Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 17: Thiếu niên, cậu phải chịu đựng

Bám theo Tiểu Tịnh Trần đến câu lạc bộ Internet, Bạch Hào Sơn thoáng do dự, tiệm net đối với một đứa trẻ năm tuổi rưỡi mà nói thì không phải là một nơi tốt đẹp gì, có lẽ anh ta nên gọi điện thoại bảo Lão Đại mau đến đón người. Nhưng sau khi lấy điện thoại ra thì anh ta lại do dự. Với tính cách của Lão Đại thì sẽ tuyệt đối không nói hai lời liền tới xách tiểu thiếu gia về nhà, tiện thể cấm tiểu thiếu gia qua lại với những đứa trẻ đã dám đưa cậu ấy vào tiệm net, kiềm chế mọi hoạt động, tiểu thiếu gia có thể sẽ vì vậy mà ghi hận Lão Đại. Tâm lý chống đối của trẻ con là rất lớn… balablabla….

Không thể không nói, bạn học Tiểu Sơn, bạn đã suy nghĩ quá nhiều rồi!

Ai có thể ngờ được nội tâm của người đàn ông mặt lạnh này lại có những suy nghĩ phiền muộn giống bà mẹ như vậy chứ!

Cuối cùng Bạch Hào Sơn quyết định cất điện thoại vào túi, anh ta xoay người bước đến sau câu lạc bộ. Bình thường thì những chỗ ăn chơi quy mô lớn như thế này sẽ thiết kế một đường hầm ít người biết đến, Bạch Hào Sơn nhắm chuẩn cửa sổ nhún người nhảy lên tường, trèo một mạch lên tầng ba, ngồi xổm trên máy điều hòa. Thông qua cửa sổ, anh ta có thể nghe rất rõ âm thanh bên trong phòng.

Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không biết giờ phút này đang có người ở góc tường nghe ngóng, bé chỉ chú tâm ăn điểm tâm và uống trà chiều, máy tính trước mặt đang chiếu bộ phim hoạt hình thiếu nhi kinh điển – ”Em bé hồ lô”!!

Đối với một đứa con nít đến tivi cũng chưa nhìn thấy thì máy tính cũng là một thứ kì lạ, đối với những nhân vật giả đang diễn bên trong máy tính, bé lại càng chẳng hiểu gì. Toàn bộ lực chú ý của bé đều đặt trên bánh đậu xanh và chai trà xanh Khang sư phụ, những đứa trẻ khác đã đăng nhập vào trò chơi, chém giết đến trời đất điên đảo, cơ bản là đã chọn quên luôn bạn nhỏ nào đó.

“Con bà nó, tao bị giết rồi, mau đến tiếp viện, ở cổng phụ bản XXX.”

Không biết là hảo hán nào đột nhiên rống lên, dọa tiểu Tịnh Trần đang đắm chìm trong đồ ăn ngon một phen, tay run rẩy làm cái bánh đậu xanh đã gặm một nửa rơi oạch xuống đất, lăn xuống dưới gầm bàn. Vốn có đức tính tốt không thể lãng phí đồ ăn nên Tiểu Tịnh Trần nhất định sẽ tìm nửa cái bánh trở về, nhưng mà...

Người đã từng đến tiệm net đều biết, ánh sáng trong này thường không tốt lắm, Tiểu Tịnh Trần nhìn ngó cả nửa ngày trời cũng không tìm thấy nửa cái bánh đậu xanh đâu. Vì thế, bé bèn từ sô pha nhảy xuống, sau đó khom người chui xuống gầm bàn, cuối cùng cũng phát hiện ra cái bánh đã bị dính bẩn ở trong góc.

Tiểu Tịnh Trần mặt mày hớn hở, nhặt miếng bánh lên liền cho ngay vào miệng. Lúc đứng dậy lại vô tình nhìn thấy đằng sau cái bàn có một sợi dây màu đen rất to, trên sợi dây có chỗ đứt đoạn, lộ ra một túm sợi dây mảnh nhiều màu sắc, một vài sợi dây còn bị rách vỏ, có thể nhìn thấy những sợi đồng sáng bóng. Tiểu Tịnh Trần từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy thứ này, nhất thời hiếu kỳ, bèn thò tay ra....

Sợi dây màu đen là dây cáp, sợi dây mảnh thực chất là lõi dây điện, bên trong sợi dây đồng có dẫn điện, nếu như tay chạm vào, không chết cũng coi như mất nửa cái mạng, may là Lăng Phi phản ứng nhanh, kịp thời túm lấy cổ áo của Tiểu Tịnh Trần, “Em trốn dưới gầm bàn làm gì vậy?”

Tiểu Tịnh Trần méo miệng quay đầu lại, vẻ mặt vô tội nhìn Lăng Phi, Lăng Phi nhìn nhân vật của mình đang tự động tìm đường trên màn hình, đột nhiên cảm thấy mình thật không tốt. Là bọn cậu ép buộc đưa bé vào tiệm net, kết quả là bọn cậu đều mải mê chơi, để cho bé ngồi buồn chán chỉ có thể gặm bánh đậu xanh đến mốc meo... “Em bé hồ lô” gì chứ, bây giờ ngay cả đến đứa trẻ ba tuổi cũng không xem nữa nó nữa rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lăng Phi nhìn Tiểu Tịnh Trần ngồi lại lên ghế, hỏi: “Em có thích chơi trò chơi không?”

Tiểu Tịnh Trần lắc đầu.

Lăng Phi mở trò Pikachu, “Nếu như thấy chán thì chơi trò này đi, nhấn liên tục vào các hình vuông giống nhau. Nhìn này, biến mất rồi, sau khi làm các ô vuông biến mất hết thì là em thắng rồi, hiểu chưa?”

Tiểu Tịnh Trần gật đầu, bé có chút ngô nghê nhưng không phải tên ngốc, học là sẽ biết.

Kết quả Lăng Phi đánh xong một phó bản, quay đầu lại nhìn Tiểu Tịnh Trần thì phát hiện nó còn chưa qua level một. Lăng Phi không khỏi trợn tròn mắt, cậu đánh xong một phó bản ít nhất cũng mất nửa tiếng, người anh em này rốt cục là đang làm trò gì vậy, nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa qua nổi level một trò Pikachu.

Nhìn một lát, Lăng Phi xin quỳ!

Ấn liên tiếp vào hai hình vuông giống nhau thì bé nghe hiểu, nhưng mà bé hoàn toàn không để ý giữa hai hình vuông cần bao nhiêu đường nối, kết quả là cho dù bé có ấn như thế nào, ô vuông đều không có cái nào biến mất.Vì thế, level một trò Pikachu không hạn chế thời gian, Tiểu Đầu Trọc giằng co hơn nửa tiếng đồng hồ, kết quả là cũng chẳng khác gì so với nửa tiếng trước.

Lăng Phi lặng lẽ giúp Tiểu Tịnh Trần tắt trò Pikachu. Tiểu Tịnh Trần đang kích chuột đến là vui thấy vậy ngây ngô quay đầu nhìn Lăng Phi. Lăng Phi mím chặt môi vẻ mặt nghiêm túc mở trò chơi khác, trò này học là chơi được, chỉ cần hoán đổi hai cái liền nhau là được rồi, những cái khác hoàn toàn không cần quan tâm.

Lại nửa tiếng nữa trôi qua, Lăng Phi qua được một phó bản khác, quay đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần... tiếp tục quỳ!

Lăng Phi khóe miệng giật giật, nhìn tốc độ ốc sên bò vẫn ở 0%, nói: “Em đang làm cái trò gì vậy?”

Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc nhìn cậu, không vui nói: “Thật kỳ lạ, tại sao hai vị trí này không đổi cho nhau được?“.

Lăng phi run run ngón tay chỉ vào hai con vật giống nhau nằm gần nhau, nói: “Đây là hồ ly”, lại chỉ vào hình khác mà Tiểu Đầu Trọc muốn thay đổi vị trí, “Đây là sói, hai loài động vật không giống nhau, sao mà di chuyển được!”

Tiểu Tịnh Trần “…” Bé vẫn luôn nghĩ rằng hai con vật này đều là chó, chỉ là dáng vẻ của chúng không giống nhau mà thôi!

Tiểu Tịnh Trần đã từng nuôi một chú chó con tên là Màn Thầu. Trong một lần bé bị lạc trong núi, khi được các sư huynh tìm thấy thì trong lòng bé đang ôm một chú chó con chỉ vừa đầy tháng. Bởi vì lúc đó quả thực là rất đói thế nên bé mới đặt tên cho chú chó là Màn Thầu. Thực ra, toàn bộ hòa thượng trong chùa đều biết đó căn bản không phải là chó, mà là sói, duy nhất chỉ có Tiểu Tịnh Trần nhận định nó là một chú chó vô hại.

Sói con ở trong chùa dần dần lớn lên, dù không đặc biệt có ý thuần dưỡng nó, có điều trong chùa không có thức ăn mặn cho nên tính tình sói con rất ôn hòa. Nhưng các tăng nhân đều biết đó chỉ là bề ngoài, bản tính trời sinh khó có thể thay đổi, rất khó nói lúc nào thì bản tính hung hãn của con sói sẽ bộc phát, cho nên một hôm, thừa lúc Tiểu Tịnh Trần không để ý, sư huynh Viện Trưởng Giới Luật Viện bèn lén lút thả chú sói đã trưởng thành trở về núi. Bởi vì việc chú chó mất tích nên Tiểu Tịnh Trần đã buồn rầu mất mấy ngày liền.

Sau đó, trải qua mấy lần Tiểu Tịnh Trần coi cọp con thành mèo, coi hồ ly thành sóc mà nuôi dưỡng thì các sư huynh, sư điệt trong chùa không bao giờ dám cho Tiểu Tịnh Trần nuôi thú cưng nữa. Vì vậy, những con vật đáng yêu có lông chỉ có thể lưu lại trong ký ức của bé, đặc biệt là “chú chó nhỏ” Màn Thầu bé nuôi đầu tiên càng làm bé nhớ da diết cả đời khó quên.

Cho nên, khi Tiểu Tịnh Trần nhìn thấy động vật lông có bốn chân lại không giống mèo, sẽ theo bản năng coi hết thảy là chó.

Lăng Phi hoàn toàn tuyệt vọng đối với Tiểu Tịnh Trần, cậu thật sự chưa từng gặp người nào ngốc đến vậy.

Sau đó, Tiểu Tịnh Trần lần lượt chơi bắn trứng rồng, nhưng lại dính nó liền thành chùm nho bắn hoài không biến mất, ghép hình kiểu Nga thì lại thành tác phẩm hội họa trừu tượng đến Picaso cũng không thể hiểu, Lăng Phi hoàn toàn hết hi vọng với khả năng chơi game của Tiểu Tịnh Trần. Cậu đờ đẫn xoa cái đầu nhẵn bóng của Tiểu Tịnh Trần, buồn bã nói, “Em vẫn cứ tiếp tục xem “Em bé hồ lô” đi vậy!”

Tiểu Tịnh Trần: “...”