Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 257: Có một nghề rất lợi hại được gọi là lính bắn tỉa

Tiểu Tịnh Trần dưới sự an ủi trái khoa học của anh quân y thân thiện, lặng lẽ rút lui, còn cân nặng của cô bé trên giấy kiểm tra sức khỏe ghi rõ ràng: 45kg.

Sau chiều cao cân nặng thì đến kiểm tra thị lực, lại phải xếp hàng như trước. Tiểu Tịnh Trần tính cách yên tĩnh, không kiêu ngạo không nóng nảy, nhưng khổ nỗi những người phía trước rất nể mặt, cho nên rất nhanh đã đến lượt cô bé. Cô bé cầm thìa xới cơm (?!) che một mắt lại, đứng cách xa ba mét nhìn vào bảng kiểm tra thị lực chữ “E”. Năm giác quan của Tiểu Tịnh Trần đều rất nhạy bén, mặc dù trí nhớ thị giác không tốt, nhưng thị lực của cô bé chắc chắn là nghịch thiên.

Bác sĩ cầm chiếc gậy chỉ huy mảnh nhỏ, khoa tay múa chân từng hàng từ trên xuống dưới của bảng thị lực chữ “E”. Vừa mới bắt đầu, bác sĩ này còn cảm thấy thị lực của cô bé này không được tốt lắm. Tới tòng quân cơ bản chẳng có mấy người thị lực không tốt, ngoại trừ các sinh viên hàng đầu của các trường sĩ quan, nếu không thì người bị cận thị sẽ rất khó gia nhập vào quân đội.

Nhưng dần dần, ánh mắt của bác sĩ bất giác sáng lên, cô phát hiện ra thị lực của cô bé đáng yêu này dường như thật sự rất tốt. Mỗi hình ảnh cô bé đã nhìn qua một lần thì gần như không hề do dự mà chỉ đúng phương hướng, không có sự ngờ vực hay nghi ngờ không xác định được như những người khác. Đặc biệt là khi đến dưới 1.5, người bình thường về cơ bản sẽ không nhìn thấy được biểu tượng nhỏ như vậy, nhưng cô bé lại không hề bị áp lực trong việc chỉ phương hướng.

Bác sĩ tiếp tục đưa gậy chỉ huy di chuyện xuống dưới. Bảng đo thị lực dùng để khám sức khỏe trong quân đội được đặc chế, nên nhiều hơn mấy hàng so với bảng đo thị lực thông thưởng. Bởi vì trong quân đội có một nghề rất lợi hại gọi là lính bắn tỉa, mà trong nhân loại có một kỹ năng thiên phú gọi là viễn thị. Cho nên, trong quân đội, mọi người thường rất coi trọng những người có thị lực xuất sắc.

Tiểu Tịnh Trần nhìn xuống phía dưới theo gậy chỉ huy, cho đến tận hàng cuối cùng, cô bé liền sững sờ!

Thị lực nghịch thiên của em gái đã khiến cho không ít người vây lại xem. Hình ảnh ở hàng cuối cùng nhỏ đến mức cho dù là người đứng bên cạnh bác sĩ cũng không nhìn rõ được, càng chưa nói đến việc Tiểu Tịnh Trần đứng cách đó ba mét. Nhưng cho dù là vậy, bác sĩ cũng đã có cảm giác choáng váng như đào được bảo vật. Mặc dù là một cô bé nhưng lại có thị lực xuất sắc như vậy, chắc chắn có thể cân nhắc để phát triển thành lính bắn tỉa.

Bác sĩ bảo Tiểu Tịnh Trần đổi mắt tiếp tục kiểm tra, lại vẫn mắc ở hàng cuối cùng. Bác sĩ gật đầu hài lòng, phấn khởi điền số liệu thị lực nhân tiện ghi thêm chú thích. Không ngờ Tiểu Tịnh Trần bỏ cái muỗng xuống, xoắn xuýt: “Vòng tròn nhỏ kia làm gì có hướng? Cháu nên chỉ về hướng nào?”

Ngòi bút khựng lại, bác sĩ kinh ngạc ngẩng đầu: “Cháu nhìn thấy rõ sao?”

“Dĩ nhiên ạ!” Tiểu Tịnh Trần gật đầu, ngón cái và ngón trỏ móc vào nhau ra dấu: “Đó là một vòng tròn giống số không.”

Bác sĩ mừng rỡ, mặc dù tất cả biểu tượng thị lực đều là chữ “E”, nhưng hàng cuối cùng lại viết chữ “O”, mục đích để kiểm tra xem đối phương có thật nhìn rõ chữ này không. Nếu như không nhìn rõ, cho dù có tùy tiện đoán bừa phương hướng cũng sẽ sai, thật không ngờ lại có người đứng cách ba mét mà vẫn có thể nhìn rõ cái chữ bé tẹo này. Phản khoa học! Thế nhưng, ai quan tâm có khoa học hay không chứ?

Bác sĩ vui vẻ điền vào trong giấy kiểm tra sức khỏe, còn lần đầu tiên lên tiếng khích lệ một câu: “Cố lên!”

Sau đó, Tiểu Tịnh Trần nhẹ nhàng di chuyển tới hạng mục kiểm tra sức khỏe tiếp theo trong ánh mắt ngưỡng mộ và đố kỵ của mọi người.

Cơ thể của Tiểu Tịnh Trần chắc chắn rất khỏe mạnh. Mặc dù năm đó bị súng bắn nên tổn thương nguyên khí nặng nề, nhưng sau nhiều năm điều dưỡng cũng đã sớm bù đắp lại được. Cô bé vẫn là một bé gái dễ thương với thân thể khỏe mạnh, hoạt bát nhanh nhẹn.

Sau khi các mục trên giấy kiểm tra sức khỏe đã được điền đầy đủ, đã là gần một giờ chiều. Tiểu Tịnh Trần xoa cái bụng nhỏ đang kêu ùng ục, ỉu xìu chạy đến chỗ điểm danh để nộp giấy khám. Sau đó cúi gục đầu xuống giống như một chú cún bị vứt bỏ chậm rãi cùng Vệ Thủ và Tống Siêu đi ra khỏi khu quân sự.

Bạch Hi Cảnh cũng đã chờ đến mòn mỏi con mắt. Thấy con gái đi ra, mắt anh liền sáng lên, lập tức nhìn ra được nỗi oán niệm của con quỷ chết đói đang được thể hiện trên khuôn mặt nhỏ đầy đau khổ của em gái. Bạch Hi Cảnh bất giác bật cười, vẫy vẫy tay: “Nhanh lên! Ba đưa con đi ăn cơm...”

“Vù!” Một trận gió nhẹ thổi qua. Tiểu Tịnh Trần đã ngồi ổn định ở ghế phụ lái. Lúc đó, Vệ Thủ và Tống Siêu còn cách xe Bạch Hi Cảnh mười mét. Em gái vừa nghe thấy ăn là lại tràn đầy năng lượng!

Thuần thục thắt chặt dây an toàn, Tiểu Tịnh Trần quay đầu, đôi mắt to long lanh nhìn Bạch Hi Cảnh, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên tạo thành hình sóng: “Ba, con đói!” Một tiếng “đói” ngọt ngào khiến cho trái tim Bạch Hi Cảnh mềm nhũn ra. Anh quả quyết đạp chân ga, chiếc Aston Martin nhanh chóng rời đi. Tống Siêu trố mắt đứng nhìn khói xe bụi đất bao phủ quanh mình, tay vẫn duy trì trạng thái mở cửa xe, hóa đá!

Vệ Thủ âm thầm nhếch khóe miệng, đồng cảm vỗ vỗ Tống Siêu đang đổ xuống thành những mảnh vụn đá xám xịt. Đến giờ vẫn không nhìn ra, đáng đời!

Tại quán đồ chay, Tiểu Tịnh Trần ăn như hổ đói bữa trưa muộn. Bạch Hi Cảnh không ngừng gắp đồ ăn bỏ vào bát cô bé. Nhưng thật đáng tiếc, tốc độ đút đồ ăn của Cha Ngốc có vẻ như không kịp với tốc độ ăn của cô bé. Đến khi các món ngon đầy trên bàn đã được nhét vào trong dạ dày, Tiểu Tịnh Trần mới hài lòng sờ bụng, hạnh phúc ợ một cái. Sau đó mới chậm rãi kể lại cho cha mình nghe không thiếu một chữ nào toàn bộ quá trình kiểm tra sức khỏe ngày hôm nay.

Tiểu Tịnh Trần đã luyện bắn súng được bảy năm ở câu lạc bộ bắn súng, cho đến khi Bạch Hi Cảnh tiến hành đại thanh tẩy, người của câu lạc bộ mới buộc phải rời khỏi thành phố S. Bạch Hi Cảnh mặt khác đã xây một sân bắn dành riêng cho Tiểu Tịnh Trần. Tống Siêu và Vệ Thủ cũng là khách quen ở đó.

Mười mấy năm luyện tập bắn súng, nếu như thị lực của Tiểu Tịnh Trần còn không lợi hại thì sẽ rất có lỗi với những viên đạn đã bị bắn nát kia.

Cho nên, việc Tiểu Tịnh Trần do có thị lực tốt mà được đánh giá cao, Bạch Hi Cảnh không bất ngờ chút nào. Xem ra, buổi phỏng vấn ngày mai, cô bé chắc chắn có thể qua.

Ngày hôm sau, Bạch Hi Cảnh đưa Tiểu Tịnh Trần đến cổng khu quân sự từ rất sớm. Do ngày hôm trước mọi người đã nhìn thấy chiếc xe Aston Martin xa hoa đó, nên hôm nay không gây ra nhiều chấn động. Sau khi Tiểu Tịnh Trần xuống xe, đã thấy Tống Siêu và Vệ Thủ đến rồi. Người trước theo thói quen bám vào người sau đang nói gì đó với Phí Khánh. Thấy cô bé bước tới, ba người đều giơ tay vẫy chào.

“Tịnh Trần, Tịnh Trần, mình nghe nói rồi, thị lực của cậu rất tốt, sau này có thể phát triển thành lính bắn tỉa.” Phí Khánh nhảy nhót đến bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, hưng phấn nói. Tiểu Tịnh Trần còn chưa mở miệng trả lời, đã nghe thấy một tiếng hừ lạnh: “Hừ, nhìn rõ bảng đo thị lực thì có gì là ghê gớm, đắc ý quái gì!”

Mấy người cùng quay đầu lại, liền nhìn thấy góc nghiêng của một cô gái có mái tóc xoăn lọn to đang hướng về phía bọn họ. Cô ta hơi bĩu môi, trên mặt không giấu vẻ coi thường. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa bên cạnh kéo cô ta, ngại ngùng cười với bọn họ.

Tiểu Tịnh Trần không phải người thích múa mép khua môi. Vệ Thủ thì trầm mặc ít nói. Còn Tống Siêu lười nhác đến nỗi đứng cũng không vững, nên đừng nói đến việc cãi nhau với con gái. Người duy nhất thích ồn ào là Phí Khánh, cậu mở miệng theo bản năng định cãi lại. Nhưng khóe mắt liếc thấy người trong cuộc đang rất thong dong bình tĩnh, cậu bất giác ngậm miệng lại, ngượng ngùng sờ mũi, cười gượng hai tiếng.

Người trong cuộc không để ý, cậu tức giận cái nỗi gì chứ!

Thấy nụ cười giễu cợt của mình không được đáp lại, sắc mặt cô gái có phần khó coi. Việc đáng hận nhất trên thế giới này là gì?

Không phải là sau khi bạn khiêu khích, đối phương sẽ đốp chát với bạn đến chết, thậm chí là giày vò bạn đến mức thương tích đầy mình. Mà là rõ ràng bạn đã tỏ ý xem thường, giễu cợt và nhạo báng các kiểu, nhưng người ta lại chỉ để ngoài tai, khiến cho bạn giống như một tên hề tự biên tự diễn!

Cô gái hừ mạnh một tiếng, quay đầu đưa lưng về phía bọn họ, âm thầm hờn dỗi, dường như nhìn ai cũng thấy không vừa mắt.

Tống Siêu và Vệ Thủ liếc nhìn nhau, một người nhún vai một người mặt không cảm xúc, hoa hoa lệ lệ hoàn toàn không để ý gì đến khúc nhạc đệm này. Phí Khánh vuốt cằm, lại bắt đầu nói linh tinh chuyện khác: “Ôi, các cậu đã nghe chưa? Hình như người phỏng vấn lần này đều là lãnh đạo cao cấp đến từ Thượng Kinh đó. Đợi lát nữa nhất định phải biểu hiện tốt một chút, cố gắng để được phân đến một quân khu tốt, vậy mới có tương lai phát triển.” Vừa nói, cậu còn hơi ngẩng đầu nhìn trời, mặt mày mơ mộng.

Tống Siêu không nhịn được bật cười, không phải cậu tự tin, ba người các cậu bất luận là ai, và ở quân khu nào đi chăng nữa thì chắc chắc cũng có tiền đồ và cơ hội phát triển. Phí Khánh này thì ngược lại, không sợ người lạ cũng thôi đi, ồn ào nhưng hóa ra lại là một tên ngốc bẩm sinh dễ bị người khác dắt mũi, quả là hiếm thấy.

Đúng giờ, cổng quân khu được mở ra, vẫn là hai anh lính ngày hôm qua dẫn mọi người vào trong. Số người tham gia phỏng vấn ngày hôm nay ít hơn so với ngày hôm qua khoảng một phần năm. Xem ra, có một số người đã bị loại ở vòng kiểm tra sức khỏe rồi.

Vẫn là tòa nhà kiểm tra sức khỏe quân sự đó. Mọi người tập trung trong đại sảnh rộng lớn ở lầu một. Một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân phục cầm theo một tờ danh sách, từ trên lầu đi xuống: “Sau đây, người được đọc tên thì đi theo tôi, từng người một, chú ý kỷ luật, không được ồn ào!”

Đối với quân nhân, mọi người luôn có một sự sợ hãi theo bản năng, nhất là sĩ quan trẻ tuổi này lại có phần hơi nghiêm túc. Do đó, đa số người phỏng vấn đều không dám lên tiếng. Sĩ quan trẻ tuổi sắc bén đảo mắt một lượt, ghi nhớ sự thay đổi trên mặt của mỗi người, sau đó cúi đầu nhìn xuống danh sách: “Phí Khánh!”

“Có!”

“Phương Khả Tinh!”

“Có!”

“Ngu Sơn!”

“Có!”

...

Sĩ quan trẻ tuổi kêu tên tổng cộng mười người. Mười người này bước ra khỏi hàng đứng trước mặt anh ta, chín nam, một nữ. Sĩ quan trẻ tuổi quan sát mấy người này, sau đó quay người đi lên lầu, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên đầy mạnh mẽ: “Theo tôi!”

“Vâng!” Mười người vội vàng đi theo. Phí Khánh còn im lặng nhếch môi, hướng về nhóm Tiểu Tịnh Trần cười vẫy vẫy tay. Kết quả là vừa hay bị sĩ quan trẻ tuổi nhìn thấy, anh ta trừng mắt nhìn cậu một cái. Phí Khánh âm thầm thè lưỡi, lập tức thành thật hơn nhiều.

Nhóm mười người đi lên phỏng vấn, thời gian phỏng vấn mỗi người trung bình từ ba đến năm phút. Cho nên sau ba mươi phút, mười người đều đi xuống. Có điều, vừa xuống cầu thang liền có một anh lính tiến đến trước mặt dẫn họ đi. Phí Khánh hoàn toàn không có thời gian tiết lộ nội dung phỏng vấn với nhóm Tiểu Tịnh Trần. Thế là, cậu chỉ có thể lực bất tòng tâm mà rời khỏi.

Không chỉ cậu, những người tham gia phỏng vấn khác đều không thể đứng trước mặt người ở đại sảnh mà cung cấp thông tin tham khảo. Thế là, rất nhanh, tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục trong đại sảnh. Nhưng thật đáng tiếc, Phí Khánh không biết số điện thoại của ba người, cho dù có muốn gọi cũng không được.

Khoảng hai tiếng sau, cuối cùng cũng đến lượt Tiểu Tịnh Trần, với lại rất trùng hợp, cô bé cùng nhóm với Vệ Thủ và Tống Siêu. Nhưng cô bé là số cuối cùng trong nhóm mười người, và cũng là cô gái duy nhất. Mọi người thực thi từng bước theo sĩ quan trẻ tuổi đi lên lầu, đi qua hành lang, dừng trước cửa một gian phòng hội nghị.