Khi họp bàn, Tiểu Tịnh Trần từ đầu tới cuối đều không nói một chữ nào. Cô bé là người mới, chẳng hiểu gì về cosplay, Cố Noãn cũng sẽ không giả bộ trưng cầu ý kiến của cô bé. Còn Số Bảy lại luôn nhỏ giọng giải thích cho cô bé về những chuyện liên quan đến cosplay. Pudding một tai thì chăm chú nghe diễn biến của cuộc thảo luận, một tai thì nghe Số Bảy nói chuyện, sau đó thỉnh thoảng lại bổ dung thêm hai câu, hy vọng em gái có thể sớm bước vào vòng tròn cosplay không có lối ra. Dù sao thì thời gian cũng không còn nhều nữa.
Chỉ là đồng chí Số Bảy và đồng chí Pudding à, các bạn chắc chắn rằng cách giải thích Đông một búa Tây một gậy của các bạn có thể khiến người ta nghe hiểu được sao. Đừng nói là em gái có chướng ngại học tập, cho dù là người bình thường cũng chưa chắc đã hiểu được.
Thế là sau khi hoạt động ngoại khóa kết thúc, Tiểu Tịnh Trần chạy về nhà với hai mắt xoay tròn trống rỗng như nhang muỗi.
Em gái mười lăm tuổi tự hỏi, ngoài lúc lên lớp ra thì mình đã rất lâu rồi không có cảm giác giống như đang nghe Thiên thư như vậy. Không thể không nói, lần này lòng tự tôn của cô bé đã phải chịu sự đả kích nghiêm trọng. Sau khi về nhà, cô bé dứt khoát chui vào lòng Cha Ngốc tìm nơi nương tựa, vô cùng tủi thân, đau lòng, trái tim vỡ vụn!
Đợi sau khi hiểu được trọng điểm khiến em gái rầu rĩ, Bạch Hi Cảnh lập tức phì cười. Ôi chao, con gái cưng à, lên lớp nghe giảng như nghe Thiên thư thì con không thấy đau lòng, tham gia câu lạc bộ cosplay mà không hiểu tí gì con cũng không đau lòng, không nghe hiểu sự giải thích chỉ bảo của các giáo viên nhí con vẫn không đau lòng, thế mà con lại đau lòng vì bọn chúng phủ quyết kế hoạch diễn “Bách Lí Dao” và “Sắc Linh” sao??
Hơn nữa, trọng điểm mà bọn chúng nói con nghe không hiểu sao. Hai vai diễn này là kinh điển đó, không thể vấy bẩn, không thể khinh nhờn, không thể gây tổn hại, nếu không sẽ bị fan của con đánh cho tan tác. Con rốt cuộc đau lòng cái quái gì chứ! Cào tường!
Được rồi, hình thức tư duy của em gái, Cha Ngốc bày tỏ vẫn còn nghiêng lệch rất lợi hại. Thế là anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Chủ đề chính đã xác định là võ hiệp rồi sao?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu.
Bạch Hi Cảnh tiếp tục nói: “Con muốn diễn vai gì? Bách Lí Dao?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, lại lắc đầu, bĩu môi, rưng rưng: “Bọn họ không cho diễn.”
Bạch Hi Cảnh: “...” Trên thế giới này còn có người có tư cách diễn Bách Lí Dao hơn Tiểu Tịnh Trần sao? Có sao?
Bạch Hi Cảnh vô cùng hiểu tâm trạng của Tiểu Tịnh Trần lúc này. Trong mắt người khác, Vô Tà là một diễn viên thiên tài, nhưng Cha Ngốc biết em gái căn bản không biết đóng phim. Bất luận là Bách Lí Dao hay là Sắc Linh đều là cô bé diễn theo bản sắc vốn có của mình. Một cao thủ võ lâm giày vò nhân vật chính = tiểu sư thúc Tịnh Trần dạy bảo đám sư điệt, một con xà yêu vừa ngây thơ lại vừa xinh đẹp = em gái đáng yêu lạc trong rừng sâu. Vẻ xinh đẹp là do nghệ thuật hóa trang tạo ra, ngây thơ là bản tính trời sinh, cho nên nếu bảo Tiểu Tịnh Trần cosplay nhân vật khác thì cô bé tuyệt đối sẽ thất bại. Vì món tiền thưởng kia, nhân vật mà em gái có thể cosplay giống nhất chỉ có hai nhân vật này, nhưng...
Giống như những gì Cố Noãn nói, fan của Vô Tà rất đông, rất mạnh, cũng rất hung tàn. Cho dù có giống hay không thì bọn họ vẫn căm thù những kẻ dám khinh nhờn hai nhân vật Bách Lí Dao và Sắc Linh. Cho dù là bản thân Vô Tà diễn cũng phải khiến bọn họ tin rằng người diễn chính là Vô Tà mới được. Chỉ là có đôi khi hàng thật cũng bị coi là hàng dỏm, miệng nhiều người nói xói chảy vàng*, ba người thành hổ** đó!
* Miệng nhiều người xói chảy vàng: câu này ý chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, trăm người ngàn ý, tốt xấu lẫn lộn.
** Tam nhân thành hổ: Nghĩa đen – Một người nói thì không tin, hai người nói có thể không tin nhưng ba người nói là ở trong chợ có hổ thì cả thiên hạ đều tin là có hổ. Nghĩa bóng – Lời đồn cứ lặp đi lặp lại sẽ khiến con người ta tin đó là sự thật.
Cha Ngốc không muốn làm Tiểu Tịnh Trần thất vọng, cũng không muốn trận thi đấu cosplay đầu tiên cô bé thất bại, càng không muốn cô bé kéo đến những rắc rối không cần thiết. Thế là anh bèn chỉ dạy cho cô bé như thế này, như thế kia, giống như vậy đó. Ánh mắt em gái chợt bừng sáng, sùng bái ngước nhìn Cha Ngốc vĩ đại, nhếch miệng cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, mặt mày cong cong ôm chặt lấy cha ngốc cọ tới cọ lui: “Ba ơi, ba là tốt nhất!”
“Ngoan!” Bạch Hi Cảnh khá là hưởng thụ sự ỷ lại của con gái bảo bối.
Thế là ngày hôm sau vào giờ hoạt động ngoại khóa, Tiểu Tịnh Trần dứt khoát nộp bản thiết kế nhân vật của mình. Sau khi Cố Noãn cầm lấy tờ giấy liền trợn tròn mắt: “Búp Bê? Đây là nhân vật trong bộ phim truyền hình hay phim điện ảnh nào hay là trong tiểu thuyết??”
Tiểu Tịnh Trần lắc đầu: “Đều không phải, là nhân vật mình chơi trong game ‘Giang Hồ Sát’.”
Cố Noãn: “...” Được rồi, “Giang Hồ Sát” là một trò game online lấy bối cảnh võ hiệp, mặc dù hiện tại đang nâng cấp theo khuynh hướng tiên hiệp, nhưng nhân vật trong đó chung quy vẫn phù hợp với chủ đề “võ hiệp“. Thế là Cố Noãn gật đầu đồng ý thiết lập nhân vật của cô bé: “Tình hình câu lạc bộ cosplay của chúng ta cậu cũng biết rồi đấy, trang phục và đạo cụ đều phải tự chuẩn bị. Mình chỉ có thể giúp cậu hóa trang thôi. Yên tâm đi, tiền mua đồ hóa trang mình vẫn có, tuy không phải là đồ cao cấp gì nhưng cũng tuyệt đối không phải là hàng kém chất lượng, chí ít cũng sẽ không tổn hại đến làn da mềm mịn của cậu đâu.”
Vừa nói cô bé còn không nhịn được mà đưa tay véo cái má mọng nước của Tiểu Tịnh Trần. Cảm giác tay sờ vào gương mặt bánh bao hơi mũm mĩm như trẻ con quả đúng là tốt đẹp như trong tưởng tượng.
Tự chuẩn bị trang phục đạo cụ gì đó, em gái đương nhiên không có ý kiến rồi. Cho dù câu lạc bộ có dùng tiền để đặt mua những thứ này thì Bạch Hi Cảnh cũng chưa chắc đã đồng ý cho con gái mặc. Những thứ đồ được làm cẩu thả như vậy không sợ sẽ làm làn da mềm mịn của con gái anh bị thương sao!
Giang Hồ Sát mặc dù đã vận hành được mười năm, nhưng số lượng người chơi của nó tuy đã trải qua một thời gian dài nhưng vẫn không hề sụt giảm. Hơn nữa lượng người chơi còn đang có xu hướng gia tăng một cách vững vàng.
“Giang Hồ Sát” vốn là một game thuộc loại võ hiệp, nhưng theo level ngày càng cao của người chơi, để bảo đảm cảm giác mới mẻ và tính tích cực của người chơi, thì Giang Hồ Sát vẫn luôn đổi mới không ngừng. Từ bản đồ cho tới nhiệm vụ, từ thú cưỡi cho đến sủng vật, từ đạo cụ cho đến trang bị đều không ngừng được đổi mới. Bản đồ thế giới cũng càng ngày càng được hoàn thiện, càng ngày càng mở rộng, đợi đến khi trên mặt đất không còn chỗ nào để giày xéo nữa thì lập trình viên sẽ vươn ma trảo về phía bầu trời và dưới lòng đất.
Hệ thống tiên ma được khởi động, tiên cảnh và ma giới dường như là hai thế giới độc lập khiến người chơi sau khi chuyển kiếp tìm được cảm giác mới mẻ khi chơi một trò chơi mới ở một thế giới mới. Hơn nữa theo sự hoàn thiện không ngừng của “Giang Hồ Sát”, hệ thống thần thoại thượng cổ to lớn hùng vĩ cũng dần dần hiện ra trước mắt người chơi, khiến người chơi muốn ngừng mà không được.
Bởi vì sự cúc cung tận tụy của các lập trình viên, sự dốc hết tâm huyết của công ty internet, “Giang Hồ Sát” mới đi thẳng được đến ngày hôm nay mà không nhìn thấy dấu hiệu suy bại nào, ngồi vững trên ngai vàng chí tôn là công ty internet hàng đầu Hoa Hạ. Kết quả của những thứ này chính là “Bé Ngốc Đầu Trọc” trở thành cao thủ đầu tiên của thế giới cực lạc, và trở thành người chơi duy nhất từ trước đến nay tu thân thành công trở thành Phật.
Khảo nghiệm cuối cùng để trở thành Phật chính là kinh văn. Mẹ kiếp, đống kinh văn đó đều là những từ hiếm gặp, ai có thể hiểu được, lại còn dựa vào đề bài chọn ra một câu chính xác nhất trong bốn phương án. Một trăm câu hỏi trắc nghiệm, sai một câu thì phi thăng thất bại, ai có thể qua được chứ! Lật bàn!
Sau khi Tiểu Tịnh Trần phi thăng thành công, tạm thời không có người chơi đồng tư chất đến PK, thực sự rất cô đơn nhàm chán. Thế là Đại Sơn liền giựt giây cô bé chơi một nhân vật khác - Mỹ nhân phường thêu, tên gọi: Búp Bê. Còn về chuyện Búp Bê có quan hệ gì với Bách Lí Dao thì... sau này sẽ biết.
Cố Noãn đồng ý với nhân vật mà em gái đã chọn. Em gái tỏ ra rất vui, mấy ngày liền lúm đồng tiền ở khóe miệng vẫn chưa biến mất. Nhân vật của những người khác cũng lần lượt được xác định, có người là đại hiệp danh chấn tứ phương, có tiên tử ở ẩn nơi cổ mộ, có đại ma đầu khiến người ta nhìn thấy là muốn ăn tươi nuốt sống, cũng có công tử thế gia hiền lành chân thật.
Câu lạc bộ cosplay có tổng cộng mười hai... không đúng, là mười ba người. Thành viên chính thức có sáu người là Nhiễm Đồng, Quả Quýt, Số Bảy, Hương Linh và Cố Noãn, hiện tại còn thêm một người nữa là Tiểu Tịnh Trần. Sáu người còn lại là những thành viên u hồn, lúc vui vẻ thì đến nói chuyện tào lao một chút, khi không vui thì đến cái bóng cũng chẳng thấy đâu, mặc dù hơi không có đạo đức nghề nghiệp, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Câu lạc bộ cosplay cơ bản có ít người nhất, bắt buộc phải có mười người trở lên, bằng không sẽ bị nhà trường cấm hoạt động. Cho nên những người này chỉ có thể mặc kệ thôi.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong khi mọi người đều đang khẩn trương chuẩn bị đạo cụ và trang phục. Hiệu xuất làm việc của Bạch Hi Cảnh đương nhiên không thể nghi ngờ, trang phục đạo cụ của em gái anh đã sớm chuẩn bị xong xuôi hết cả, cần phải thật hoàn hảo, làm nổi bật lên mặt tốt đẹp nhất của em gái.
Ngày 22 tháng 12, những thành viên trong câu lạc bộ bởi vì phải đi thi đấu cho nên đã được nghỉ dài một tuần, dứt khoát đóng gói hành lý xuất phát dưới sự dẫn dắt của cô giáo hướng dẫn.
Vé tàu hỏa cũng là tiền tự chi, Thượng Kinh (Kinh Thành) cách thành phố S không được coi là gần, ngồi tàu hỏa mất gần hai mươi tiếng đồng hồ. Vé tàu là mọi người cùng mua, cho nên giường nằm cũng ở cạnh nhau. Tiểu Tịnh Trần lần đầu tiên ngồi tàu hỏa, đối với những sự vật mới lạ trước giờ cô bé luôn tràn đầy tò mò.
Phòng lớn sau xe, mười mấy học sinh nhét chung một chỗ. Bởi vì được nghỉ một tuần lễ liền, cho nên những thành viên u hồn cũng dứt khoát hiện hình. Quả Quýt đụng Tiểu Tịnh Trần ở bên cạnh cứ cười mãi, nói: “Hình như cậu rất hưng phấn, bởi vì lần đầu tiên được đến Thượng Kinh sao!”
Tiểu Tịnh Trần quay đầu nhìn cô bé, mặt mày cong cong: “Không phải, mình lần đầu tiên được ngồi tàu hỏa, cho nên rất hưng phấn.”
Quả Quýt: “...” Thời đại này mà còn có học sinh cấp ba mười mấy tuổi chưa từng ngồi tàu hỏa sao? Em gái à, cậu bò ra từ sơn động trên đỉnh núi nào vậy hả?
“Xì, đồ nhà quê, đừng có hào hứng vì một chuyện cỏn con thế chứ.” Có người rất khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Quả Quýt dứt khoát quay đầu, trừng mắt: “Cậu mới là đồ nhà quê, cả nhà cậu đều là đồ nhà quê, bình thường đến cọng lông cũng không nhìn thấy, vừa nghe thấy được nghỉ là liền hấp ta hấp tấp dính vào. Đi theo thì cứ đi theo đi, còn lắm điều thế làm gì, cẩn thận kẻo cắn vào lưỡi đấy! Tiện nhân!”
“Cậu...” Đối phương dứt khoát đứng dậy, tức giận chỉ vào Quả Quýt muốn lên tiếng mắng trả. Quả Quýt chống nạnh trừng mắt nhìn lại, không hề yếu thế chút nào. Lúc này vừa đúng lúc giáo viên hướng dẫn ôm một túi nước khoáng lớn trở về, nhìn hai nữ sinh như gà chọi: “Sao thế?”
Giáo viên hướng dẫn họ Nghiêm, ngoại hình dịu dàng, đeo kính mắt trông rất trí thức, nhưng không biết tại sao nữ sinh kia hình như rất sợ anh ta. Cô bé hung hăng trừng Quả Quýt một cái, rồi không thèm nói gì mà ngồi xuống.
Thầy Nghiêm đẩy mắt kính, bảo Cố Noãn phát nước khoáng cho các bạn: “Mọi người đều là bạn học, cũng là thành viên trong câu lạc bộ, nếu đã cùng tới Thượng Kinh thì nên chăm sóc, giúp đỡ lẫn nhau, đừng trở mặt chỉ vì một chuyện cỏn con. Đóng cửa vào thì tùy các em đánh nhau thế nào cũng được, nhưng ở bên ngoài các em là đại diện của thành phố S, của trường Phổ thông Số Bốn, đã hiểu chưa?”
Giọng nói của thầy Nghiêm rất ôn hòa, không có chút nghiêm nghị hay cứng rắn nào, nhưng các bạn học sinh đều rất nghe lời mà gật đầu: “Hiểu rồi ạ!”
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, kỳ quái nhìn thầy Nghiêm. Cô bé đã gia nhập vào câu lạc bộ hơn một tháng, lần đầu tiên nhìn thấy thầy Nghiêm, cảm thấy... rất khó nói!
Chú ý tới ánh mắt của Tiểu Tịnh Trần, thầy Nghiêm quay lại nhìn, chớp mắt nở nụ cười với ý tứ sâu xa.
Tàu hỏa sáu giờ chiều khởi hành, vào trạm soát vé. Nhóc nhà quê Tiểu Tịnh Trần đeo ba lô, kéo vali hành lý bị mấy người bạn chơi thân kẹp ở giữa chậm rãi đi theo đoàn. Lên tàu, tìm được chỗ nằm, Tiểu Tịnh Trần kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn chiếc giường nhỏ ba tầng vô cùng mới lạ.
Thầy Nghiêm và mấy bạn trai giúp mọi người đặt hành lý lên trên giá, sau đó ai nấy tự đi tìm giường nằm. Tiểu Tịnh Trần không nói hai lời dùng tốc độ nhanh nhất đạp hai cái liền leo lên tầng cao nhất. Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần ngồi ở mép giường vung vẩy hai chân, háo hức sờ mó lung tung, cạn lời!
Những người đã từng ngủ trên giường nằm đều biết vị trí thuận tiện nhất chính là giường dưới cùng, vị trí thích hợp nhất là giường giữa, không dễ chịu nhất chính là giường trên cùng. Mười mấy cái giường, cho dù là tranh giành thì cũng phải tranh giành giường giữa và giường dưới chứ. Ai lại đi trèo tót lên giường trên cùng thế hả em gái, em cầm tinh con khỉ sao?