Quy trình báo danh rất đơn giản, đa số phụ huynh của học sinh trường Trung học Số Năm đều rất trâu bò nên trường học cũng không dám bày ra thủ tục rườm rà. Nộp giấy thông báo, kiểm tra sổ học sinh, nhập dữ liệu, đăng ký họ tên, phát thẻ học sinh, đúng mười phút đã giải quyết xong!
Nửa tiếng sau, Vệ Thủ, Tống Siêu và Tiểu Tịnh Trần đều đã hoàn tất việc báo danh.
Thương Kỳ gần như dính lấy ba đứa bọn chúng, luôn một mực theo sát chúng. Màn Thầu tỏ ra vô cùng “coi trọng” vị khách không mời mà đến ở phía sau. Khi Tiểu Tịnh Trần cùng Vệ Thủ và Tống Siêu đứng xếp hàng, Màn Thầu liền ngoan ngoãn ngồi bên chân cô bé, hướng về phía Thương Kỳ sủa không ngừng, khiến cho Thương Kỳ không thể không lùi về phía sau một chút để kéo giãn khoảng cách.
“Chó nhà cậu thật dữ.” Thương Kỳ trừng mắt nhìn Màn Thầu đang nhìn mình chằm chằm, bất đắc dĩ nói.
Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, cúi đầu nói với Màn Thầu: “Đây là người bạn chị mới quen hôm nay… Cậu tên là gì?”
Khóe miệng co rút: “…Thương Kỳ.”
“Ồ, Thương Kỳ, đây là Màn Thầu, chào hỏi đi nào!”
Thương Kỳ thật sự không muốn giống như đứa ngốc ngay trước mắt mọi người lại đi chào hỏi một con chó chút nào. Thế nhưng khi nhìn đôi mắt to đang nhìn mình chằm chằm không chớp của Tiểu Tịnh Trần, Thương Kỳ không có cách nào nói ra lời cự tuyệt. Cậu cứng ngắc giơ tay lên, bốn ngón cong xuống: “Hi~”
Màn Thầu đặt mông trên mặt đất, nâng một chân trước lên, khớp xương cong cong: “Gâu~”
Một người, một chó, vậy mà động tác lại hài hòa đồng đều đến lạ thường. Tiểu Tịnh Trần hài lòng, đôi mắt cong lên hình trăng khuyết, mọi người đều là bạn tốt của nhau.
“Phì…” Tổng Siêu nằm bò trên vai Vệ Thủ che miệng cười đến run rẩy cả người, xung quanh cũng vang lên một tràng những tiếng cười nhạo khe khẽ. Mặt Thương Kỳ ngay lập tức đen lại. Cậu tức giận trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ khiến mình mất mặt như vậy – Tiểu Tịnh Trần. Đáng tiếc Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không cảm thấy có gì sai. Cô bé chớp đôi mắt to thuần khiết, vô tội nhìn lại Thương Kỳ.
Thương Kỳ: “…” Quả nhiên người nhà họ Bạch không có ai là đơn giản hết, giả dối, bụng dạ đen tối… Đúng là đáng ghét nhất mà!
Nhìn phản ứng của Thương Kỳ, tiếng cười của Tống Siêu càng dữ dội hơn. Tuy không biết phụ huynh nhà họ Thương rốt cuộc đã nói gì với vị thiếu gia này, chẳng qua nếu cậu ta từ đầu đến cuối cứ một mực cư xử với Tiểu Tịnh Trần như một tiểu thư nhà giàu bình thường thì sớm muộn cậu ta cũng sẽ ngã vào hố mà không bò lên nổi thôi, phụt…
Màn Thầu đang ngoan ngoãn ngồi trên mặt đất thè lưỡi vẫy đuôi tỏ vẻ dễ thương bỗng nhiên trở mình đứng dậy. Bốn chân nó ưỡn lên thẳng tắp, đầu hơi ngẩng, trong đôi mắt đen láy tròn xoe hiện lên vẻ hung ác mà một con chó bình thường không thể có. Nó gắt gao nhìn chằm chằm ra phía ngoài cửa phòng báo danh, trong cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ uy hiếp.
Màn Thầu là một con chó ngoan lương thiện, xuất hiện phản ứng như vậy chỉ có một khả năng - nó cảm nhận được nguy hiểm, một loại nguy hiểm cao độ không những có thể uy hiếp bản thân mà còn có khả năng gây tổn thương cho chủ nhân của nó.
Tiểu Tịnh Trần ngẩn người, nhìn theo phương hướng Màn Thầu đang cảnh giác. Tống Siêu, Vệ Thủ và Thương Kỳ đều không tự chủ được quay đầu nhìn ra cửa lớn, ngoài cửa người đến người đi không có gì khác lạ. Thế nhưng, mấy giây sau ở bên ngoài cửa đột nhiên xảy ra một trận náo loạn. Trong tiếng hét sợ hãi yếu đuối của một vị tiểu thư xinh xắn và quý phu nhân nào đó. Tất cả người đi đường đều tránh ra, một con chó ngao Tây Tạng to lớn với thân hình khổng lồ như dã thú xuất hiện trước mặt mọi người.
Con chó ngao này rõ ràng là một món hàng hiếm, lông trên mình thô cứng lại không quá rậm rạp. Nó uy phong lẫm liệt đứng đó không khác gì một con sư tử nhỏ khiến người ta nhìn mà phải khiếp sợ. Chó ngao Tây Tạng đã được công nhận có bản tính ngoan cường và sức lực mạnh mẽ, nhưng vẫn còn giữ lại tính hoang dã, thậm chí có thể vật lộn với cả bầy sói.
“Con mẹ nó, tên Đồ Phú chết tiệt lại dắt Nguyên Soái nhà nó tới đây rồi.” Thương Kỳ hét lên.
Giống như để kiểm chứng cho lời nói của cậu ta, tên thiếu niên mặt mũi dữ tợn kia xuất hiện ngay phía sau con chó ngao Tây Tạng to lớn, đôi mắt trừng to như chuông đồng tức giận nhìn chòng chọc Tống Siêu, căm giận nói: “Thằng khốn, dám cầm tiền ném vào mặt mẹ tao, không đánh chết mày, tên ông đây sẽ viết ngược.”
“Đồ Phú, mày đủ rồi đó! Bọn tao không tính toán với mẹ mày, không bắt bà ta cởi giày đã là giữ thể diện cho mày rồi. Mày đừng có không biết xấu hổ.” Hai tiếng “bọn tao” của Thương Kỳ trực tiếp đưa bản thân cùng Tống Siêu, Vệ Thủ và Tiểu Tịnh Trần về cùng một phe. Không thể không nói, Thương Kỳ dùng chiêu này rất hay, rất tuyệt, không thể chê vào đâu được.
Oán hận của tên thiếu niên Đồ Phú ngay lập tức chuyển lên trên người Thương Kỳ: “Tao nhổ vào, ít nói kiểu này với tao đi, mày cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Tao sớm đã muốn chỉnh chết cái thằng khẩu phật tâm xà như mày rồi, lần này là mày tự tìm đến đó. Nguyên Soái, lên!”
“Gâu…” Con chó ngao Tây Tạng Nguyên Soái nghiến răng, giận dữ gầm lên, không hề do dự bổ nhào về phía Thương Kỳ. Thương Kỳ sợ hãi suýt chút nữa thì nhảy lên nhưng vẫn gắng gượng đứng nguyên ở đó, gương mặt trắng bệch giả vờ bình tĩnh, khóe mắt cậu liếc nhìn sang Tiểu Tịnh Trần. Em gái à, chúng ta có thể có chút cảm xúc phập phồng lo lắng bình thường được không?
Màn Thầu sớm đã đợi đến mức không kiên nhẫn nổi nữa rồi, vừa nhìn thấy Nguyên Soái phát động tấn công, nó liền lập tức hưng phấn “Gâu…” một tiếng xông lên nghênh đón Nguyên Soái.
Màn Thầu là một con Husky, tuy thuộc giống chó cỡ lớn, nhưng so với giống chó ngao Tây Tạng có thể cắn chết chó sói trong truyền thuyết kia thì vẫn kém một quãng xa. Những con chó bình thường khác nhìn thấy chó ngao Tây Tạng hẳn đã sớm sợ tới nằm phơi bụng trên mặt đất lấy lòng từ lâu rồi, thế nhưng Màn Thầu… nói một con Husky có thể chọc hoa cúc hổ trắng là một con Husky bình thường sao? Một con Husky yêu nhau cắn nhau với một con mãng xà to lớn mỗi ngày sẽ sợ một con chó ngao cùng chủng loại sao?
Quá ngây thơ rồi!
Màn Thầu dùng tư thế oai hùng không sợ chết lao về phía con chó ngao Tây Tạng. Tốc độ của nó rất nhanh, sức lực rất lớn, trực tiếp đẩy anh chàng chó ngao quen sống trong nhung lụa kia ngã lăn trên mặt đất. Màn Thầu tận dụng thời cơ cắn ngay lên cổ chó ngao. Hàm trên, hàm dưới hợp lại dùng sức cắn. Chó ngao bị cắn hét thảm một tiếng, ỷ vào thân hình to lớn, vạm vỡ của mình, nó nâng người gắng sức đứng lên. Màn Thầu lập tức quay đầu chạy, chó ngao Tây Tạng không hề do dự bám riết không buông.
Cổ họng của Nguyên Soái bị cắn, dòng máu đỏ thẫm lẫn với đám lông mao trên cổ nó nên không thể nhìn ra, thế nhưng theo bước chạy điên cuồng của nó lại để lại một chuỗi những vệt máu trên mặt đất.
Tận mắt trông thấy bảo bối nhà mình bị thương, Đồ Phú tức giận tới mức hốc mắt sung huyết đỏ bừng. Nó phẫn nộ gào thét: “Nguyên Soái, cắn chết nó, cắn chết nó.”
“Con mẹ nó, đây là Husky sao? Đây thật sự là Husky sao? Thật quá hung dữ rồi!”
Thương Kỳ trợn mắt tới mức con ngươi cũng sắp nhảy ra ngoài, mắt không hề chớp gắt gao đuổi theo bóng dáng lả lướt của Màn Thầu, khắp khuôn mặt đều là vẻ không thể tin nổi.
Không chỉ cậu ta, ngoại trừ Tiểu Tịnh Trần ra thì tất cả mọi người có mặt ở đó đều bày ra vẻ mặt giống như gặp quỷ. Tống Siêu hoàn toàn tỉnh táo khỏi cơn buồn ngủ. Cậu ra sức vuốt mặt, quay đầu qua trợn mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần mặt không cảm xúc (bình tĩnh ngẩn người), miệng há ra, nhưng không thể nói nổi một chữ. Ngay cả một con chó bên cạnh em gái cũng hung ác khác người như vậy, cậu thật sự có thể sống tốt ở bên cạnh cô bé đến lúc tốt nghiệp trung học sao?
Màn Thầu nhờ vào thân thủ được rèn luyện dưới móng vuốt của Thái Bao, luồn trái lách phải trong đám người qua lại, tự do di chuyển, hoàn toàn không chạm phải bất cứ người nào trên đường, chân chính chạm tới cảnh giới cao nhất “vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân”*.
* Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân: Ở giữa muôn vàn hoa cỏ nhưng trên người không dính một phiến lá.
Nguyên Soái không ổn rồi, nó đã quen với cuộc sống sung sướng, được cung phụng như hoàng đế trong thời gian dài, ăn tới mức thân thể to lớn mạnh mẽ đã phát phì. Tốc độ nhanh, quán tính lớn hoàn toàn không thuộc phạm vi khống chế của nó. Hầu như mỗi lần rẽ ngoặt nó đều trượt ngã hoặc đụng vào ai đó. Thông thường người bị đụng phải đều sẽ không để bụng, cũng không dám để bụng, nhỡ đâu bị nó cắn trúng thì phải làm sao?
Thế nhưng luôn có một, hai kẻ còn phách lối hơn Nguyên Soái, bị Nguyên Soái đụng phải, đối phương ngay lập tức dùng chân đạp lại không hề khách khí, hung thần ác sát rống lên: “Cút, đụng hỏng quần mạ vàng (?!) của ông đây rồi, bán mày đi cũng không đền nổi đâu!”
“Phì!” Tống Siêu không khách khí phì cười, liếc mắt nhìn Đồ Phú gào thét tới sắp khản cổ, lời này sao nghe quen tai vậy.
Chó ngao không phải Vệ Thủ, bị người khác khinh bỉ chà đạp như vậy, nó không có tâm lý nhục nhã của loài người, nhưng nó có bản năng của động vật. Gặp phải công kích, nó không hề khách khí quay đầu lại cắn tên khốn kiếp dám đá mình. Tên phách lối xui xẻo kia lập tức hét lên thảm thiết, ôm lấy bắp đùi của mình ngồi trên mặt đất không ngừng kêu rên. Đồ Phú trong nháy mắt mất đi giọng nói, nhìn người đàn ông nằm lăn lộn trong vũng máu, mặt nó trắng bệch vì sợ hãi.
Lúc này Màn Thầu không biết đã nhảy đi đâu lại đột nhiên không rõ từ con đường nào chạy về. Nó không phát ra tiếng động lặng lẽ tiến đến gần, sau đó đột ngột nhảy vọt lên, trực tiếp xông tới tập kích Nguyên Soái từ phía sau. Con chó chuyên bị Thái Bao giành khẩu phần ăn ra sức dùng răng cắn vào cơ thể của Nguyên Soái. Nguyên Soái đau đớn kêu rên thảm thiết. Theo tiếng kêu của nó, người đàn ông xui xẻo kia cuối cùng cũng có cơ hội giành lại cái chân bị thương của mình, được nhân viên đi cùng đỡ đứng dậy.
“Họ Đồ kia, tao với mày chưa xong đâu.” Người đàn ông đứng bằng một chân, máu theo ống quần chậm rãi nhỏ xuống.
Nguyên Soái bị cắn lần nữa, nó dứt khoát phản kích. Đáng tiếc là nó vừa cử động, Màn Thầu đã lập tức nhả răng, xoay người nhấc chân chạy mất. Chỉ là lần này nó không len vào đám đông nữa, mà trực tiếp chạy đến bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, hơn nửa người trốn phía sau cô bé, cái đầu lớn đặt trên mu bàn tay em gái lấy lòng dụi qua dụi lại!
Nhìn con Nguyên Soái bị vết thương và máu tanh kích thích bản tính hung ác đang xông tới, Thương Kỳ sợ hết hồn, hét lên một tiếng quái dị: “Mau chạy đi!”
Thương Kỳ xoay người cấp tốc chạy mấy bước, lại đột nhiên cảm thấy có gì không đúng. Cậu dừng chân, nghi ngờ quay đầu lại nhìn. Tiểu Tịnh Trần vẫn đứng nguyên ở đó, không hề cử động. Tống Siêu lại trở nên lười biếng bám trên người Vệ Thủ. Bọn họ không những không có vẻ sợ hãi khi thấy chó dữ xông tới, mà ngược lại có vẻ còn thảnh thơi hơn mọi khi.
Thương Kỳ há hốc miệng, do dự một lát, lặng lẽ quay lại bên cạnh ba người… huhuhu, ba ơi, con sợ!
Ngay vào lúc đám đông cho rằng một thiếu nữ xinh xắn, ngây thơ, đáng yêu sắp chôn thân dưới hàm răng của con chó ngao hung ác thì Nguyên Soái đang nhào tới tấn công Màn Thầu đột nhiên thắng gấp, lòng bàn chân loạng choạng lùi về phía sau, dừng ở nơi cách xa em gái khoảng hơn ba mét, không dám mảy may đến gần.
Nguyên Soái dùng bốn chân cào mặt đất, bất an đi tới đi lui. Nó biết kẻ địch của mình ở ngay sau lưng con người nhỏ bé kia. Thế nhưng con người nhỏ bé này đem lại cho nó cảm giác vô cùng, vô cùng, vô cùng nguy hiểm. Nó không dám đến gần.
Thế giới của động vật thật ra rất đơn giản, quy luật cơ bản nhất chính là “ỷ mạnh hiếp yếu”. Tiểu Tịnh Trần có lẽ là kẻ yếu trong xã hội loài người, đương nhiên điều này chỉ giới hạn ở vẻ bề ngoài của cô bé, thế nhưng vẻ ngoài của cô bé chỉ có thể lừa gạt thị giác của loài người, còn động vật lại dựa vào năng lượng tiềm ẩn để phán đoán thiện, ác, nguy hiểm. Một sinh vật hung ác có thể khiến cho mãnh hổ và con mãng xà to lớn ngoan ngoãn nghe lời, thì một con chó ngao Tây Tạng đã quen sống sung sướng làm sao dám chọc vào?
Thế là, Tiểu Tịnh Trần chỉ đứng ở đó, chớp đôi mắt to ngây thơ như một con búp bê nhưng đã thành công đe dọa được con chó ngao Tây Tạng thuần chủng to lớn này.
Màn Thầu vẫy vẫy cái đuôi, đắc ý nhìn Nguyên Soái, còn không quên nhe răng thị uy, hoàn toàn bày ra dáng vẻ tiểu nhân đắc ý, khiến cho Thương Kỳ không nhịn được mà ngứa răng, bày tỏ sự ghét bỏ với nó.