Tống Siêu ra tay quá đột ngột, thiếu niên căn bản không có thời gian để phản ứng lại. Lúc này khi tỉnh táo lại, tất cả những thiếu niên khác đang cùng chơi bài đều đứng lên động thủ với Tống Siêu. Tống Siêu cũng không hề trốn tránh, chỉ là độ cong của khóe miệng ngày càng rộng thêm ra. Thiếu niên đứng ngay trước mặt cậu cảm thấy hồi hộp trong lòng, không tự chủ mà nâng cao cảnh giác. Nhưng thật đáng tiếc, cậu ta đã đề phòng nhầm hướng rồi, nguy hiểm không đến từ Tống Siêu đang đứng phía trước, mà đến từ sự đánh lén của hậu phương.
Một chiếc ghế mang theo âm thanh xé gió quét ngang tới, đập vào lưng cậu ta, “răng rắc...” một tiếng chia năm sẻ bảy. Thiếu niên kia ngã xuống đất, nằm ngay đơ, mãi không bò lên được, trực tiếp làm bạn với thiếu niên bị Tống Siêu dùng một chưởng đánh cho ngã sấp mặt kia.
Thương Kỳ đứng ở chỗ của mình, trợn mắt há mồm nhìn Tống Siêu đang nở nụ cười tà ác như ma quỷ. Đó vẫn là tên lười đến đi đường cũng phải bám vào người khác ư?... Lại trố mắt đứng nhìn Vệ Thủ nhấc chiếc ghế nện vào người khác, đó vẫn là tên nhát gan luôn tự ti không dám ngẩng đầu ư?
Mẹ kiếp, bên cạnh em gái đúng là con mẹ nó toàn ngọa hổ tàng long!
Tiểu Tịnh Trần đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích. Cô bé trơ mắt nhìn Tống Siêu đang nổi đóa và Vệ Thủ đang phát điên đánh cho bảy tám thiếu niên không đứng lên nổi, chậm tiêu chớp đôi mắt to, vô tội khó hiểu ngẩn người ra!
Không dễ dàng gì mới có cơ hội hoạt động gân cốt, thư giãn cơ thể, nhưng Tống Siêu xoay người trong nháy mắt lại lười biếng bám lên vai của Vệ Thủ, cậu vừa ngáp vừa nói: “Nhớ kỹ, sau này không muốn đi học thì cút. Nếu như có ai còn dám làm phiền người khác học bài, hi hi.”
Các thiếu niên mặt mũi bầm giập bị dọa cho run rẩy. Bọn chúng ngơ ngác nhìn nhau, nhưng không dám nói thêm gì, vội vàng đứng dậy lảo đảo chạy đi.
Buổi trưa về đến nhà, Tiểu Tịnh Trần vịn vào mép bồn nước để rửa tay, chậm rãi kể lại chuyện xảy ra vào sáng hôm nay cho Bạch Hi Cảnh nghe không sót một chữ nào.
Bạch Hi Cảnh đeo tạp dề... giống như một người đàn ông nội trợ hiền lành đang nghiêm túc nấu bữa trưa. Hai lỗ tai anh vểnh lên lắng nghe bản báo cáo tình hình của con gái, bên cạnh đó não bộ nhanh chóng vận chuyển và sàng lọc phần công việc mình cần phải ra mặt giải quyết, đồng thời trong lòng lặng lẽ phác thảo sẵn ra những dự định bóc lột sức lao động của đồng chí Đại Sơn để giúp con gái thu xếp hậu quả.
Đến khi bữa trưa được dọn lên bàn, Tiểu Tịnh Trần cũng đã kể xong chuyện và rửa tay xong. Cô bé ngồi đàng hoàng trên ghế chờ ăn cơm. Bạch Hi Cảnh cũng sắp xếp xong kế hoạch sơ bộ của mình, sau đó cha và con gái tương đối happy như gió cuốn mây tan mà giải quyết hết bữa trưa thơm ngon.
Buổi chiều chỉ có lác đác vài học sinh đi học. Nghe nói điện thoại trong phòng làm việc của hiệu trưởng bị các bậc phụ huynh gọi đến sắp nổ tung rồi, cũng nghe nói mấy thiếu niên bị đánh đều phải nhập viện. Nghe nói các vị lãnh đạo trong trường trong thời gian cấp bách đã mở ra mấy cuộc họp lớn, còn nghe nói trợ lý hiệu trưởng đã chuẩn bị xong giấy thông báo đuổi học chỉ thiếu chữ ký thôi. Lại nghe nói tất cả các phụ huynh viết đơn khiếu nại tạo áp lực cho nhà trường cùng lúc im hơi lặng tiếng một cách kỳ quái, điện thoại trong phòng hiệu trưởng cũng không còn vang lên nữa. Nghe nói...
Liên tục mấy ngày liền, số học sinh lớp 7-2 đến lớp rất ít, có thể đếm trên đầu ngón tay, ngoại trừ một người duy nhất chăm chú nghe giảng là Vệ Thủ ra thì những học sinh khác nếu không ngây người thì là nằm ngủ. Đối với sự việc Tiểu Tịnh Trần nổi đóa đánh Bành Phi và đồng bọn của cậu ta, mấy trùm sỏ trong lớp thì bị Tống Siêu và Vệ Thủ đánh cho tơi bời tan tác, gần như tất cả mọi người, bao gồm cả các thầy cô giáo đều tưởng rằng bọn chúng sẽ bị trả đũa một cách thê thảm. Nhưng mà lại ngoài dự liệu của mọi người, hai thiếu niên cộng thêm một thiếu nữ hằng ngày đều thực hiện đúng lộ trình lên lớp và tan học, không những không xảy ra điều bất trắc nào, thậm chí đến cả cảm cúm phát sốt cũng không bị.
Không thể không nói, đây là kỳ tích lớn nhất từ khi Trường Trung học Số Năm được xây dựng đến nay. Đến giờ, ánh mắt của các bạn học sinh lớp 7-2 nhìn ba người bạn này đều có chút kỳ lạ. Nếu như nói ban đầu trong mắt bọn chúng, ba thiếu niên thiếu nữ này chỉ là lũ bạo lực, dã man, kích động, không ra gì; thì hiện tại, ba đứa bọn chúng lại đại diện cho giới quyền quý, cho dù có khó chịu cũng không ai dám tùy tiện trêu chọc. Lúc trước thì nên giữ khoảng cách và hợp tác chèn ép họ, bây giờ thì phải tạo mối quan hệ tốt để phát triển mạng lưới bạn bè.
Sau hơn một tuần yên lặng, số học sinh lớp 7-2 đi học đã dần nhiều hơn, hơn nữa toàn bộ bầu không khí trong lớp học đều vô cùng kỳ quái, mặc dù vẫn không có được mấy học sinh nghiêm túc đến lớp nghe giảng, nhưng đã thực sự trở thành lớp học có kỷ luật nhất của Trường Trung học Số Năm.
Lúc Tiểu Tịnh Trần đã dần quen với đời sống trung học không có nhiều khác biệt với hồi tiểu học, thì các bạn học sinh cũng đã dần quen với việc trùm sỏ trong lớp thật ra là một em gái dịu dàng ít nói. Các thiếu niên bị thương lần lượt bị phụ huynh ép phải trở lại lớp học thì đã qua quá nửa học kỳ.
Kỳ thi giữa kỳ của Trường Trung học Số Năm tương đối hình thức hóa, đề bài đơn giản đến mức học sinh lớp 6 cũng biết làm. Tỷ lệ phụ huynh tham gia họp phụ huynh thậm chí còn không bằng những người tham gia tiệc trà của các lãnh đạo trường học. Bạch Hi Cảnh cũng không đến dự buổi họp, không những không tham gia, mà đến cả em gái cũng bị lừa đi chơi mất.
Đến nước này, tất cả những người thông minh lẫn không thông minh đều hiểu rằng, Bạch Hi Cảnh đưa Tiểu Tịnh Trần đến Trường Trung học Số Năm căn bản không phải để đi học, chỉ là để cô bé có đủ thời gian danh chính ngôn thuận, tự do thoải mái chơi đùa mà thôi. Còn nữa ngài Bạch à, ngài thật sự yêu thương con gái, chứ không phải là muốn dung túng con gái cưng của mình thành nữ du côn, chôn vùi cuộc đời cô bé đúng không?
Được rồi, phương thức tư duy của Bạch Hi Cảnh thì chỉ có chính anh mới hiểu được. Việc anh đã quyết định thì không ai thay đổi được, còn em gái cũng chỉ có thể tiếp tục lăn lộn trong Trường Trung học Số Năm.
Bạch Hi Cảnh nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian không còn nhiều nữa. Anh quay đầu nhìn cánh cổng Trường Trung học Số Năm vẫn im lặng, sắp xếp tài liệu để sang một bên, lặng lẽ chờ con gái tan học. Di động đột nhiên đổ chuông, Bạch Hi Cảnh tiện tay nhận cuộc gọi: “Có chuyện gì?”
“Đại ca, em xin lỗi, lại để hắn trốn thoát mất rồi.” Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói mệt mỏi của Đại Sơn. Bạch Hi Cảnh hơi khựng lại, giọng nói bình tĩnh không một gợn sóng: “Nếu như ngày mai vẫn không tóm được hắn thì cậu hãy phong tỏa hết thành phố S cho tôi. Tôi muốn sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
“Vâng.” Đại Sơn nghiêm túc đáp lại một tiếng, ngừng lại rồi hỏi: “Đại ca, có cần nói chuyện này với đại tiểu thư không?”
“... Không cần.”
“Nhưng mà...”
“Tôi nói ‘Không cần’.” Giọng nói của Bạch Hi Cảnh lập tức trở nên lạnh lùng mà cứng rắn. Đại Sơn đành chịu, chỉ đáp lại một tiếng: “Vâng.”
Bạch Hi Cảnh cũng biết Đại Sơn thật sự quan tâm đến Tiểu Tịnh Trần. Anh hít một hơi sâu, nói: “Yên tâm đi, người đó không dám đến Trường Trung học Số Năm đâu.”
Đại Sơn giật mình kinh ngạc rồi mới lên tiếng: “Anh chính là vì điều này nên mới không quan tâm đến sự phản đối của bác trai, bác gái, kiên quyết đưa đại tiểu thư đến học tại cái trường Trung học Số Năm quèn này ư?”
Bạch Hi Cảnh: “... Không hoàn toàn là như vậy.”
Đại Sơn: “...” Ngạo kiều cái gì, thật sự không hợp với anh đâu, đại ca à!
Sau khi dập máy, Bạch Hi Cảnh ném chiếc điện thoại đi, ngẩng đầu tựa vào lưng ghế, hai mắt lặng lẽ nhìn trần xe, tròng mắt hẹp dài u ám như vực thẳm địa ngục kèm theo sự nóng nảy như muốn thôn tính tất cả. Ngón tay thon dài nắm chặt tay vịn, chậm rãi bóp chặt, giá đỡ đúc bằng kim loại từ từ biến dạng...
Lúc này tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Bạch Hi Cảnh chớp mắt, trở về trạng thái bình thường, cầm điện thoại lên: “A lô!”
“Là tôi.” Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nữ có chút quen thuộc. Bạch Hi Cảnh nhíu mày lại: “Có chuyện gì?”
“Đường Ân chạy thoát rồi.” Giọng nói của đối phương nghe có chút lạnh lẽo mà lo lắng, rõ ràng là cô gái tết tóc đuôi sam của tổ chức SHIELD.
Bạch Hi Cảnh đột nhiên ngồi thẳng dậy, nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Tự trốn thoát sao?”
“Không, được người cứu đi,” Cô gái dừng lại một chút, mơ hồ nhắc nhở: “Tôi không biết liệu có phải có người trong ứng ngoài hợp không.”
Bạch Hi Cảnh trực tiếp ngắt cuộc gọi, liên lạc với di động của Đại Sơn. Điện thoại vừa kết nối, không đợi đối phương mở lời, Bạch Hi Cảnh liền nghiến răng nói: “Phong tỏa toàn bộ thành phố S, lục soát toàn diện, cho dù có phải đào sâu ba thước cũng phải lôi được tên khốn đó ra cho tôi.”
“... Vâng.” Đại Sơn ngẩn người, vội vàng ra dấu cho người bên cạnh để bọn bọ lập tức hành động: “Đại ca, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“... Đường Ân trốn thoát rồi.”
“Đường Ân? Tên cao thủ ám khí bị đại tiểu thư bắt được sao?”
“Ừ, hắn ta được người khác cứu ra, người cứu hắn ta...”
“Lẽ nào là hắn?” Đại Sơn kinh ngạc thốt lên.
Bạch Hi Cảnh bất đắc dĩ day trán: “Chắc là vậy.”
“Vậy phải làm thế nào? Hắn chắc chắn sẽ nghĩ cách tìm đại tiểu thư báo thù.”
Lần lượt có người đi ra khỏi cánh cổng chính của trường Trung học Số Năm. Bạch Hi Cảnh vội vàng ngắt cuộc gọi, ánh mắt không hề chớp tìm kiếm bóng dáng của con gái.
Tiểu Tịnh Trần ra khỏi cổng trường, đưa mắt liền nhìn thấy chiếc xe con quen thuộc trên đường phía đối diện. Cô bé lập tức tạm biệt đám bạn Tống Siêu, sau đó hấp tấp vượt qua đường cái. Bạch Hi Cảnh mở cửa xe bước xuống, mỉm cười nhìn con gái đang xông tới trước mặt.
Đang băng qua giữa đường, Tiểu Tịnh Trần đột nhiên dừng bước. Cô bé nghi hoặc vểnh lỗ tai lên, quay đầu nhìn tòa nhà cao ốc cách đó không xa. Tầng ngoài của tòa cao ốc được bao bọc hoàn toàn bằng cửa sổ sát đất, lớp thủy tinh phản chiếu ánh mặt trời nên rất chói mắt, làm cho người ta rất dễ bỏ qua tia sáng lóe lên trên đỉnh tòa nhà...
Bạch Hi Cảnh nhìn theo tầm mắt của cô bé, sắc mặt chợt biến đổi: “Tịnh Trần, nằm xuống, nhanh nằm xuống!”
Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, mù mờ nhìn cha đang cuống quýt, theo bản năng chạy về phía anh...
“Pằng…” Một tiếng súng vang lên...
Toàn thân Tiểu Tịnh Trần chấn động, bất giác dừng bước lại, hoang mang nhìn vẻ mặt sợ hãi của Bạch Hi Cảnh. Cô bé từ từ cúi đầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào phần ngực của chiếc áo thể thao bị nhuộm đỏ bởi dòng máu đang tuôn ra, đầu gối khuỵu xuống, người cô bé mềm nhũn ngã xuống.
Tiếng súng vang lên, cả con đường trở nên hỗn loạn, các bạn học sinh la hét chói tai, hoảng sợ chạy tán lạn khắp tứ phía. Tống Siêu cảnh giác ngoảnh đầu lại, nhưng cậu chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng Tiểu Tịnh Trần ngã xuống. Cậu trợn to mắt nhìn một cách khó tin, đầu óc trống rỗng. Mãi cho đến khi một học sinh hoảng sợ đụng vào cậu, cậu mới phản ứng lại, kéo Vệ Thủ cũng đang ngẩn người ra chạy tới.
Nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần ngã xuống đất, Bạch Hi Cảnh cảm thấy trái tim mình bị khoét mất một mảng thật lớn, cả bầu trời như sụp đổ. Anh không còn chút sức lực nào lảo đảo chạy tới, quỳ xuống bên cạnh Tiểu Tịnh Trần. Tịnh Trần nằm trên mặt đất, đôi mắt to trong suốt mờ mịt nhìn lên bầu trời, đồng tử dần rời rạc, dòng máu đỏ sẫm tuôn ra, rất nhanh đã nhuộm thẫm ống quần của Bạch Hi Cảnh.
Bàn tay Bạch Hi Cảnh run rẩy đè vết thương bị trúng đạn đang trào máu ở ngực Tiểu Tịnh Trần: “Tịnh Trần, Tịnh Trần, con đừng ngủ, nhất định không được ngủ. Nếu như con ngủ, ba sẽ rất giận, rất giận... Con có nghe thấy không... Tịnh Trần...”