răng không thấy mắt, ánh mắt di chuyển, đối diện với những người xem lại biến thành các kiểu lạnh nhạt quý phái.
Vì sức thu hút của Màn Thầu kiêu ngạo, đoàn người dần dần trở nên đông nghịt, từng lượt người, nếu không phải Tiểu Tịnh Trần đứng rất vững, thì phỏng chừng đã sớm bị chen lấn đến mức ngã trái ngã phải. Thấy mọi người đều thích Màn Thầu, Tiểu Tịnh Trần tỏ ra rất vui, má lúm đồng tiền vui tươi hớn hở dưới ánh mặt trời lấp lánh, nhưng mà nụ cười thuần khiết xán lạn này lại đột nhiên ̣dừng lại, bàn tay nhỏ theo bản năng vung về phía sau, bắt được một cổ tay to lớn.
Tiểu Tịnh Trần xoay người, nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của chủ nhân cổ tay kia, nghiêm túc nói: “Tại sao anh lại lấy đồ của tôi?”
Trong bàn tay kia rõ ràng cầm một chiếc di động iphone 11 thời thượng, hiện trường một trận tĩnh mịch lạ thường, tất cả mọi người đều không ai bảo ai mà cùng nhìn chằm chằm tên trộm. Mọi người đều vì yêu thích chú chó mới tụ tập lại, không ngờ rằng lại tạo cơ hội cho tên trộm. Thế là, ánh mắt của mọi người đều rất không thân thiện, giống như ngay sau đó liền muốn tóm lấy tên trộm hung hăng đánh cho một trận.
Ánh mắt gian tà của tên trộm đảo tròn một lượt liền biết mình đã chọc giận nhiều người, bàn tay bị Tiểu Tịnh Trần tóm được đột nhiên buông lỏng, di động trực tiếp từ lòng bàn tay rơi xuống. Tiểu Tịnh Trần sửng sốt, theo bản năng buông tay. Nhưng bàn tay còn lại của tên trộm lại đã nửa đường thò tới bắt được chiếc di động rơi xuống, tay bị tóm cũng thừa dịp trong nháy mắt Tiểu Tịnh Trần buông lỏng dùng lực vung một cái, xoay người bỏ chạy.
Tiểu Tịnh Trần hơi sửng sốt, không chút do dự đuổi theo. Không có điện thoại, cô bé phải tìm cha tới đón cô bé về nhà như thế nào đây!
Tiểu Tịnh Trần vừa chạy, Màn Thầu lập tức chạy theo. Thế là, trong quá trình chủ nhân ngây thơ và thú cưng ngốc nghếch đuổi theo kẻ cắp, thì con đường nhân sinh ngày càng lệch lạc.