Thiếu niên hai bên vốn có mối hận cũ, hiện giờ thi đấu giằng co lại càng khiến cho trong lòng mọi người cảm thấy khó chịu bực bội, thi thoảng lại va chạm nhau đến tóe lửa, mùi thuốc súng càng ngày càng đậm. Không khí căng thẳng cô cùng, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ chiến tranh thế giới.
Mồi lửa cuối cùng chính là hai hậu vệ khống chế bóng ngang tài ngang sức - Tên béo Hàn Hùng và Tháp sắt Yến Mãnh!!
Hàn Hùng không cường tráng vừa cao vừa rắn chắc như Yến Mãnh. Yến Mãnh cũng không linh hoạt như Hàn Hùng người nung núc thịt.
Tên béo mặc dù thịt nhiều, thể trọng nặng nhưng động tác của nó lại nhanh nhẹn y như khỉ vậy. Nó nhắm chuẩn khe hở của Yến Mãnh, cơ thể mập mạp khẽ chuyển, dẫn bóng qua người, đột phá khỏi vòng phòng thủ của đối phương. Yến Mãnh quýnh lên, theo bản năng đưa tay cản, kết quả không cẩn thận móc vào quần áo của tên béo. Vì tốc độ của tên béo rất nhanh, lúc này lại bị ngăn cản, quán tính quá lớn nên trực tiếp ngã xuống đất.
“Bịch” một phát, tên béo bị ngã đến đơ cả người, rất lâu sau đó mới phản ứng lại, xương bánh chè nổi lên một trận đau rát. Tính khí thiếu niên vốn đã không ổn định, lại thêm đang trong thời khắc then chốt bị chơi xấu, nó lập tức hùng hổ bật người dậy, lửa giận đùng đùng, không nói hai lời liền nhào về phía Yến Mãnh, trận đấu gì đó đều đã sớm bị ném đến nước Java rồi. Mặc dù Yến Mãnh biết bản thân đuối lý nhưng cũng không thể thành thật chịu đòn được, vì thế liền không chút khách khí giơ nắm đấm lên. Tất nhanh sau đó, hai người liền nhảy bổ vào nhau đánh lộn, khó tách ra được.
Đều là một đám nhóc con chưa lớn hẳn, đừng nói cái gì mà “tình hữu nghị là thứ nhất, thi đấu chỉ là thứ hai”, đến tuyển thủ chuyên nghiệp trong thế vận hội Olympic cũng không làm được chứ chưa nói gì đến đám trẻ mới mười mấy tuổi này. Thấy hai người lao vào đánh nhau, những người khác chẳng những không khuyên can, ngược lại còn nhào tới kẻ thù ngay trước mặt mà đánh. Sau đó, toàn bộ đám trẻ ở ngoài sân đều vội vàng xông vào tiếp viện. Hơn hai mươi người loạn thành một mớ hỗn độn. Vì thế, trận đấu bóng rổ cứ thế đen đủi biến thành cuộc ẩu đả tập thể.
Quả nhiên là một đám trẻ con chưa lớn, thật là dư thừa sức lực nên đánh lộn mà!
Trong đám thiếu niên này có không ít người từng học qua quyền cước, võ thuật gì đó như Taekwondo, Judo,… nhưng đều chỉ biết chút chút mà thôi. Vừa mới bắt đầu còn nhớ dùng chiêu thức, đợi đến khi bị đánh đỏ cả mắt thì hệ thống đường quyền bộ pháp gì đó đều biến thành mây bay hết. Dùng tay móc, dùng móng vuốt cào, dùng răng cắn... còn cay độc tàn nhẫn hơn đám đàn bà chanh chua đang nổi đóa.
Nhìn tổng quát toàn cục, cũng chỉ có Lăng Phi và Bạch Lạc Thần có chút khí chất lãnh đạo, chiêu thức không khó coi như vậy.
Tiểu Tịnh Trần im lặng nhìn đám lộn xộn trên sân bóng rổ. Trong mắt người khác có lẽ bé vừa đần độn lại vừa ngốc nghếch, còn kiêm mù đường, mù công nghệ, nhưng trong lĩnh vực ẩu đả đánh nhau thì Tịnh Trần tuyệt đối là ông tổ. Từ trước đến nay, vị tiểu sư thúc này chỉ có thể coi đám sư điệt chuyên nghiệp trong Võ Tăng Đường làm đối tượng “luyện tập”, lúc này đây bé không giữ được bình tĩnh, bắt đầu coi thường đám thiếu niên suốt ngày coi thường bé này. Đây cũng gọi là đánh nhau sao?
Quả thật so với việc bị chó cắn rồi quay lại cắn trả còn vô lại, còn mất mặt, còn vô nghĩa hơn có được hay không!
Đồng chí chó con Màn Thầu mà bé nuôi còn có tố chất học võ hơn đám đần độn này!
(PS: Màn Thầu kháng nghị, tôi không phải là chó, tôi là sói, là sói!)
Xem “luyện tập” là một lĩnh vực chuyên nghiệp, Tiểu Tịnh Trần cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng không nhịn được nữa, bọn trẻ con đánh nhau thật đúng là thử thách sự nhẫn nại của chuyên gia này mà.
Quả Dưa căn bản không kịp phản ứng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy không biết Tiểu Đầu Trọc đáng lẽ nên đứng ngây ngốc bên cạnh mình đã xông vào đám hỗn loạn trên sân bóng rổ từ lúc nào, Quả Dưa bị dọa sợ một trận. Một đứa trẻ mềm yếu như vậy, bất kì ai tùy ý đấm một cái đều có thể đưa bé trở lại bệnh viện tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng nữa, đó là do nó không làm tròn bổn phận. Quả Dưa há mồm vừa định gọi, âm thanh liền bị mắc lại trong cổ họng hoàn toàn không thốt được ra. Nó đã nhìn thấy cái gì vậy? Đã nhìn thấy cái gì vậy?
Hu hu hu, Trái Đất này thật đáng sợ, mẹ ơi, con muốn trở về Sao Hỏa!
Lúc ở viện, vòng trọng lượng trên người Tiểu Tịnh Trần đã được tháo ra, nay xuất viện rồi còn chưa kịp đeo lên, thế là lúc này bé chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ tựa chim yến, bay nhanh như gió, giống như một con rồng nhảy vào cuộc ẩu đả của một đám cừu vậy.
Một bên móng vuốt vồ lấy cổ áo phía sau của Đầu Gỗ, bên còn lại thì túm lấy cổ tay của tên thiếu niên đang giằng co với Đầu Gỗ, dùng sức tách hai người đang đánh nhau ra. Hai cái chân ngắn của Tiểu Tịnh Trần một phát đá trúng xương bánh chè của hai người. Sau đó thừa dịp đối phương đang đau đớn, túm lấy hai tên đó mà ném sang hai hướng khác nhau giống như vứt rác vậy, để mặc hai tên ngã sấp xuống đất chẳng khác gì con ếch không thể động đậy được.
Liếc mắt đúng lúc thấy Hàn Hùng và Yến Mãnh đang đánh nhau tới tấp, Tiểu Tịnh Trần xoay người, một cước đạp trúng thắt lưng của Yến Mãnh, cú đạp mạnh bất ngờ làm cho Yến Mãnh loạng choạng. Tiểu Tịnh Trần nhân cơ hội một tay túm lấy thắt lưng quần của tên béo Hàn Hùng, kéo nó lại rồi ném đi. Tên béo ngay lập tức giống như một ngôi sao băng “viu” một cái liền bay lên trên người người đầu tiên bị ném – Đầu Gỗ. Đầu Gỗ khó khăn lắm mới bò dậy được lập tức lại bị xô ngã nằm xuống vị trí cũ.
Giải quyết xong tên béo, bàn chân Tiểu Tịnh Trần đột nhiên đạp một cái, nhảy lên cao, dùng lực đầu gối trực tiếp huých mạnh vào cằm Yến Mãnh, khiến cho thiếu niên Tháp sắt này ngã chổng vó lên trời, mãi không định thần lại được. May là Tịnh Trần có chừng mực, không làm rụng cái răng nào của đối phương.
Một người vừa xông vào liền giải quyết hết bốn tên thiếu niên, đã có vài người bắt đầu chú ý đến đứa trẻ chiều cao chưa đầy một mét thế mà bạo lực ghê gớm này. Đáng tiếc, không đợi đám thiếu niên kịp phản ứng, Tịnh Trần đã nhắm vào tên cầm đầu có sức mạnh uy hiếp nhất rồi.
Tiểu Tịnh Trần xoay người khụy gối xuống, chân quét một đường nhanh như sấm sét tấn công chân kẻ thù trước mặt. Bạch Lạc Thần như mọc thêm mắt ở sau đầu, lại có thể nhẹ nhàng nhảy lên né được, nhưng bạn nhỏ Lăng Phi đang sống mái đánh nhau với cậu ta thì không kịp phản ứng nên bị Tiểu Tịnh Trần trực tiếp quét chân qua, thiếu chút nữa thì té nhào.
Tiểu Tịnh Trần hơi bất ngờ và sửng sốt, cũng không buồn để ý đến sự kinh ngạc của Lăng Phi liền thuận thế vung chân định đá vào đầu Bạch Lạc Thần. Bạch Lạc Thần giơ tay đỡ ở bên má, chuẩn bị bắt lấy mắt cá của Tiểu Tịnh Trần ném nhóc con này ra bên ngoài, nhưng không thể ngờ rằng cái chân nhỏ bé này lại có sức lực kinh người đến như vậy. Bạch Lạc Thần cứ thế bị đá cho lảo đảo lùi về sau vài bước. Tiểu Tịnh Trần nhân cơ hội chen đến, bàn tay hung hăng nện vào bụng đối phương, cơn đau trong nháy mắt từ một điểm di chuyển đến mặt rồi lan ra toàn thân, Bạch Lạc Thần đau đến nỗi cuộn người lại chẳng khác gì một con tôm luộc, đứng cũng không vững. Cánh tay Tiểu Tịnh Trần vừa quét qua, trực tiếp KO Bạch Lạc Thần rồi.
Giải quyết xong tên cầm đầu, những tên râu ria khác cũng hoàn toàn không còn tính thách thức nữa. Vả lại, với những người không quen biết, Tiểu Tịnh Trần đều trực tiếp dùng nắm đấm nói chuyện rồi. Tuy nhiên, đám thiếu niên Phong Vân kia dường như rất côn đồ, rõ ràng bị đánh đến nỗi sưng tím mặt mày nhưng lại cứng rắn chịu đựng bò dậy, không sợ chết mà lại nhào vào đám kẻ thù, khiến cho Tiểu Tịnh Trần vô cùng bực bội.
Đây là luyện tập, chứ không phải là đang đánh giặc, thắng thì phải có phong thái của người thắng, thua thì cũng nên có phong độ của kẻ thua, sao lại cứ dính như cao chó thế này là sao?
Mắt thấy đám thiếu niên Phong Vân đều bị quẳng ra ngoài ít nhất hai lần, có những tên thậm chí còn bị ném đến bốn năm lần vẫn không chịu buông xuôi, Tiểu Tịnh Trần cuối cùng cũng không chịu được mà nổi đóa. Tiểu Tịnh Trần mồm mép không được nhanh nhẹn, nhưng quyền cước lại không hề qua loa. Nay lửa giận đã bị kích động nổi lên thì bé tuyệt đối không nương nay, cũng không thèm quan tâm đối thủ trước mắt là ai, trực tiếp nắm tay phải thành quyền, ngón giữa nhô lên thành hình mắt phượng. Chân phải hơi lùi lại phía sau một bước, uốn người mượn lực. Nắm đấm tựa như thiết chùy mạnh mẽ nện vào ngực đối phương, toàn bộ sức lực ở các đốt ngót tay tiếp xúc xâm nhập vào cơ thể đối phương “rắc...” một tiếng vang lên giòn giã.
Hiện trường mặc dù hò hét ầm ĩ nhưng tiếng răng rắc lại thần kì tựa như nổ bên tai của mỗi người, khiến cho người khác muốn không để ý cũng không được. Sân bóng rổ ầm ĩ trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn về phía thiếu niên mặt xanh lét trước mặt Tiểu Tịnh Trần.