Đại Sơn cầm tập văn kiện đập lên trên mặt bàn, rồi kéo ghế ngồi xuống, chậm rãi nói: “Những năm gần đây, đặc khu quốc gia đã gài bao nhiêu người vào thành phố S, chúng tôi đều biết hết. Các người lấy đi bao nhiêu hạt giống tốt từ thành phố S, chúng tôi cũng biết hết. Sau lưng các người làm bao nhiêu chuyện trắng đen khó nói, chúng tôi đều biết cả. Nhưng lão đại của chúng tôi trước giờ chưa từng hỏi tới các người không phải là vì anh ấy lười quản, các người lại được một tấc lại muốn tiến một bước, thật sự tưởng chúng tôi sợ các người chắc!”
“Đặc khu quốc gia? Hừ, hiện tại lão đại đã quyết định không khoan nhượng với các người nữa rồi. Hổ dữ không ra oai, nên các người tưởng anh ấy là con mèo bệnh chắc? Các bộ phận như SHIELD, SWAT và phòng làm việc tại thành phố S đều đã nhận được điều lệnh rồi. Trong vòng ba ngày, tất cả nhất định phải rút khỏi thành phố S. Những gián điệp như các anh, bất luận là hữu dụng hay vô dụng, thì tất cả đều phải rời đi. À, đúng rồi, nếu như anh muốn, tôi có thể nói giúp anh, bảo những tổ chức kia khi rời đi thì đưa anh đi cùng, còn có thể tiết kiệm một ít tiền lộ phí, đúng chứ. Sau ba ngày nữa, chúng tôi sẽ tiến hành quét sạch toàn diện những thế lực không thuộc Bạch Thị trong thành phố S. Đến khi đó anh hãy tự gánh lấy mọi hậu quả đi.”
Hạ Vị An khó tin trợn to mắt, bởi vì quá mức kinh hãi, đến cả lời nói cũng không được trôi chảy: “Điều này... điều này là không thể!”
Đại Sơn cảm thấy có chút buồn cười: “Tại sao lại không thể?”
Hạ Vị An: “...” Tại sao? Còn hỏi tại sao? Hành động này của Bạch Hi Cảnh không chỉ là chiếm đoạt và nắm giữ thành phố S trong tay, mà đó còn là sự khiêu khích. Một sự khiêu khích trắng trợn, khiêu khích với chính phủ, khiêu khích với quốc gia, khiêu khích với nhân dân. Anh ta làm như vậy chính là muốn chia rẽ chính phủ, phân chia lãnh thổ... Mặc dù chỉ là một thành phố, nhưng đối với một quốc gia thì lãnh thổ nguyên vẹn là điều bắt buộc. Lẽ nào anh ta không sợ sẽ khiến bộ máy trung ương thấy bất mãn sao? Dùng lực lượng lớn để trấn áp biên giới, ông vua chỉ có thế lực ở một thành phố như anh ta có thể chống cự được bao lâu chứ???
Được rồi, thật ra việc Bạch Hi Cảnh có thể chống cự được bao lâu không phải vấn đề mà Hạ Vị An cần lo lắng. Việc anh ta cần lo lắng lúc này là sau khi bị trục xuất ra khỏi thành phố S thì anh ta sắp phải đối mặt với điều gì. Quay lại SWAT làm một nhân viên văn phòng tám trăm năm cũng không nhìn thấy ánh sáng mặt trời? Hay là im hơi lặng tiếng biến mất khỏi lãnh thổ Hoa Hạ. Một người từng là nhân viên hành động xuất sắc của SWAT, đặc khu quốc gia tuyệt đối sẽ không dễ dàng để anh ta rời đi. Vì vậy mà một nơi có thể khiến cho đặc khu quốc gia yên tâm để anh ta sống cuộc sống như người bình thường giống như thành phố S này thật sự là có một không hai.
Chuyện giống như vậy cũng từng xảy ra với những gián điệp khác giả trang thành người thường sinh sống tại thành phố S. Có một số người do đã sống ở đây quá lâu thậm chí còn mang cả gia đình theo. Trong một khoảng thời gian ngắn, cả thành phố S trở nên nhốn nháo sợ hãi, ai ai cũng lo lắng không biết người nằm bên gối mình liệu có phải là mục tiêu tiếp theo bị trục xuất hay không, quả thực ăn không ngon ngủ không yên. Nhưng cho dù như vậy thì cũng không có một ai vì chuyện này mà oán trách Bạch Hi Cảnh cả.
Tất cả các công dân của thành phố S đều biết Bạch Hi Cảnh là ông vua của thành phố này. Sự tồn tại của anh đảm bảo cho sự hưng thịnh phát triển của thành phố S, đảm bảo cho dân chúng được an cư lạc nghiệp, và bảo đảm cho sự trong sạch liêm khiết của các quan chức.
Mọi người chỉ biết oán hận những người bị Bạch Hi Cảnh mời đi, những tên lòng dạ khó lường này mang theo bộ mặt giả dối từng bước xâm chiếm thiên đường mà họ đang sinh sống, thật sự không thể tha thứ, chết cũng không hết tội! Suy nghĩ của dân chúng lúc nào cũng thiết thực nhất. Điều bọn họ muốn không nhiều, chỉ cần “vui vẻ đi làm, bình an trở về nhà mà thôi”. Mà những điều này Bạch Hi Cảnh có thể làm được. Trước giờ anh chưa từng hô khẩu hiệu, trước giờ chưa từng lãng phí nguồn tài nguyên mở đại hội suốt mấy ngày, trước giờ chưa từng dùng công quỹ để ăn chơi hưởng lạc. Anh khiêm tốn, dửng dưng, mặc dù thỉnh thoảng hơi hung tàn, nhưng trong mắt của dân chúng, anh là một “Ông vua tốt”.
Ba ngày sau, Hạ Vị An cùng với những gián điệp đếm không xuể giống anh ta đã lên máy bay trực thăng của tổ chức mình, dưới ánh mắt đưa tiễn của đội cảnh sát Bạch Thị mà rời khỏi không phận của thành phố S. Thành phố S chính thức trở thành “đế quốc độc tài” của Bạch Hi Cảnh.
Đương nhiên những điều này không có chút liên quan nào tới Tiểu Tịnh Trần. Cô bé chưa bao giờ hỏi về công việc của cha mình, cũng chưa bao giờ để ý đến chuyện hay ý nghĩ của người khác. Chẳng qua mấy ngày nay trường học đột nhiên cho nghỉ không lý do, không phải là cuối tuần cũng không phải ngày lễ, Tiểu Tịnh Trần đành phải làm ổ ở nhà, chải lông cho Màn Thầu, tắm rửa cho Quả Cà, sửa móng cho Thái Bao…
À, đúng rồi, ông Lạc muốn chuyển nhà. Tất cả đám đàn ông trong đội bảo vệ cũng đều rời đi hết. Trước khi đi, ông đã đưa Thái Bao tới, nói là con hổ trắng vong ân phụ nghĩa này được em gái thuần phục rồi, không có sự chăm sóc giám sát của em gái, một ngày nào đó nó sẽ buồn chết mất. Dù sao em gái cũng đã nuôi một em mãng xà khổng lồ, cũng không ngại nuôi thêm một con hổ trắng to rực rỡ. Cha Ngốc có tiền mà, nuôi được hết!
Vì vậy, thế giới lúc đầu vốn chỉ có hai người là Cha Ngốc và con gái ngố tàu đã trở thành thế chân vạc là Cha Ngốc, con gái ngố tàu và mãng xà hung dữ, bây giờ lại cộng thêm một Thái Bao ham chơi hết bốn phần thiên hạ. Mẹ kiếp, duy chỉ có mỗi Màn Thầu là bị gạt ra bên ngoài. Bạn học Màn Thầu tỏ vẻ rất khó chịu, nhưng dưới sự chèn ép mãnh liệt của hai thế lực hung ác, nó căn bản có oan mà không kêu được.
Nửa tháng sau, trường học mở cửa trở lại, Tiểu Tịnh Trần lại tiếp tục quay về với những tiết học không có chút ý nghĩa nào. Thế nhưng bất luận là ánh mắt của các bạn học sinh hay các giáo viên nhìn cô bé đều trở nên rất không bình thường. Hành động lần này của Bạch Hi Cảnh rất lớn, toàn bộ thành phố S được một phen huyên náo sôi sục, nhưng may mắn là anh chỉ khai đao đối với đặc khu quốc gia và gián điệp của bọn họ, không hề động đến các quan chức do chính phủ trung ương phái tới. Nếu không thì học sinh của trường Trung học Số Năm ít nhất phải mất đi một phần ba.
Học sinh của trường Trung học Số Năm đều là con nhà có tiền có quyền, mặc dù đều không thích học hành, nhưng lại sở hữu một trực giác chính trị mãnh liệt và nhạy cảm hơn nhiều so với học sinh của các trường khác. Học sinh lớp 7-2 nhờ vụ bắn súng nên ít nhiều gì cũng biết một chút về thân phận của Tiểu Tịnh Trần. Nhưng bọn chúng bị các phụ huynh ra lệnh nhắc nhở không được nghị luận bất cứ vấn đề gì có liên quan, đến nghĩ cũng không được nghĩ.
Học sinh các lớp khác mặc dù không biết thân phận của Tiểu Tịnh Trần, nhưng do lời nhắc nhở ngầm của Bạch Hi Cảnh, phụ huynh của bọn chúng đều nghiêm túc cảnh cáo, thà đắc tội với Bạch Hi Cảnh cũng không được đắc tội với Bạch Tịnh Trần của lớp 7-2. Đắc tội với Bạch Hi Cảnh, người ta có thể bỏ qua vì bạn chỉ là một đứa trẻ... mặc dù khả năng không lớn. Nhưng nếu như đắc tội với Bạch Tịnh Trần, bạn sẽ trực tiếp bị cắt cổ, ít nhất sẽ chết một cách dứt khoát!
Vậy nên Tiểu Tịnh Trần lại tiếp tục tự cho rằng mình khiêm tốn ở trường Trung học Số Năm, trên thực tế cũng khiêm tốn nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy cô bé đang nhảy nhót phách lối. Điều thú vị ở chỗ tất cả mọi người đều sợ, không dám trêu chọc, nhưng đến chính bọn họ cũng không nói rõ được tại sao bọn họ lại không dám chọc cô bé?!
Tiểu Tịnh Trần không hề để ý tới những điều này. Dù sao phạm vi hoạt động của cô bé vốn dĩ rất nhỏ, bên cạnh lúc nào cũng chỉ có ba thiếu niên... À, bây giờ chỉ còn lại hai người thôi. Là Thương Kỳ và Vệ Thủ, còn Tống Siêu không biết đi chết ở đâu rồi. Sau khi nghỉ học quay trở lại trường thì không thấy cậu ấy tới nữa.
Tiểu Tịnh Trần chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của người khác, nhưng “người khác” này không bao gồm bạn bè thân thiết học cùng cô bé bảy năm. Thế là ngày hôm đó sau khi vẽ xong bài tập, em gái trực tiếp nhoài người về phía rìa bàn đọc sách của Bạch Hi Cảnh, đầu gối cong lên đá nhẹ xuống nền nhà, tò mò nhìn chằm chằm Bạch Hi Cảnh: “Ba ơi, mấy hôm nay Tống Siêu không đến lớp, ba có biết vì sao không?”
Chiếc bút viết trên tay Bạch Hi Cảnh dừng lại. Anh ngẩng đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần: “Sao vậy, con nhớ cậu ta?”
Lần này em gái đã có kinh nghiệm rồi, cô bé không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nghi hoặc nghiêng đầu: “Cậu ấy đi đâu rồi ạ?”
Bạch Hi Cảnh hơi nhướng mày. Ôi chao, được đó, lại học được cách lảng tránh câu hỏi, không tồi, có tiến bộ: “Nhà cậu ta có chút việc, hai ngày nữa sẽ quay lại.”
“Dạ.” Tiểu Tịnh Trần đáp lại một tiếng, rồi quên luôn vấn đề này. Đôi mắt to tròn đen láy của cô bé tò mò nhìn chằm chằm vào văn kiện Bạch Hi Cảnh đang thẩm duyệt. Đống văn kiện này chắc chắn là cơ mật của “Vương triều Bạch Thị”, ngoại trừ Đại Sơn, Tiểu Sơn và Bạch Hi Cảnh ra, không còn ai có tư cách xem, nhưng Tiểu Tịnh Trần...
Bạch Hi Cảnh nhìn bộ dạng mới lạ như phát hiện thấy món đồ chơi mới của cô bé, buồn cười xoay tập văn kiện ngược lại, để đối diện cô bé: “Nhìn ra cái gì rồi?”
Hàng lông mày xinh đẹp xoắn xuýt lại, Tiểu Tịnh Trần nhìn chằm chằm văn kiện nghiên cứu hơn một phút đồng hồ mới bĩu môi, lắc đầu: “Con đọc không hiểu.”
Bạch Hi Cảnh giang tay kéo cô bé vào lòng, hôn lên phần tóc mềm mại trên đỉnh đầu cô bé: “Nếu như con thích, ba có thể dạy cho con.”
Tiểu Tịnh Trần suy nghĩ một chút rồi quả quyết lắc đầu: “Không cần đâu ạ. Con đi tìm Thái Bao và Quả Cà chơi đây.”
Đối với em gái gặp trở ngại trong việc học tập thì “dạy” chắc chắn là một từ ngữ tà ác đáng nguyền rủa, cả đời này e rằng cũng không thể nào thích nó được.
Nhìn thấy bóng dáng lao ra khỏi phòng sách mà không thèm quay đầu lại của Tiểu Tịnh Trần, Bạch Hi Cảnh im lặng nhếch môi cười. Bộ dạng chạy trối chết của Tiểu Tịnh Trần anh chắc chắn là không hề nhìn thấy, không nhìn thấy gì hết: “Tịnh Trần, đừng chơi muộn quá, ngày mai còn phải đi học.”
“Dạ, con biết rồi!”
“Gào…”
“Ôi chao, Thái Bao, em đừng động đậy lung tung nữa, không dễ dàng gì mới chải xong lông, giờ lại lộn xộn rồi,”
“Khè… Khè… Khè…”
“Gâu Gâu… Gâu…”
Ở một bộ phận của đặc khu quốc gia, tiểu đội trưởng cấp A của SWAT - Mão Đinh đập tay xuống bàn, ngón tay gầy gò có thể so với cái móc màn để lại dấu vết in sâu trên mặt bàn: “Tống Siêu, có gan thì nói lại những lời vừa nói một lần nữa xem.”
Tống Siêu lười biếng nằm bò trên bàn, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến bàn tay chỉ cách chóp mũi mình chưa đến năm centimet: “Không nghe hiểu tiếng người à? Ông đây muốn rút khỏi SWAT. Ông đây muốn được tự do. Ông đây muốn ở lại thành phố S.”
“Mẹ kiếp”. Mão Đinh tức giận đến mức suýt thì lật bàn, dáng người gầy gò lộ cả xương sườn nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp hít thở mà tương đối có nhịp điệu. Anh ta ngầm nhịn cơn tức giận xuống: “Cậu đừng quên là chúng tôi đào tạo cậu, là chúng tôi đưa cậu đến thành phố S, đưa cậu đến bên Bạch Tịnh Trần. Mọi thứ mà cậu có ngày hôm nay đều do chúng tôi cho cậu. Thế nào, ôm được đùi Bạch Hi Cảnh là muốn phản bội hả? Tôi nói cho cậu biết, không có cửa đâu!”
Tống Siêu móc tai, tỏ vẻ bị tiếng ồn kia làm cho không chịu nổi: “Khi mới năm tuổi tôi đến đặc khu quốc gia, bảy tuổi đã đến thành phố S ở bên cạnh Bạch Tịnh Trần, đừng tưởng rằng tôi không biết tất cả chi phí ăn mặc tiêu dùng tại thành phố S của tôi đều do Bạch Hi Cảnh tài trợ. Cho nên, các người nuôi tôi được hai năm, để tranh thủ thời gian, đến cả huấn luyện cũng được đơn giản hóa. Nếu như tôi không ở bên cạnh Bạch Tịnh Trần mà đi làm nhiệm vụ như những đứa trẻ khác thì đã sớm không biết phải chết bao nhiêu lần rồi. Hơn nữa...”
“Tôi ở bên cạnh Bạch Tịnh Trần bảy năm, tin tức tôi truyền cho các người cũng đủ để trả hết món nợ nhân lực, vật lực, tài lực các người đầu tư trên người tôi rồi... Đừng ép tôi nói trắng ra việc các người dùng Bạch Tịnh Trần làm cái cớ để lấy được bao nhiêu lợi ích từ chỗ Bạch Hi Cảnh. Đúng là, vạch mặt thì không thú vị nữa.”