Ngày hôm sau, những nhân viên của đoàn làm phim ở dưới chân núi trở lại nơi quay phim. Tất cả mọi thứ vẫn như bình thường, các nhân viên khí thế ngất trời bắt tay vào làm việc để chuẩn bị quay phim. Các diễn viên nghiên cứu kịch bản, tìm người tập đối thoại trước hy vọng có thể cố gắng diễn thật hoàn hảo cảnh quay của mình. Cả trường quay dường như đều rất hòa hợp… Đúng vậy, dường như!
Mấy nhân viên của đoàn làm phim ở lại qua đêm trên núi tối hôm qua trông khá tiều tụy, giống như đã mấy ngày mấy đêm không ngủ vậy, dưới vành mắt lúc này có một quầng thâm đen. Hơn nữa bọn họ hoàn toàn không thể tập trung tinh thần, đã làm sai mấy lần rồi. Nhưng bất kể người khác hỏi họ điều gì thì họ đều nhất trí lắc đầu, cái gì cũng không chịu nói. Không chỉ có bọn họ mà đến cả mấy người Lão Vệ cũng nói năng thận trọng, giữ kín như bưng với chuyện đã xảy ra tối hôm qua.
Hứa Lâm Lang cảm thấy có gì đó không đúng. Mặc dù tối hôm qua cô có tìm những người chứng kiến đó để nói chuyện riêng, nhưng cô cũng không cảm thấy một đạo diễn như mình lại có tiếng nói đến như vậy, chỉ dùng mấy câu mà đã có thể làm cho tất cả mọi người nghe lời. Cô đã làm xong công tác chuẩn bị việc bác bỏ tin đồn trong thời gian dài rồi, nhưng hiện tại...
Không đúng! Rất không đúng!
Hứa Lâm Lang đành phải gọi điện cho Bạch Hi Cảnh, trình bày với anh về sự khác thường của mấy người chứng kiến. Nhưng ngoài dự đoán của cô, Bạch Hi Cảnh chẳng những không lo lắng giống cô, mà ngược lại còn bảo cô đừng quan tâm: “Việc giải quyết hậu quả tự nhiên sẽ có người làm. Cô chỉ cần quay phim cho tốt là được. Yên tâm đi, chuyện xảy ra đêm qua, những người không nên biết thì sẽ không biết dù chỉ một từ.”
Hứa Lâm Lang sửng sốt một lúc lâu. Tối hôm qua Bạch Hi Cảnh chỉ bảo cô giúp anh trấn an nhân viên của đoàn phim, hoàn toàn không nói rõ sau khi trấn an thì phải làm như thế nào, cho nên cô căn bản không biết kế hoạch của Bạch Hi Cảnh. Nhưng cô là người hiểu chuyện, cũng không hỏi thêm cái gì, nói một câu “được” liền tắt điện thoại.
Hồi tưởng lại ngữ khí trấn định tự nhiên của Bạch Hi Cảnh, trong lòng Hứa Lâm Lang vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Cô biết sức ảnh hưởng của Bạch Hi Cảnh ở thành phố S. Nếu là ở thành phố S, Bạch Hi Cảnh chắc chắn có thể dễ dàng khống chế “lời đồn đại“. Nhưng đây là tỉnh Z, nếu đem chuyện đêm qua bán cho các kênh tin tức truyền thông hoặc tạp chí bát quái thì nhất định có thể kiếm được một số tiền lớn.
Bạch Hi Cảnh rốt cuộc đã làm gì mà có thể khiến những người chứng kiến này sợ hãi và kiêng kỵ như vậy. Đừng nói là bán tin tức kiếm tiền, đến ngay cả khi vừa nghe thấy một chữ “rắn” thì bọn họ đã có thể kinh hồn bạt vía rất lâu…
Bạch Hi Cảnh rốt cuộc đã làm cái gì rồi??
Thực ra anh chẳng làm gì cả, chỉ nhân lúc Tiểu Tịnh Trần đi tắm rửa lấy thẻ hội viên câu lạc bộ của bé, gọi một cuộc điện thoại mà thôi.
Thẻ hội viên câu lạc bộ của Tiểu Tịnh Trần là thẻ đặc chế, thời khắc mấu chốt có thể tìm người của đặc khu quốc gia tìm kiếm sự trợ giúp. Tính cách của Bạch Hi Cảnh từ trước đến nay chính là tận dụng hết khả năng của tất cả sự vật. Cho dù là rác rưởi không thể thu hồi cũng có thể bị anh ép ra một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy giá trị thặng dư, huống chi là bộ máy hack nói dối tinh vi cao cấp của đặc khu quốc gia… Nếu đã mơ ước tài năng của con gái anh, vậy thì hãy ngoan ngoãn làm trâu làm ngựa đi!
Thế là… tất cả những việc xảy ra sau đó đều do cơ quan cơ mật đặc thù quốc gia giải quyết, ai còn dám khua môi múa mép nữa?
Ném điện thoại di động về phía tủ đầu giường, Bạch Hi Cảnh trở mình kéo chiếc gối ôm mang nhãn hiệu con gái vào lòng hạnh phúc cọ tới cọ lui. Đột nhiên chóp mũi truyền đến cảm giác lạnh buốt. Anh lập tức mở choàng mắt, đối diện với anh lại là một đôi con ngươi dựng thẳng lạnh lẽo...
Bạch Hi Cảnh: “...” Anh đột nhiên rất muốn đem con yêu xà này ném cho quốc gia đặc khu, anh tin chắc bọn họ sẽ rất vui vẻ nhận lấy!
Đồng hồ sinh học của Tiểu Tịnh Trần hiếm có khi mất tác dụng, vừa tỉnh dậy là nhoẻn miệng cười lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh, giọng nói lúc mới tỉnh ngủ khàn khàn lười biếng, xoay người ôm lấy Bạch Hi Cảnh cọ lấy cọ để: “Ba ơi, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng.” Hôn một cái!
Lại xoay người ôm đầu rắn cọ cọ: “Quả Cà, chào buổi sáng!”
“Khè…” Lưỡi rắn liền liếm một cái!
Bạch Hi Cảnh lập tức ngẩng đầu, nheo mắt nhìn chằm chằm Quả Cà đầy nguy hiểm. Quả Cà thè lưỡi, từ chối đối diện với ánh mắt sắc như dao của Cha Ngốc, từ từ bò xuống giường, đi theo Tiểu Tịnh Trần vào nhà vệ sinh. Đầu rắn theo Tiểu Tịnh Trần chui vào nhà vệ sinh, nhưng thân rắn thật dài vẫn còn ở bên ngoài. Bạch Hi Cảnh lập tức bổ nhào về phía mép giường, chật vật bắt lấy cái đuôi tròn trơn trượt của con mãng xà rồi kéo mạnh...
Sức lực của Cha Ngốc còn lớn hơn nhiều so với Bé Ngốc. Khả năng khống chế lực của anh vô cùng chuẩn xác, cho nên bình thường không thể nào nhìn ra được, nhưng khi anh dùng hết sức, coi con mãng xà giống như dây thắt lưng da mà kéo trở lại thì “Phanh…“. Con mãng xà to hơn mười mét giống như sao băng bay lên tường, hung hăng rơi xuống sàn nhà. Nó xoay người một cái, dựng thẳng cái đầu của mình lên cao, há mồm, nhe răng, trợn mắt tức giận: “Khè…” Đừng tưởng rằng anh là cha của cô bé thì ông đây không dám nuốt anh!
Bạch Hi Cảnh một tay chống eo đứng ở giữa phòng ngủ, khóe miệng hơi cong lên, nở nụ cười tà ác: “Bây giờ tao sẽ đi nói với Tịnh Trần trong nhà không thể nuôi rắn. Con bé nhất định sẽ đồng ý để tao tìm giúp mày một chỗ ở tốt. Tao có rất nhiều biện pháp khiến cho mày cả đời cũng không gặp lại được Tịnh Trần, mày có tin không?”
Quả Cà: “…” Khè khè… khè…! Anh là đồ xấu xa gian ác!
Chờ đến khi Tiểu Tịnh Trần thay xong quần áo sạch sẽ ra khỏi nhà vệ sinh, Bạch Hi Cảnh đang ngồi trên sofa uống trà, con mãng xà Quả Cà cúi đầu nằm sấp trên mặt đất bò qua bò lại một cách yếu ớt. Cái đuôi tròn vo chốc chốc lại đụng vào chân Bạch Hi Cảnh. Bạch Hi Cảnh lại thờ ơ không thèm nhúc nhích, nhưng nếu đổi thành người bình thường, xương đùi chắc chắn phải vỡ thành cám rồi.
Tiểu Tịnh Trần mặt mày cong cong, lập tức chạy tới ôm lấy Quả Cà hết hôn rồi lại cọ. Quả Cà đặt đầu lên trên vai Tiểu Tịnh Trần, một đôi con ngươi lạnh lẽo liếc về phía Bạch Hi Cảnh: “Khè… Khè…” Đủ loại đắc ý, đủ loại hạnh phúc không cần dùng ngôn ngữ biểu đạt!
Khóe miệng Bạch Hi Cảnh co giật, đặt tách trà xuống, đứng dậy, bình tĩnh giẫm qua cái đuôi rắn ở bên chân, chậm rãi tiến vào nhà vệ sinh.
Con mãng xà chầm chậm cuốn lên người Tiểu Tịnh Trần, kéo chóp đuôi từ phía sau Tiểu Tịnh Trần lên. Ôi chao~~~ Vết chân người thật lớn, xương cốt đều sắp bị đạp vỡ rồi có được hay không. Đau chết rắn rồi~ hu hu hu~~
Nguyền rủa tất cả những tên xấu xa dùng sức mạnh ngầm ngược đãi rắn cả đời không có vợ thương, không có vợ yêu!
Bạch Hi Cảnh thay bộ âu phục màu trắng mới tinh, dắt Tiểu Tịnh Trần đi ra ngoài. Một con mãng xà to bằng bắp chân của một người đàn ông trưởng thành bò theo dưới chân Tiểu Tịnh Trần. Đầu rắn ngẩng lên, độ cao vừa vặn thích hợp cho bàn tay Tiểu Tịnh Trần đặt lên vuốt ve.
Đêm qua cả khu nhà chỉ có cha con hai người cộng thêm một con rắn ở, vì thế bọn họ chỉ có thể cùng nhau đi tới nơi quay phim. Từ đằng xa đã nhìn thấy An Kỳ chạy tới. Khi còn cách nhau hai mươi mét cậu ta liền dừng lại gào lên: “Bé Ngốc, em ăn sáng chưa?”
“Chưa ăn.” Tiểu Tịnh Trần cảm thấy chơi rất vui, cũng gào lên.
“Anh mang đồ ăn cho em rồi.” Cậu ta nói dứt lời còn nâng túi đồ ăn trên tay lên ra hiệu một chút. Mắt Tiểu Tịnh Trần sáng lên, lập tức lon ton chạy qua. Bé vừa chạy, Quả Cà lập tức đuổi theo. Quả Cà vừa động, An Kỳ hoảng hốt thét lên, xoay người vắt chân lên cổ mà chạy. Thấy cậu ta chạy, Tiểu Tịnh Trần nóng nảy: “Đồ ăn sáng của em~~~~ Quả Cà, lên!”
Quả Cà vung đuôi “vù” một tiếng liền nhảy lên. Cho dù An Kỳ có chạy nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh bằng mãng xà được. Quả Cà lướt qua bên người cậu ta, thân hình thật dài vung đuôi rẽ mạnh, vững vàng chắn trước mặt An Kỳ.
Con mãng xà trước mắt chồng lên hình ảnh con mãng xà đáng sợ đã đuổi theo định cắn cậu ngày hôm qua khiến hai chân An Kỳ mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất. Đầu mãng xà chậm rãi hạ thấp, thè lưỡi rắn ra, phun cho An Kỳ cả mặt đều là nước miếng lạnh như băng. An Kỳ tưởng rằng bản thân lại sắp chôn thân trong bụng rắn một lần nữa. Cậu không ngờ rằng cái đuôi rắn trơn tròn cong lên, cuốn lấy túi đồ ăn trên đất, sau đó con mãng xà vung đầu, ung dung đi mất… ung dung đi mất rồi… đi mất rồi… đi mất rồi… đi… rồi!
Nhận lấy túi đồ ăn mà đuôi rắn đưa đến, Tiểu Tịnh Trần cười híp mắt ôm đầu rắn thơm một cái, sau đó cùng Cha Ngốc chia chiến lợi phẩm tại chỗ… Không phải, chia đồ ăn sáng, vừa ăn vừa đi đến chỗ đoàn làm phim.
Thấy con mãng xà ngoan như vậy, nghe lời Tiểu Tịnh Trần như vậy, An Kỳ hoàn toàn không biết nên bày ra biểu cảm gì. Nhìn con mãng xà giống chú chó nhỏ chạy quanh Tiểu Tịnh Trần, An Kỳ bỗng nhiên rất muốn đâm mù hai mắt của mình. Mãng xà gì đó thật là ngu ngốc!
An Kỳ từ trên mặt đất đứng dậy, phủi bụi đất dính trên mông. Tuy rằng vẫn theo bản năng mà vô cùng sợ hãi con mãng xà, nhưng cậu ta đã không còn sợ hãi như trước nữa. Khoảng cách hai mươi mét dần dần thu ngắn lại còn trong khoảng mười mét. Nhưng nếu cậu ta còn muốn tới gần hơn, thì con mãng xà sẽ dừng những hành động ngu ngốc lại, hơi mở cái miệng lớn ra, giương đôi mắt rắn nhìn chằm chằm vào cậu khiến An Kỳ chỉ cảm thấy lưng chợt lạnh, sợ rúm đít, dứt khoát dừng bước lại.
Thấy An Kỳ không động nữa, con mãng xà hài lòng quay đầu về, vòng từng vòng quanh Tiểu Tịnh Trần, bất tri bất giác liền quấn lên trên người cô bé. Khi nó muốn đặt cằm mình lên đầu cô bé, thì Bạch Hi Cảnh đang uống sữa đậu nành đột nhiên ho khan “Khụ” một tiếng. Đầu con mãng xà liền xoay ba trăm sáu mươi độ, lại chuyển từ trên người Tiểu Tịnh Trần trở lại mặt đất, tiếp tục ngu ngốc vòng tới vòng lui.
An Kỳ: “…” Đây có tính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, rắn ác tất có người ác không?
Hai cha con vừa bước vào đoàn làm phim, cả phim trường lập tức chết lặng. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào con mãng xà đang bò lung tung không hề có bất cứ trói buộc nào kia.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười… mười giây sau, không biết là ai hét lên một tiếng chói tai trước tiên. Sau đó tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên. Mọi người hoảng hốt chạy tán loạn khắp nơi, hiện trường gà bay chó sủa vô cùng hỗn loạn.
Hứa Lâm Lang đỡ trán, An Kỳ che mặt, Bạch Hi Cảnh đẩy mắt kính, Tiểu Tịnh Trần vô tội chớp đôi mắt to, cắn bánh bao chay nhồm nhoàm ăn rất hăng say. Quả Cà đặt đầu lên vai cô bé, cũng vô tội như vậy mà quan sát mọi người đang chạy tán loạn trước mắt…
Nhét nốt bánh bao trong tay vào miệng, Tiểu Tịnh Trần cầm lấy chiếc bánh bao cuối cùng trong túi thức ăn đưa đến trước bờ vai. Quả Cà há cái miệng to ra trực tiếp nuốt cái bánh bao tuyệt đối không chứa một chút thức ăn mặn nào kia xuống bụng. Nó thật sự nuốt rồi, nó thế mà thật sự nuốt xuống rồi!!!!!
An Kỳ thân hình lảo đảo, vuốt trán nhìn trời, có phải cậu sốt cao sắp chết rồi không? Chắc chắn là như vậy!
Bằng không con mẹ nó ở đâu có rắn ăn bánh bao chay đây, đây là yêu nghiệt sao? Tuyệt đối là như vậy!
Mấy nhân viên nuôi rắn đêm qua đã nhận được lệnh phải im miệng, cũng được thông báo rõ ràng bọn họ không thể mang con mãng xà to lớn kia về được. Nhưng dù sao đã nuôi dưỡng nó nhiều năm rồi, trong lòng lão Vệ còn có chút lưu luyến, nghĩ rằng ít nhất cũng phải nói lời tạm biệt nó, kết quả không nghĩ rằng mới sáng sớm đã nhìn thấy một màn kinh hãi máu chó như vậy.
Kia thật sự là con mãng xà mà ông đã chăm sóc mấy năm qua sao?
Con mãng xà này biến dị không ăn thịt sống ông nhịn rồi, biến dị giống loài người một ngày ba bữa, đúng giờ đúng số lượng thức ăn ông cũng nhịn, biến dị đến nuốt nguyên cái bánh bao mà đến động vật cũng kén chọn muốn nôn hết cả nội tạng ra ngoài ông tiếp tục nhịn. Nhưng con mẹ nó có thể có chút tiết tháo hay không? Đó là bánh bao chay đấy. Ngay cả cừu cũng không ăn bánh bao chay, có thể đừng nuốt dứt khoát như vậy, thuần thục như vậy, ngon lành như vậy hay không?
Khiến nhân viên nuôi dưỡng đã tận tâm tận lực hầu hạ vị tổ tông mãng xà này như ông làm sao chịu nổi đây! Làm sao chịu nổi đây!