“Bạch Tịnh Trần, chuyển tấm phông nền sang bên kia đi, đặt ở chỗ này vướng víu quá.”
“Bạch Tịnh Trần, thu dọn chỗ trang phục này đi, bừa bộn thế này còn ra thể thống gì nữa.”
“Bạch Tịnh Trần, thu dọn đống đạo cụ này đi, để lẫn vào với nhau thế này tốn thời gian tìm quá.”
“Bạch Tịnh Trần...”
Trận đấu với Kiều Mặc Ngôn đã khiến bốn thiếu niên lớp 10-2 nổi rần rần. Tống Siêu, Vệ Thủ và Thương Kỳ không hề bất ngờ được huấn luyện viên đội bóng rổ đích thân chọn vào đội, trở thành lực lượng chủ lực, ngôi sao mới của đội bóng rổ của trường. Hơn nữa bọn họ dựa vào thực lực phi thường của mình khiến cho những thành viên khác trong đội bóng rổ không thể nào phản kháng sự thật “ngựa đen cướp miếng ăn” của bọn họ. Tiểu Tịnh Trần là con gái, không thể vào đội bóng rổ nam được, đội bóng rổ nữ mặc dù cũng rất lợi hại nhưng trong con mắt của em gái thật sự là quá yếu, hoàn toàn không có hứng thú thi đấu. Thế là cô bé bị Cha Ngốc lừa vào câu lạc bộ kịch.
Thành viên trong câu lạc bộ kịch chủ yếu là nữ, tục ngữ nói: đồng tính thì đẩy nhau, khác tính thì hút nhau.
Tiểu Tịnh Trần vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu, trắng trẻo mịn màng, ngốc nghếch, dễ thương giống y như búp bê phiên bản người thật. Sự tốt đẹp của cô bé tuyệt đối là loại vũ khí sát thương bất kể nam nữ. Nhưng đáng tiếc bởi vì trận đấu bóng rổ trước kia, cô bé “bắt nạt” bạch mã hoàng tử Kiều Mặc Ngôn trong lòng tất cả nữ sinh trước mặt mọi người, thế nên cuộc sống câu lạc bộ của em gái thực sự không được êm ái cho lắm.
Tiểu Tịnh Trần nhỏ tuổi nhất, trông lại yếu đuối dễ bắt nạt. Thế là sau mấy lần thăm dò, những người tính cách mạnh mẽ nóng nảy hoặc hơi cực đoan trong câu lạc bộ phát hiện ra cô bé thật sự vô cùng ngốc nghếch, thì bèn bắt đầu không kiêng nể gì mà sai cô bé làm cái nọ cái kia. Còn thỉnh thoảng khiêu khích châm chọc, nói mát, nghị luận.
Tiểu Tịnh Trần tính cách đơn thuần, chỉ cần không trái với nguyên tắc thì cô bé hầu như sẽ không từ chối yêu cầu của người khác. Đương nhiên “người khác” này chỉ giới hạn ở những người cô bé quen biết. Ác ý của các đàn chị không phải là cô bé không cảm nhận được. Ngày đầu tiên khi mới bước vào câu lạc bộ, cô bé đã biết những nữ sinh này không thích mình. Nhưng thế thì sao chứ, đối với em gái thì những người không quan trọng đều chỉ là mây trôi!
Em gái xem những khiêu khích thăm dò của đối phương là mây bay. Đối phương lại nghĩ tính cách cô bé yếu đuối, không dám phản kháng, thế là cũng thật sự sai bảo cô bé như người hầu, những việc mình không muốn làm đều đẩy hết cho cô bé, sau đó...
“Răng rắc“.
Hai bàn tay nhỏ nắm lấy tấm phông nền, muốn di chuyển nó nhưng đáng tiếc sức lực của tay trái và tay phải xung đột với nhau, sinh ra sự chênh lệch phương hướng giữa hai lực... Mọi người đều biết, những thứ này đều là đồ trang trí sân khấu để lừa người ta thôi. Mà câu lạc bộ của trường thực sự không có nhiều kinh phí, cho nên những thứ đồ chơi lừa người này được làm ra khá là yếu ớt. Thế là... dưới tác động chênh lệch phương hướng quái lực của em gái, tấm phông nền liền không ngoài dự đoán rạn nứt, khi rơi xuống đất còn vỡ tan thành mấy miếng.
“Á a a a, Bạch Tịnh Trần, em làm gì thế hả, em có biết để làm tấm phông nền này mà bọn chị đã phí biết bao tâm huyết không. Em cố ý có phải không, không muốn ở lại đây thì cút ra ngoài, không ai cần em đến đây cả.” Người phụ trách chế tạo và thay đổi phông nền Triệu Liễu Nhân lên tiếng quở trách.
Tiểu Tịnh Trần vô tội chớp mắt, dứt khoát xoay người đạp lên những mảnh phông nền trên đất, đi dọn dẹp trang phục.
Khi ở nhà Bạch Hi Cảnh chăm sóc cho Tiểu Tịnh Trần rất tỉ mỉ chu đáo, đến nước tắm cũng giúp chuẩn bị sẵn, cho nên cô bé biết dọn dẹp quần áo sao? Đương nhiên là biết rồi, cô bé đã học được khi còn ở trên núi, nhưng thu dọn trang phục diễn kịch gì đó... Những trang phục biểu diễn rườm rà vừa dày vừa nặng kia cô bé trước sau cũng không phân biệt được, còn nói đến dọn dẹp… Quá ngây thơ rồi!
Trang phục trông rất lộng lẫy, chất lượng thì thật sự không dám tâng bốc. Câu lạc bộ kịch của trường mà, có thể có bao nhiêu kinh phí để chuẩn bị những thứ này chứ. Tục ngữ nói: đồ rẻ thì không tốt, đồ tốt thì không rẻ được! Tiểu Tịnh Trần đã quen dùng trang phục thể thao được đặc biệt đặt làm riêng với chất lượng siêu phẩm, căn bản không biết những trang phục này rẻ tiền và không tốt như thế nào. Thế là... “Xoẹt” gấu váy công chúa bị xé rách, “xoẹt” thắt lưng của kỵ sĩ bị đứt lìa, “bốp” vương miện của quốc vương bị méo rồi...
“Bạch Tịnh Trần, đồ phá nhà nhà em, em có biết đống đồ này đắt thế nào không hả hả hả hả....” Chu Lan Lan phụ trách quản lý trang phục quát lên.
Tiểu Tịnh Trần vô tội trừng mắt nhìn đàn chị đang nước miếng văng tung tóe chỉ mình, dứt khoát xoay người, đạp lên đống vải rách vương đầy trên đất đi sắp xếp đạo cụ.
Đạo cụ gì đó... tiếp tục “đồ rẻ thì không tốt, đồ tốt thì không thể rẻ”, các bạn hiểu mà!
Thế là sau lần đầu tiên im lặng “bấm bụng nín giận” với những lời châm chọc khiêu khích của các đàn chị, em gái “yếu đuối” đã nổi giận rồi. Trong vòng một tiếng đồng hồ, cô bé không lên tiếng, không tức giận, chỉ hủy hoại toàn bộ những thiết bị tốt đẹp mà câu lạc bộ kịch có thể lấy ra như tấm phông nền, trang phục, đạo cụ, phá hỏng hết tất cả không để lại cái nào. Mẹ kiếp, không có những dụng cụ hỗ trợ này thì bọn họ phải diễn tập kịch bản ra sao, làm thế nào để khai thác năng lực tiềm tàng của mình, phải làm sao để khiến những chuyên gia để ý tới, làm thế nào có thể lấy được một suất học ở đài truyền hình thành phố S, đài truyền hình Kinh Thành và các đài truyền hình khác đây! Lật bàn!
Hoàn thành xong “công việc”, thấy thời gian đã không còn sớm nữa, Tiểu Tịnh Trần liền dứt khoát đeo ba lô lên rồi đi mất, trực tiếp ném những đàn chị đang tức giận giống như con rồng phun lửa muốn ăn tươi nuốt sống cô bé ra xa mấy con phố.
Buổi tối khi ăn cơm, Tiểu Tịnh Trần không hề cảm thấy áy náy, mà nghiêm túc kể lại cho Bạch Hi Cảnh nghe về chuyện hôm nay cô bé gặp ở câu lạc bộ kịch. Bạch Hi Cảnh vừa an tâm làm thính giả, vừa thỉnh thoảng gắp một đũa thức ăn nhét vào miệng em gái. Tiểu Tịnh Trần phồng mồm nuốt xuống, tiếp tục nói, lại bị nhét một miếng thức ăn, nghiêm túc nhai nuốt, lại tiếp tục nói.
Khi Bạch Hi Cảnh khuyên Tiểu Tịnh Trần vào câu lạc bộ kịch đã nghĩ đến chuyện cô bé nhất định sẽ bị gây khó dễ. Dù sao thì trường cấp ba cũng không đơn thuần trong sáng như cấp một và cấp hai. Học sinh cấp ba đã bắt đầu hết ngây thơ hồ đồ rồi, cũng phát triển theo hướng chững chạc hơn, đương nhiên những xung đột và mâu thuẫn cũng xuất hiện nhiều hơn.
Trước kia vẫn luôn nói rằng cuộc sống đại học là hình ảnh thu nhỏ của xã hội. Thực ra hình ảnh thu nhỏ này bây giờ đã xuất hiện sớm ở thời kỳ cấp ba rồi, đặc biệt là trường Phổ thông Số Bốn không lấy học tập làm mục đích chính. Là một trường học giáo dục chú trọng vào khai thác tố chất thật sự, tài năng tiềm ẩn từ những hoạt động mà học sinh hứng thú.
Nhưng mà những xung đột mâu thuẫn trong học đường có lớn hơn nữa, thì cũng chỉ là khiêu khích, gây khó dễ giữa các học sinh mà thôi. Đừng nói gì đến nguy hiểm tính mạng, e rằng đến cả sợi tóc của cô bé cũng chẳng thể đứt được. Bạch Hi Cảnh tin rằng với năng lực của Tiểu Tịnh Trần, thì nhất định có thể giải quyết một cách dễ dàng. Cho nên anh không nhắc nhở Tiểu Tịnh Trần trước, cũng không nói cho cô bé biết làm thế nào để đối diện với những thị phi trong trường.
Dễ dàng nhận thấy là cách em gái xử lý đã tốt hơn tưởng tượng của anh rất nhiều. Ít nhất thì cô bé cũng đã bắt đầu dùng não để suy nghĩ rồi, chứ không phải trực tiếp dùng nắm đấm để giải quyết. Dùng nắm đấm dĩ nhiên có thể khiến bản thân mình thoải mái, nhưng cũng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng trong sáng tốt đẹp của bản thân. Hình tượng gì gì đó, bản thân Bạch Hi Cảnh không hề quan tâm, nhưng Tiểu Tịnh Trần không giống với anh. Cô bé cần phải tiếp xúc với xã hội, tiếp xúc với cộng đồng. Cô bé đã mười lăm tuổi rồi, nên dần học cách đối diện với thói đời nóng lạnh thì hơn.
Kể xong câu chuyện, Tiểu Tịnh Trần gặm miếng cơm trắng cuối cùng: “Khi cô giáo rời khỏi lớp rõ ràng đã sai người đi dọn dẹp đồ đạc, nhưng cô giáo vừa đi khỏi thì bọn họ lại bảo con đi làm, còn bản thân đứng đó tám phét ăn uống (trọng điểm). Bọn họ rõ ràng đang bắt nạt, tìm cách loại trừ con, đúng không ba??”
“Ừ.” Bạch Hi Cảnh gật đầu: “Cho nên con bèn cố ý phá hỏng những thứ đó.”
Phồng má lên, Tiểu Tịnh Trần nói rất nghiêm túc: “Con không có cố ý mà.”
“Con cố ý.” Bạch Hi Cảnh càng nghiêm túc hơn.
Tiểu Tịnh Trần: “...” Yên lặng và một miếng cơm, phồng mồm nhai cơm, đôi mắt trừng lên tròn xoe, vô tội nhìn Bạch Hi Cảnh.
Bạch Hi Cảnh im lặng mỉm cười, con gái cưng cuối cùng cũng biết quanh co bảo vệ bản thân rồi (trọng điểm). Gắp một đũa thức ăn đặt vào bát của Tiểu Tịnh Trần, Bạch Hi Cảnh nói: “Ngày mai lên lớp con hãy đi tìm giáo viên hướng dẫn của câu lạc bộ nhận lỗi sớm đi, nói rằng con là người mới đến, không biết những thứ đồ đó dễ hỏng như vậy.”
“Tại sao ạ? Người sai không phải là con mà.”
“Có những lúc nhận lỗi không phải bởi vì con thực sự phạm lỗi mà là để tấn công kẻ địch tốt hơn, con hiểu chưa?”
Tiểu Tịnh Trần: “... Hiểu...”
Bạch Hi Cảnh âm thầm bất lực: “... mới lạ đấy!”
Bất luận có hiểu hay không thì những điều cha nói mãi mãi là đúng. Thế là ngày hôm sau khi trời vừa sáng, Tiểu Tịnh Trần đã chạy đến văn phòng của giáo viên tìm cô giáo hướng dẫn câu lạc bộ để nhận lỗi. Cô giáo hướng dẫn không những không trách cô bé mà còn khen cô bé là một đứa trẻ ngoan, lương thiện, thành thật, có trách nhiệm. Sau đó đến buổi chiều khi hoạt động ở câu lạc bộ, mấy nữ sinh kia không hề do dự mách tội cô bé với giáo viên. Nhưng bởi vì Tiểu Tịnh Trần đã “chủ động nhận tội” trước nên cô giáo không những không phê bình bạn học Bạch Tịnh Trần - kẻ thù chung của tất cả các nữ sinh trong trường như bọn họ mong muốn. Mà cô còn nghiêm khắc khiển trách những nữ sinh đó một trận, lệnh bọn họ không được bắt nạt người mới.
Thế là những đàn chị trong câu lạc bộ xem như đã hận Tiểu Tịnh Trần triệt để rồi!
Những ngày tháng ở câu lạc bộ không tốt đẹp, em gái hoàn toàn không để tâm. Dù sao thì những người đó không thân quen gì với cô bé, hơn nữa cô bé tham gia câu lạc bộ vốn chỉ để tìm “thú vui” mà thôi. So với việc đốp chát với một đám đàn chị không quen biết thì cô bé thích về nhà chải lông hổ với cha hơn.
Thế là từ đó về sau, Tiểu Tịnh Trần dứt khoát quang minh chính đại trốn hoạt động ngoại khóa ở câu lạc bộ. Cô giáo hướng dẫn cũng nhắm một mắt mở một mắt để mặc cô bé tự do tự tại. Loại phân biệt đối xử này không biết đã khiến bao nhiêu nữ sinh tức giận đến mức cắn nát cả răng bạc.
Ngày hôm đó sau khi tan học về, Tiểu Tịnh Trần đã thu dọn xong sách vở, tự do tự tại biến mất trước ánh mắt u oán, cắn khăn tay rưng rưng nước mắt của ba thiếu niên. Vừa đi ra khỏi cửa lớp liền bị người ta chặn đường, là lớp phó văn nghệ Cố Noãn.
Cố Noãn kéo Tiểu Tịnh Trần, đôi mắt chớp sáng: “Bạch Tịnh Trần, cậu có rảnh không?”
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Giúp mình một việc nhỏ!”
Xét thấy là bạn cùng lớp, hơn nữa đồng chí lớp phó văn nghệ này đối xử với mình cũng không tệ nên Tiểu Tịnh Trần đã gật đầu. Cố Noãn lập tức vui vẻ, không nói hai lời liền kéo Tiểu Tịnh Trần chạy băng qua sân trường thẳng đến một tòa kiến trúc cũ kỹ phía sau một tòa nhà hai tầng. Giơ chân đạp cánh cửa gỗ tựa như đang lung lay sắp đổ kia, Cố Noãn mừng rỡ hét lên: “Mình đã tìm được người viện trợ về rồi. Các người kéo căng da ra cho bà, nếu còn dám như xe tuột xích vào đúng lúc quan trọng thì bà sẽ lấy roi da hầu hạ các người.”
…
Căn phòng hoàn toàn tĩnh lặng, đồng thời mười mấy đôi mắt đồng loạt nhìn về phía cửa. Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, vừa kinh ngạc lại vừa tò mò nhìn những bạn học này, trang phục của bọn họ... thật là thần kỳ!!
Nếu nói câu lạc bộ kịch là một đám điên yêu diễn kịch thì những người trước mặt đây chính là những tên ngốc đang múa may quay cuồng.
Những tên ngốc đeo răng nanh trông giống như quỷ hút máu người sói biến hình, mang khăn trùm đầu trông giống như quỷ bí đỏ ET, dùng rèm cửa sổ quấn quanh người giả làm người cổ đại. Lại còn có tên ngốc cầm một thanh kiếm nhựa mà đến học sinh lớp một cũng không thèm chơi, tự coi mình là đại hiệp... Đây là đám lộn xộn gì thế này!
Em gái trợn tròn mắt không thể hiểu nổi, chắc chắn cách cô bé đeo ba lô không đúng rồi! Sư phụ, có yêu quái, cứu mạng!!!