Ánh mắt của các thiếu niên đồng loạt chuyển đến trên người Hàn Hùng, dùng oán niệm ép buộc tên béo làm đại biểu phát ngôn. Cơ thể Hàn Hùng cứng ngắc như đá, lắp bắp nói: “Võ Tăng Đường đó… Võ Tăng Đường là cái gì? Nếu em không phải là đệ tử của Thiếu Lâm Tự thì lấy đâu ra Võ Tăng Đường chứ?”
“Em cũng không biết chùa của chúng em tên là chùa gì, sư phụ không nói.”
“Thế em có thể dạy anh võ công không?” Võ Tăng Đường ở đâu, chùa tên là gì thực ra đám trẻ chẳng hề bận tâm đến, thứ mà chúng để tâm đến chính là võ công cao siêu chói lòa đến mù cả mắt của Tiểu Tịnh Trần kìa. Nghe thấy câu hỏi của tên béo, đám thiếu niên hết thảy đều lộ ra vẻ mặt khinh bỉ. Mày một là chưa bái sư, hai chưa gia nhập vào sơn môn, tuyệt học của sư môn há lại có thể tùy ý dạy được sao, đúng là đồ ngốc!
Tiểu Tịnh Trần lại đến nhìn cũng không thèm nhìn những người khác, chỉ thành thật gật đầu: “Có thể.”
Đám thiếu niên: “…” Thôi được rồi, bọn chúng mới là đồ ngốc!
Đôi mắt Hàn Hùng sáng lên, kích động ôm lấy Tiểu Tịnh Trần gào khóc: “Người anh em tốt, cả đời này anh sẽ ghi nhớ lòng tốt của em.”
“Còn có anh, còn anh nữa!” Trong lòng mỗi thằng con trai đều có một giấc mơ hiệp khách, chỉ có điều lúc trước chỉ có thể xem ti vi mà mơ mộng, giờ cơ hội bày ra trước mắt, thằng con trai nào không muốn làm hiệp khách thì đều không phải là đàn ông. Nhưng lại chẳng có người nào nghĩ tới, muốn luyện tới võ công cao siêu sáng chói kia phải chịu đựng bao nhiêu khổ đau. Dĩ nhiên, người coi tu luyện thành cuộc sống hàng ngày như Tiểu Tịnh Trần chẳng thấy khổ chút nào, vì thế không nghĩ đến việc nhắc nhở trước đám công tử thiếu gia này.
Thấy đám thiếu niên ai nấy đều hưng phấn đến nỗi mặt đỏ bừng, mắt sáng như sao, đến người duy nhất dựa vào trí thông minh mà sống như Lăng Phi cũng không khỏi động lòng.
Buổi trưa, cả đám góp tiền mời Tiểu Tịnh Trần đến Cát Tường Như Ý đánh chén một trận xem như là bái sư trước, chỉ là sư phụ tỏ ra không hài lòng lắm.
Cát Tường Như Ý không phải là quán ăn chay, mặc dù không thể dùng những từ ngữ tầm thường cá to thịt lớn để hình dung các món ăn ở đây, nhưng cho dù có tinh xảo, có thơm ngon đến đâu thì cũng là đồ mặn. Cho dù có chế biến thịt ra thành từng sợi giống hình dáng của sợi cà rốt thì với cái mũi thuần tự nhiên như của Tiểu Tịnh Trần cũng tuyệt đối có thể ngửi ra được.
Thấy sắc mặt Tiểu Tịnh Trần càng lúc càng khó coi, trong lòng đám thiếu niên không khỏi lo lắng bất an, lại không ai dám hé răng, chỉ có thể đưa mắt nhìn Lăng Phi. Lăng Phi im lặng sờ trán, dịu dàng hỏi: “Sao thế? Không hài lòng à? Em muốn ăn gì thì cứ gọi là được!”
Tiểu Tịnh Trần sờ sờ đầu, lắc đầu nói: “Em không ăn đồ mặn.”
“Tại sao?” Em thật sự xem mình là hòa thượng rồi chắc.
Bởi vì em là người xuất gia! Sư phụ nói rằng sau khi xuống núi thì coi như đã bước vào hồng trần cho nên cái lí do này không thể dùng được. Con ngươi to tròn đảo một vòng, Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc khuyên bảo: “Đồ mặn ăn nhiều không tốt, sẽ ảnh hưởng đến tu dưỡng võ học.”
Lí do này chỉ đơn thuần là mượn cớ, nói linh tinh mà thôi, cái gì chỉ cần có chừng mực thì đều không có trở ngại gì. Hơn nữa đám thiếu niên đang lúc tuổi ăn tuổi lớn, đồ ăn có thịt có thể bổ sung một lượng lớn dinh dưỡng và năng lượng cần thiết cho quá trình sinh trưởng.
Nhưng đám thiếu niên không cảm thấy như vậy. Sau khi nghe lí do của Tiểu Tịnh Trần, cả đám không khỏi bắt đầu hồi tưởng lại những cao thủ võ lâm, các môn phái lớn trên truyền hình, hiện tại còn lưu truyền hình như chỉ có mỗi Thiếu Lâm Tự mà thôi. Nga Mi, Võ Đang… hiện giờ nổi tiếng nhất cũng không còn là võ học rồi. Thế là tại vì sao? Còn không phải vì đám hòa thượng trong Thiếu Lâm Tự đều ăn chay sao!... Còn về chuyện Võ Đang và Nga Mi ăn chay hay ăn mặn, bọn chúng cũng không thèm để ý.
Vì thế, đám thiếu niên không hẹn mà cùng tin tưởng vào mấy lời tán dóc của Tiểu Tịnh Trần, ánh mắt sắc bén bắn về phía các món thịt trên bàn, hận không thể biến đám thịt ngon đó ra thành rau củ. Cuối cùng, Tiểu Tịnh Trần mãn nguyện ăn rau xanh củ cải, đám thiếu niên như có thâm thù đại hận giải quyết nốt bữa cơm thịt cuối cùng.
Ăn xong, cả đám chia tay ai về nhà nấy. Trước khi đi, Tiểu Tịnh Trần liếc nhìn y phục ngắn dài không đều trên người đám thiếu niên, bé ngẩn người, nghiêm túc nói: “Ngày mai nhớ mặc quần áo thể thao.” Trang phục nửa nhàn nhã nửa thể thao trên người đám thiếu niên dùng để đánh bóng rổ thì được, dù sao cũng chẳng phải vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp, nhưng nếu muốn học võ thì cũng hơi vướng tay vướng chân.
Đám thiếu niên đồng loạt gật đầu như giã tỏi, Tiểu Tịnh Trần tỏ ra hài lòng.
Không nói đến đám thiếu niên sau khi về nhà điên cuồng ăn rau xanh củ cải, cự tuyệt đầy bàn cá thịt khiến cho các bà mẹ sầu lo đến bạc cả tóc. Khi Tiểu Tịnh Trần về đến nhà, đối diện với căn phòng lạnh lẽo, bé ngẩn người, quả quyết gọi điện thoại cho cha ngốc.
Lúc điện thoại reo, Bạch Hi Cảnh đang mở cuộc họp, tiếng chuông điện thoại mà trẻ con yêu thích khiến đám giám đốc chủ quản đang ngồi trên ghế hết thảy hóa đá, nhưng lại cứng ngắc đến mắt cũng không dám tùy ý động. Bạch Hi Cảnh lại không chút để ý, rất bình tĩnh lấy điện thoại ra, anh đã cài đặt nhạc chuông chuyên dụng cho số điện thoại của Tiểu Tịnh Trần. Theo quy định, trước khi vào phòng họp thì tất cả điện thoại của những người dự họp đều phải để chế độ rung hoặc im lặng, bao gồm cả anh. Bao nhiêu năm nay, anh chưa từng làm trường hợp đặc biệt, nhưng hiện giờ cũng chẳng còn cách nào khác, ngộ nhỡ Tiểu Tịnh Trần gặp phải phiền phức gì, người duy nhất bé có thể cầu cứu chỉ có người cha như anh mà thôi.
“Alo!”
“Ba à, ba đang ở đâu vậy?” Giọng trẻ con từ điện thoại truyền đến khiến khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Hi Cảnh lập tức trở nên dịu dàng.
“Ở công ty, sao thế con?”
“Dạ, không có gì, vậy thì con đi ngủ trưa đây.”
“Ừ, đắp chăn cẩn thận, đừng để bị lạnh, sau khi xử lý xong mọi chuyện thì ba sẽ về nhà.”
“Vâng ạ.”
Cúp máy, Bạch Hi Cảnh hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén sau gọng kính quét qua một lượt, từng đôi mắt nóng rực hưng phấn hóng hớt lập tức rũ xuống, giống như những chú cún nghe lời đến thở cũng không dám thở mạnh.
Bạch Hi Cảnh hài lòng đẩy gọng kính, tiếp tục lắng nghe báo cáo của giám đốc các phòng ban, khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn không ra bất cứ gợn sóng nào. Nhưng thật ra, trong lòng anh đã muốn về nhà rồi, sáng ngủ chưa đủ, anh cũng rất muốn về nhà ngủ trưa!
Bữa tối là do Bạch Hi Cảnh đích thân nấu, một đĩa rau xào, một đĩa khoai tây sợi chua cay, một bát canh củ cải tảo tía, tuy chỉ có ít món nhưng Tiểu Tịnh Trần chẳng để bụng chút nào, chỉ cần có đồ ăn là bé đã rất vui rồi.
Ăn cơm xong, thu dọn bát đũa sạch sẽ, Bạch Hi Cảnh cùng Tiểu Tịnh Trần ngồi ở phòng khách chơi game cá ngựa, đây là trò chơi duy nhất Bạch Hi Cảnh trước mắt có thể tìm thấy mà con trai ngoan của anh có thể chơi. Nhưng mà, điều quan trọng không phải là chơi cái gì, mà là chơi cùng với ai.
Vốn dĩ Bạch Hi Cảnh chỉ muốn cùng chơi với con trai mà thôi, nhưng Tiểu Tịnh Trần chơi càng ngày càng giỏi, và bản thân anh liên tục thua năm lần, vì thế, cha ngốc dứt khoát đẩy cái bàn ra, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, con nên đi tắm rồi đi ngủ!”
Tiểu Tịnh Trần liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, hơn tám giờ tồi, đúng là nên đi ngủ, bé gật đầu đứng dậy.
Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Tiểu Tịnh Trần, tình cha của Bạch Hi Cảnh trỗi dậy, nghĩ đến con trai bảo bối mới xuất viện ngày hôm qua, nghĩ đến những đau khổ trong tám ngày đó vẫn chưa nguôi ngoai, nghĩ đến việc ôm gối ôm này ngủ một giấc ngon lành, lúc này Bạch Hi Cảnh đã đưa ra một quyết định sai lầm nhất, hố cha nhất, hủy hoại tam quan nhất trong đời anh.
“Con trai à, ba và con cùng tắm nào!”