Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 265: Kẻ hố người và người mãi hướng về hố

Ngày huấn luyện tân binh đầu tiên của tiểu đội một hai hàng số một cứ thế kết thúc. Tối hôm đó, các cô gái trở về với tinh thần tỉnh táo, không thể nào nhìn ra bọn họ mới hồi chiều sắc mặt còn trắng bệch như tờ giấy, dạo một vòng quỷ môn quan trở về. Phải nói là khoa học kỹ thuật chữa bệnh hiện đại quả nhiên phát triển, quân y lại càng đại biểu cho đỉnh cao năng lực chữa bệnh của một quốc gia, loại bệnh cảm nắng nhỏ bé này thật sự còn không bằng mưa phùn lất phất.

Hai cô gái kiên trì đến cuối cùng của tiểu đội một, một người là Giang Thất Thất đã hại mọi người phải chịu phạt thêm một tiếng đồng hồ, một người là Vạn Thi Thi đã nói đánh cược phải có phần thưởng. Rất trùng hợp là tên của hai người này đều là từ láy.

Lãnh Nhã và bọn họ mặc dù đều vô cùng kiên trì, nhưng bởi vì sau đó đã mất đi ý thức, cho nên bọn họ không biết người thắng cuộc cuối cùng là ai, đám người Tiêu Thiện đã rời chiến trường trước thì càng khỏi phải nói. Thế là, trận so tài đứng nghiêm này cứ thế mà bỏ qua, thế cho nên không có một ai nghĩ đến chuyện hỏi người duy nhất tỉnh táo rời khỏi sân huấn luyện là Tiểu Tịnh Trần. Tất cả mọi người đều theo bản năng coi cô bé đáng yêu, thấp bé, giọng nói nhỏ nhẹ này trở thành một đứa bé cần được bảo vệ, quả quyết hoa hoa lệ lệ bỏ qua nội tâm dũng mãnh, hung tàn của cô bé.

Sau đó, chiến tranh giữa tiểu đội một và tiểu đội hai càng ngày càng mãnh liệt.

Đứng nghiêm thì so sức bền bỉ, xoay vòng thì so sự cân bằng, đi đều thì so sự nhịp nhàng, ra sân thì so thành tích, rời sân thì so thời gian, đi tắm thì cướp nước, đánh răng thì cướp chỗ đứng, đến đi vệ sinh cũng tranh nhau. Bởi vì bọn họ đều là người trẻ, ngựa non háu đá, náo nhiệt của hàng nữ binh chắc chắn là nhiều vô kể. Điều này khiến cho bầu không khí của đại đội tân binh không hiểu sao lại rất tưng bừng nhộn nhịp. Ít nhất thì tâm trạng áp lực của những người lần đầu rời xa vòng tay gia đình, cơm no áo ấm để dấn thân vào huấn luyện gian khổ cũng ít hơn năm ngoái nhiều, tố chất tổng thể của tân binh đợt này cao hơn nhiều.

Chỉ mỗi nghiêm, nghỉ, quay trái, quay phải, bước đều, đi nghiêm thôi mà đã luyện mất hai tuần, thời gian đổi lại được chất lượng, chỉ lặp đi lặp lại tập luyện những động tác đơn giản này mà đám tân binh đã có chút hình hài quân nhân, ít nhất thì chỉ đứng ở đó thôi cũng có thể hù dọa được người ngoài ngành rồi. Còn về cái hồn quân nhân thì... Bạn thân mến, đã rửa sạch cổ chưa?!

Hai tuần sau, độ khó của huấn luyện bắt buộc phải tăng lên. Ngày hôm trước khi giải tán, Sĩ quan huấn luyện Hà đã cố ý tiết lộ chút tin tức nội bộ nho nhỏ. Nghe nói (trọng điểm) ngày mai có thể (trọng điểm) phải học bắn súng vào bia!!

Thế là, tối hôm đó, các cô gái hưng phấn đến độ cả đêm không ngủ... Chỉ trừ mỗi Tiểu Tịnh Trần ôm gối đi tìm con trai Chu Công PK!

Sau đó... hai giờ sáng, tiếng huýt gió đột nhiên vang lên, tiếng còi chói tai đâm xuyên vào lỗ tai của các cô gái, làm cho đầu óc bọn họ lắc lư chao đảo như miếng đậu phụ. Triệu Anh Anh tức giận thét lên, che lỗ tai: “Mẹ kiếp, tên thần kinh nào nửa đêm nửa hôm không ngủ, quên uống thuốc rồi hả!!!”

Đồng thời, tiếng của tên thần kinh nào đó từ bên ngoài truyền đến: “Các tân binh, tập hợp! Tập hợp!! Tập hợp!!!”

Sau một trận trầm mặc quỷ dị, cả tòa ký túc tưng bừng nhộn nhịp cả lên, không có đèn, chỉ có thể nghe thấy những tiếng huyên náo “mũ của tôi đâu”, “Fuck, ai lấy quần của tôi rồi”, “Mẹ kiếp, trang phục đó là của tôi, mau trả lại ông đây”, “Còn ngủ nữa sao, mau dậy đi, ánh trăng đã chiếu đến mông rồi“...

Các Sĩ quan huấn luyện đứng trên quảng trường trước tòa ký túc xá, Sĩ quan huấn luyện Hà đứng ở chính giữa, lẳng lặng nhìn đồng hồ đeo tay, lần lượt có người quần áo xốc xếch từ bốn phương tám hướng chạy tới, tìm được Sĩ quan huấn luyện của mình, sau đó đứng nghiêm, ngẩng đầu ưỡn ngực đợi kiểm duyệt.

Một vị Sĩ quan huấn luyện bình tĩnh đến đứng trước mặt một tân binh vẻ mặt kiêu ngạo của mình, cúi đầu, yên lặng giúp cậu ta kéo cửa lớn ngay phía trước quần...

...

“Phụt” Tiếng phì cười chế giễu liên tiếp vang lên. Mặt cậu tân binh đỏ lên, không tức giận cũng không cười, khuôn mặt vặn vẹo thành một hình lập phương kỳ quái.

Đồng chí Sĩ quan huấn luyện đồng tình vỗ vai cậu ta, quay đầu bước từng bước lớn trở về vị trí của mình, nén cười, đứng ngay ngắn.

Năm phút sau, Sĩ quan huấn luyện Hà lại huýt sáo một lần nữa: “Từ bây giờ trở đi, những người đến sau đều không được phép đứng vào hàng ngũ.”

Khi tiếng huýt sáo đầu tiên vang lên, hòa với tiếng thét chói tai của Triệu Anh Anh, các cô gái trong ký túc xá nữ đều đã tỉnh dậy. Từ Tiểu Ngũ còn không quên đẩy Tiểu Tịnh Trần nằm giường bên cạnh mình: “Bạch Tịnh Trần, mau dậy đi, phải tập hợp rồi...”

Lời sau đó hoàn toàn mắc kẹt trong cổ họng!!!

Tiểu Tịnh Trần bị lay tỉnh đột nhiên mở mắt ra, đôi con ngươi trong suốt như nước, lại bình tĩnh đến mức gần như tĩnh lặng, trong màn đêm đen nhánh khiến người khác không dám nhìn thẳng. Giờ phút này, Từ Tiểu Ngũ cảm thấy dường như có một bàn tay đang bóp chặt lấy cổ họng của cô ta vậy. Cô ta không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Giây tiếp theo, đôi mắt trong suốt như trăng như nước kia bị mơ màng thay thế, Tiểu Tịnh Trần ngồi dậy, dụi đôi mắt buồn ngủ, giọng nói mềm mại: “Sao thế?”

“Sao thế hả, tập hợp, cậu không nghe thấy hả, mau đứng dậy, đến muộn chắc chắn sẽ bị chỉnh chết mất.” Tiêu Thiện chân tay luống cuống mặc trang phục, rống lên.

Tiểu Tịnh Trần hơi ngẩn người, quay đầu nhìn bầu trời đen nhánh ngoài cửa sổ, ngây ngốc mất hai giây, lặng lẽ kéo trang phục của mình mặc lên.

Động tác của Tiểu Tịnh Trần trước giờ đều rất chậm chạp, nhưng không biết tại sao, cô bé rõ ràng rất chậm nhưng lại chỉnh trang xong trước tất cả mọi người. Khi Tiêu Thiện còn đang thắt dây lưng, Cẩu Thư còn đang đi tất, Triệu Anh Anh còn đang kéo dây lưng, Thẩm Lăng còn đang đóng cúc áo, Lãnh Nhã còn đang tìm mũ, Từ Tiểu Ngũ còn đang gấp chăn, Thục Ức còn đang chải tóc thì Tiểu Tịnh Trần đã ăn mặc chỉnh tề mở cửa ra. Ánh trăng nhàn nhạt lập tức chiếu vào trong phòng, cô bé tắm mình dưới ánh trăng, nói: “Các cậu xong chưa hả?”

“Chưa...” Tiếng kêu than trời dậy đất!

Thế là, Tiểu Tịnh Trần bình tĩnh đứng ở cửa chờ đợi. Thế là, Sĩ quan huấn luyện Hà nhìn thấy cô bé đứng ở cửa nhưng không chịu ra ngoài rất nghiêm túc nói ra một câu nháy mắt đã giết chết trái tim nhỏ bé của các tân binh: “Từ giờ trở đi, những người đến sau đều không được phép đứng vào hàng ngũ.”

Thế là, khi tất cả tân binh đều mơ màng ngái ngủ tập hợp, Tiểu Tịnh Trần và tám người bạn cùng phòng của mình trở thành tám người không được đứng vào hàng.

Lúc này, những tân binh kịp thời tập hợp đứng bên trái Sĩ quan huấn luyện Hà, những tân binh không kịp tập hợp thì đứng bên phải Sĩ quan huấn luyện Hà, số lượng người bên phải đông hơn nhiều so với bên trái. Sĩ quan huấn luyện Hà chắp tay sau lưng, nói: “Phần huấn luyện đầu tiên của mọi người tạm thời đã kết thúc, từ hôm nay trở đi, chúng tôi sẽ tiến hành phần huấn luyện thứ hai. Phần huấn luyện thứ hai là cái gì đây? Bắn súng? Đừng có ngốc nữa, đám tay mơ các người đến đi đường còn không biết đi mà muốn chạy thì thật là quá không thực tế, cho nên, tôi quyết định để cho các người lĩnh hội trước mục cơ bản nhất trong huấn luyện cơ bản của quân đội, có biết là gì không?”

Những người trẻ ngây ngô rất phối hợp mà lắc đầu, Sĩ quan huấn luyện Hà khó có khi nhếch miệng mỉm cười, lộ ra cả hàm răng trắng: “Môn học mà bất luận chúng ta thuộc binh chủng nào cũng phải thi qua là ‘vác nặng việt dã’. Đương nhiên, các cô các cậu đều là người mới, chúng tôi không làm những việc thiếu đạo đức bắt nạt người mới. Thế này đi, huấn luyện thể năng lần đầu tiên, chúng ta không vác nặng nữa, chỉ chạy việt dã.”

Vừa nói, anh ta vừa chỉ một dãy núi ở xa mà hoàn toàn không nhìn thấy được đường nét: “Từ đây chạy tới đồi 311, sau đó lại chạy về, những người đứng bên trái tôi bắt buộc phải hoàn thành trong vòng sáu tiếng đồng hồ, những người đứng bên phải thì bắt buộc phải hoàn thành trong bốn tiếng, chắc không khó chứ! Quay trở về đúng giờ, đương nhiên là tôi tốt, các cô cậu tốt, mọi người đều tốt. Nếu không thể quay về đúng giờ... đồ ăn trong nhà ăn có quy định thời gian phân phát rất nghiêm ngặt, đành phải xem bản thân các cô các cậu rồi!”

Lời nói nửa cảm thán, nửa xúc động của Sĩ quan huấn luyện Hà vừa nói xong, hiện trường hoàn toàn chết lặng. Mặc dù đám tân binh đều đứng nghiêm, nhìn không chớp mắt, nhưng con người nhỏ bé bên trong nội tâm của bọn họ dứt khoát đồng loạt nằm thẳng cẳng giả chết. Con mẹ nó, thật là ức hiếp người quá đáng!

Đáng tiếc, cho dù có nằm giả chết thế nào cũng không thay đổi được bản chất bọn họ là tân binh thì bắt buộc phải chịu “ngược“. Thế là, các cô gái và các chàng trai quả quyết vùng dậy, xếp thành hàng, rầm rập chạy như điên về phía đồi 311 trong truyền thuyết. Sau đó, vấn đề xảy ra rồi.

Đồi 311 con mẹ nó rốt cuộc là ở nơi đâu chứ!

Con người là loài động vật theo bầy đàn, đều có tâm lý theo số đông, không ai biết đồi 311 kia rốt cuộc nằm ở đâu, bèn theo bảo năng chạy theo người phía trước, người nọ đuổi theo người kia. Sau đó, chàng trai chạy ở vị trí đầu tiên thể hiện, cậu ta chỉ đang dùng đôi chân rắn chắc khỏe mạnh của mình để đo độ dài rộng của quảng trường mà thôi.

Lại sau đó, có người thông minh chạy lại trước mặt các Sĩ quan huấn luyện, hỏi: “Báo cáo, xin hỏi đồi 311 ở đâu ạ?”

“Hỏi tôi sao? Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai, tự tìm đi!” Sĩ quan huấn luyện Hà hét lên.

Mọi người: “...” Mẹ kiếp, thế này cũng quá con mẹ nó tàn nhẫn, vô tình vô lý, kiếm cớ sinh sự rồi!

Mọi người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, sau đó liền nghe thấy tiếng hét chói tai của Sĩ quan huấn luyện Hà: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, đợi ông đây đá các người lên núi sao, mau lăn đi!”

Thế là, mọi người lại một lần nữa rầm rập chạy như điên về phía đồi 311 trong truyền thuyết.

Trong tình huống không xác định rõ mục tiêu, không nhận biết được phương hướng rõ ràng, mọi người đều theo bản năng theo sát người mà mình quen biết. Thế là, dần dần, đám tân binh phân chia ra thành rất nhiều nhóm nhỏ, có lẽ là phân theo tiểu đội, cũng có lẽ là phân theo hàng để tìm kiếm ngọn đồi 311 trong truyền thuyết.

Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không có ý thức năng động chủ quan là tổ đội theo mọi người đạp bằng bản đồ đi giết BOSS. Cô bé chỉ là chạy theo trực giác của mình theo bản năng. Bởi vì cô bé chạy quá mức kiên định, quá mức khí thế, quá mức có mục đích, thế là những cô gái khác trong tiểu đội hai cũng theo bản năng mà chạy theo bước chân của cô bé. Hình bóng của mọi người dần dần biến mất trong bóng đêm mịt mùng.

Người đi hết rồi, các Sĩ quan huấn luyện trở nên ung dung tự tại. Đồng chí đại đội trưởng bước đi vòng kiềng, lắc lư đi tới, cười ha ha: “Đi hết rồi sao!”

Các Sĩ quan huấn luyện lập tức cúi chào. Sĩ quan huấn luyện Hà đại diện trả lời: “Đều đi hết rồi.” Sau đó lôi một chiếc máy tính bảng mini từ trong túi áo ra, nhập lệnh vào, trên màn hình lập tức hiển thị bản đồ không gian ba chiều hoàn cảnh xung quanh. Những dấu đỏ chằng chịt phân tán ra xa, mỗi một dấu đại diện cho một tân binh.

Sĩ quan huấn luyện Hà nhìn những dấu đỏ đang từ từ lan rộng, nói: “Đại đội trưởng, ngài nói xem năm nay có bao nhiêu người có thể tìm ra được đồi 311 trong truyền thuyết?”

Đại đội trưởng híp mắt, cười đắc ý: “Vậy cậu cảm thấy năm nay có bao nhiêu người có thể mạnh hơn cậu năm đó?”

Sĩ quan huấn luyện Hà: “...” Lập tức cứng đờ!

Đại đội trưởng nhìn dáng vẻ khổ sở như chứng táo bón N ngày mà vẫn không rặn ra được của anh ta, không khỏi cất tiếng cười to: “Đến con khỉ hoang nhà cậu còn không tìm nổi cái nơi quỷ quái đó. Nếu mà để một đám tay mơ tìm thấy được thì đồng chí Hà Tiểu Quân, cậu nên đi chết đi!”

Đồng chí Hà Tiểu Quân: “...”