Lời vừa hét ra khỏi miệng, Tiền Đa Đa liền biết việc xấu của mình, nhưng lời nói ra giống như nước đã đổ đi, có hối hận cũng không kịp nữa. Cậu ta chỉ có thể cứng đờ đứng tại chỗ, mặc cho tất cả khán giả đều nhìn chằm chằm về phía cậu ta. Cả rạp chiếu phim không hiểu sao chìm vào sự yên tĩnh đến kỳ lạ.
Các thiếu niên nhịn không được lặng lẽ che mặt, bởi lẽ một phút trước bọn họ cũng giống như những khán giả này coi Vô Tà như nữ thần mà ngưỡng mộ sùng bái, một phút sau lại biết được chân tướng thì ra nữ thần lại là Bé Ngốc có tiếng ở ngay bên cạnh mình đây. Các thiếu niên khá hiểu nếu như để khán giả biết Tiểu Tịnh Trần chính là Vô Tà thì sau đó sẽ xảy ra hỗn loạn và náo động lớn đến mức nào. Đây chắc chắn không phải là điều mà bọn chúng muốn thấy!
Mọi người vội vàng cuống quýt muốn bình ổn hỗn loạn sắp xảy ra, nhưng mà càng sốt ruột thì đầu óc càng giống như keo đặc. Cả đám người gấp đến độ trên đầu đổ mồ hôi mà vẫn không nghĩ ra được biện pháp hữu dụng nào.
Nói ra thì rất phức tạp. Thực ra đây cũng chỉ là sự việc diễn ra trong vòng mười chín giây. Ngay khi các khán giả ngơ ngác nhìn nhau, phân vân không chắc chắn, lại bàn luận sôi nổi tràn đầy mong đợi. Ngay khi âm thanh ồn ào ngày càng lớn, hiện trường sắp không thể khống chế được, Tiểu Tịnh Trần vẫn luôn giống như một linh vật thất thần ngây ngốc đột nhiên lại nhanh nhảu quay đầu nhìn về phía Tiền Đa Đa, nghiêm túc nói: “Mình là Vô Tà thì làm sao?”
Tiền Đa Đa:“...” Mình không phải cố ý vạch trần cậu, không cần phải nhìn mình như thế, mình sợ á á á!
Bạch Lạc Thần, Tiểu Thất: “...” Em gái à, em còn có thể thành thực hơn nữa được không???
Thượng Quan Triết, Ngải Mỹ, La Giai Ni, Thang Miêu Miêu: “...” Hóa đá, hóa gió, hóa cát, lớp bụi lâu năm đổ rào rào xuống!
Vệ Thủ: “...” Vẫn đang lẩm bẩm không thành tiếng, hăng hái mâu thuẫn với chính mình!
Sự thật chứng minh mỗi một người đều cảm thấy chính mình có một đôi hỏa nhãn kim tinh giỏi phát hiện gian tình. Những khán giả hoặc xa hoặc gần đều nhịn không được quan sát Tiểu Tịnh Trần. Ánh sáng của hội trường rất tối, nhìn không rõ lắm, nhưng những người có mắt đều bị gương mặt phúng phính non mịn như trẻ con của cô bé thu hút tầm nhìn, còn cả đôi mắt đen láy ngây thơ dưới ánh sáng mờ nhạt, lại nhớ tới khuôn mặt trái xoan hoàn hảo và ánh mắt trong suốt như trăng sáng của Vô Tà...
Hiện trường lại tĩnh lặng hai giây...
“Xì~~~~~” Mọi người đồng loạt đều phát ra tiếng xì khinh thường, cứ thế ngồi thẳng người tiếp tục xem phim. Không có ai nhìn Tiểu Tịnh Trần thêm một cái nào nữa, chỉ coi cô bé là một con nhóc dối trá muốn nổi tiếng đến phát điên lên mà thôi. Thời đại này, hơi có chút sắc đẹp đều cho rằng mình có thể làm đại minh tinh, xì. Con người quý ở chỗ phải tự biết mình là ai, chị gái ạ...
Tiểu Lục, Tống Siêu: “...” Hai người đều là người thông minh, âm thầm giơ ngón tay cái về phía Tiểu Tịnh Trần. Em gái, cao tay, thật là cao tay!
Em gái: “...” Trên trán treo đầy dấu “???” mù tịt. Anh Sáu, sao anh lại giơ ngón cái lên thế?
Một hồi giông tố cứ như vậy mà bị dập tắt từ trong trứng nước. Tiền Đa Đa cứng ngắc ngồi xuống, bị Thang Miêu Miêu và Tống Siêu một người bên trái một người bên phải trừng trị một trận. Cậu ta gục đầu xuống, oan ức đáng thương giống như một con gấu trúc không được ăn lá trúc oán hận nhìn bóng lưng của Tiểu Tịnh Trần. Cậu lại không ngờ Tiểu Tịnh Trần đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt đen láy dưới ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu ra ánh sáng long lanh: “Cậu nhìn chằm chằm mình làm gì, có việc gì sao?”
Tiền Đa Đa lắc đầu thật mạnh, không thể trêu vào, cậu ta tránh còn không được ấy chứ!
Xem xong phim, các thiếu niên theo dòng người đi ra khỏi hội trường, đi tới phòng bán vé lại thấy ở đó đã dựng lên một sân khấu lộng lẫy. Xung quanh sân khấu là từng nhóm người hâm mộ điện ảnh vô cùng nhiệt tình đứng vây quanh ba vòng trong ba vòng ngoài. Trên tay bọn họ giơ các loại biển chào mừng và gậy phát sáng, hiện trường tràn ngập bầu không khí hừng hực sôi trào, cảm xúc mạnh mẽ bắn ra tứ phía.
Thị lực của các thiếu niên đều rất tốt, tò mò nhìn xung quanh một lúc, mắt Ngải Mỹ sáng lên: “Là An Kỳ, An Kỳ lại đích thân đến rạp chiếu phim để tham gia buổi tuyên truyền quan trọng liên quan đến ‘Côn Luân Đồ’.”
Tiền Đa Đa cũng kích động nhìn lên sân khấu: “Còn có Tưởng Thế Lan và Nhiễm Tịnh Di. Bọn họ thật đẹp.”
Ngải Mỹ bĩu môi, đồng tính thì chọi nhau chính là bản năng: “Đẹp cái con khỉ, còn không bằng một nửa của Vô Tà được chưa.”
Sắc mặt của các thiếu niên yên tĩnh một cách kỳ lạ hai giây. Dường như không ai bảo ai mà cùng nhìn Tiểu Tịnh Trần đang hoàn toàn ngây người ra theo thói quen. Mặc dù lý trí nói với chính mình rằng Bé Ngốc này không thể nào là Vô Tà tuổi còn nhỏ đã phong hoa tuyệt đại xuất thần thoát tục, nhưng về mặt tình cảm, bọn chúng đều biết em gái chưa bao giờ nói dối. Cô bé nói đúng thì chắc chắn là đúng, Phật Tổ cũng không thể phủ nhận.
Ngoại trừ những nhân viên bán hàng phía sau quầy vé ra, thì dường như tất cả mọi người đều vây quanh sân khấu, hò hét cổ vũ cho thần tượng của mình. Thế là mười một thiếu niên đứng cách đó không xa rõ ràng có chút bắt mắt, đương nhiên có đại minh tinh ở đây, không có mấy người chú ý tới những người qua đường A,B,C,D như bọn họ. Thế nhưng trên sân khấu đối diện với bọn họ lại có một người vừa liếc mắt một cái liền nhận ra người mà trong lòng mình luôn nhớ mong khắc khoải.
“Chúng tôi đều biết trong phim An Kỳ và Vô Tà có nhiều cảnh quay tình cảm, không biết hai người liệu có phim giả tình thật hay không?”
“Tôi cũng muốn lắm, nhưng mà Vô Tà mới chỉ mười hai tuổi, tôi sợ bị người ta nói là yêu trẻ con!”
Câu trả lời khôi hài của An Kỳ đáp lại lời trêu đùa của người dẫn chương trình, tầm mắt lơ đãng từ dãy khán giả phía trước quét về đằng sau, cuối cùng rơi trên người mấy thiếu niên đang đứng bên ngoài đám người. Mắt cậu ta đột nhiên sáng lên, vừa định lên tiếng gọi một cách tế nhị, lại thấy mấy thiếu niên kia đã xoay người đi tới thang máy. Đây là đang muốn rời đi!
An Kỳ sốt ruột, nhịn không được hô lên một tiếng: “Vô Tà!!!”
Hiện trường trong nháy mắt lặng ngắt như tờ. Các thiếu niên đồng loạt cứng người, theo bản năng muốn quay đầu lại. Tiểu Lục nhỏ giọng hét: “Coi như không nghe thấy, tiếp tục đi.”
Thế là đám thiếu niên dứt khoát cùng dắt tay nhau đi về phía thang máy. Thế nhưng những người hâm mộ của “Côn Luân Đồ” có thể để bọn họ được như ý nguyện sao? Quá ngây thơ rồi!
Sau sự yên lặng lúc đầu, những người hâm mộ cuối cùng cũng phản ứng lại, ngay lập tức như châu chấu ào ào xông về phía đám thiếu niên. Bọn họ đã không còn thời gian quan tâm đến An Kỳ đang hô gì trên sân khấu nữa. Bọn họ chỉ biết trong đám thiếu niên kia có một người là Vô Tà trong truyền thuyết.
Kỳ nhân Vô Tà là truyền thuyết của giới điện ảnh. Ngoại trừ những nhân viên của đoàn làm phim ra thì dường như chưa có ai gặp qua cô bé ngoài đời thật. Trên mạng cũng không tìm thấy bất cứ thông tin gì hữu dụng. Cho dù là trang web chính thức cũng chỉ có ảnh chụp vai diễn mặc cổ trang của cô bé, không có một bức ảnh cuộc sống ngày thường nào cả. Nếu như bọn họ có thể trở thành người đầu tiên tận mắt nhìn thấy Vô Tà thì... một đêm nổi tiếng như chơi!!!
Mặc dù cách khá xa, nhưng các thiếu niên vẫn có thể cảm nhận được sự điên cuồng của đám người hâm mộ. Không kịp suy nghĩ cẩn thận, mọi người vây Tiểu Tịnh Trần ở giữa để bảo vệ. Tống Siêu ghé đến gần tai Tiểu Tịnh Trần nhỏ giọng nói: “Một lát nữa nhân lúc hỗn loạn cậu mau trốn đi, đừng để người khác dùng điện thoại, máy ảnh, máy quay phim… bất cứ máy gì có thể chụp được.”
Tiểu Tịnh Trần mặc dù còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng sự nhiệt tình của những người hâm mộ kia hòa lẫn vào nhau không phân rõ thiện ác đã di chuyển tới với khí thế khiếp người. Tiểu Tịnh Trần từ trước đến nay là một động vật đơn bào phái trực giác. Cô bé chỉ quan tâm đến kết quả, nguyên nhân gì đó thì liên quan quái gì đến cô bé?
Đám đông di chuyển rất nhanh, lập tức vây quanh đám thiếu niên. Ngải Mỹ, La Giai Ni và Thang Miêu Miêu được các thiếu niên bảo vệ ở giữa. Hai thục nữ kinh hồn bạt vía theo sát bước chân của các thiếu niên chầm chậm đi về phía cầu thang máy. Thang Miêu Miêu cắm đầu vào ngăn cản những cái chân giò heo của đám đông thò vào từ trong những khe hở. Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
An Kỳ hối hận đến mức ruột cũng đen lại. Mãi đến khi mắt nhìn thấy một cô gái dễ thương mặc bộ quần áo thể thao màu trắng “huỳnh huỵch” nhảy xuống lối thoát hiểm đối diện với thang máy thì cậu mới yên tâm. Ít nhất em gái nhỏ đã chạy thoát an toàn, đây cũng được coi là việc tốt, đúng không?
Đây thật sự là việc tốt sao… Các người quá ngây thơ rồi!!!
Đừng quên, thuộc tính ngốc nghếch lớn nhất của em gái chính là - mù đường, mù đường đến nghịch thiên!
Tiểu Tịnh Trần đi cầu thang đi thẳng xuống, căn bản không chú ý số tầng, đợi đến khi không có cầu thang để đi nữa, cô bé lại chạy vào bãi đỗ xe dưới tầng ngầm. Đối với cô bé mà nói thì bãi đỗ xe dưới tầng ngầm chính là một mê cung lớn, điểm này sẽ không vì trải qua sáu năm mà có bất cứ thay đổi nào. Hơn nữa tín hiệu trong bãi đỗ xe dưới tầng ngầm tương đối không tốt, căn bản không gọi điện thoại được.
Cho nên khi Tiểu Tịnh Trần mò ra từ bãi đỗ xe dưới tầng ngầm, thời gian đã trôi qua bốn mươi phút. Lúc này các thiếu niên vì đã quá lâu vẫn không nhìn thấy cô bé xuất hiện, còn tưởng rằng cô bé gặp phải phiền phức gì nên bèn chia nhau ra đi tìm. Nhưng hôm nay là mồng hai Tết, lại là ngày ra mắt “Côn Luân Đồ”, toàn bộ khu phố thương mại xung quanh rạp chiếu phim đều chật kín người. Muốn tìm một cô gái nhỏ trong vô vàn người qua lại đúng là cả một môn nghệ thuật sống.
Thế là khi cô gái đang lạc đường và các thiếu niên đang tìm người không hề hay biết, hai bên cứ thế bỏ qua nhau hết lần này đến lần khác, giống như là sự trùng hợp trên phim vậy.
Tiểu Tịnh Trần dựa vào trực giác xuyên qua các ngõ lớn ngõ nhỏ của đường phố phồn hoa, nhìn giống như một hành trình có mục đích, thực ra mục đích luôn luôn thay đổi từng giây từng phút. Khi cô bé đi vào ngõ cụt không còn lối đi mới tỉnh ngộ, thì ra mình đã lạc đường rồi!
Lại một lần nữa bị bức tường vừa cao vừa dày chặn trước mặt, Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, gãi đầu, bình tĩnh xoay người quay trở lại.
Khi đi qua một ngã rẽ, phía bên cạnh đột nhiên lướt qua một bóng người. Tiểu Tịnh Trần theo bản năng quay đầu lại, một làn sương phun về phía mặt cô bé. Theo nhịp hô hấp, đám sương theo không khí chui vào khoang mũi, phổi… Tiểu Tịnh Trần mờ mịt chớp mắt, cảm thấy có chút chóng mặt, đầu óc mê man, cảnh tượng trong tầm nhìn quay cuồng đảo lộn. Cả người cô bé chao đảo không vững, lại chưa hề ngã xuống đất.
Đột nhiên trước mắt đen lại, một cái bao tải từ trên trời giáng xuống chụp lên đầu cô bé. Tiểu Tịnh Trần còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy trên lưng đau đớn, gậy gỗ, gậy sắt, tay đấm chân đá toàn bộ giáng xuống người cô bé. Cô bé theo bản năng muốn phản kháng, nhưng thứ nhất do bệnh nặng mới khỏi nên cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, thứ hai là do tác dụng của thuốc gây mê đối với cô bé ngốc vốn dĩ phản ứng đã chậm nửa nhịp mà nói là tương đối lý tưởng.
Tay chân hoàn toàn xụi lơ vô lực, đến đứng cũng không vững, càng đừng nói đến đánh người.
Tiểu Tịnh Trần cũng không biết mình bị đánh bao nhiêu gậy, đợi đến khi cô bé cảm thấy sức lực dần dần hồi phục trở lại, chuẩn bị phản kích, xung quanh đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân hỗn loạn. Những tên đánh lén ào ào chạy đi một cách nhanh chóng.
Tiểu Tịnh Trần giãy giụa ngồi dậy, chậm rãi mở cái bao tải chụp trên đầu mình ra, mái tóc có chút rối loạn, trên gương mặt trắng trẻo sạch sẽ không nhìn thấy bất cứ vết thương nào. Cô bé cúi đầu nhìn cái bao tải trong tay mình, im lặng không nói, rất lâu...
Khi Tiểu Tịnh Trần chậm rãi đứng lên, đôi mắt trong veo lần đầu tiên đen lại không lộ ra bất cứ tia sáng nào.