Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 13: Người cha ngốc xấu tính

“Ba ăn no rồi, còn lại hai cái...” Chi bằng chúng ta nghỉ một lát rồi ăn tiếp?

Chẳng đợi anh nói xong, Tiểu Tịnh Trần mỗi tay cầm lấy một cái bánh bao, mỗi cái cắn hai miếng, cắn bốn miếng là ăn hết sạch, sau đó liếm miệng, vô tội nhìn người cha ngốc. Bạch Hi Cảnh trợn mắt há mồm, ngây ngốc mất mấy giây rồi âm thầm cào tường.

Bị con trai coi thường khiến trái tim kiên cường của anh vỡ vụn. Một người đàn ông ba mươi tuổi như anh lại chẳng bằng một đứa trẻ mới năm tuổi rưỡi, cuộc sống thế này thật sự quá nhàm chán!

Gặm hết bánh bao, Tiểu Tịnh Trần lại tiếp tục bê bát canh đậu hũ còn thừa ừng ực húp cạn, rồi liếm sạch chút nước canh còn dính quanh miệng. Nhìn Bạch Hi Cảnh lúc này đang cứng đơ như tượng, Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc nghiêng đầu, “Ba?”

Bạch Hi Cảnh bừng tỉnh, ánh mắt phức tạp nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của Tiểu Tịnh Trần, lẳng lặng ôm ngực, đau dạ dày quá!

Ánh nắng mặt trời ngày đông thật ấm áp và chan hòa, Tiểu Tịnh Trần đem tấm lót mềm đến ngồi bên cạnh Bạch Hi Cảnh, khoanh chân chắp tay tĩnh lặng ngồi thiền, miệng lẩm bẩm niệm Kinh Phật. Một người đã từng tu hành gần mười năm tại chùa Bồ Đề như Bạch Hi Cảnh đương nhiên biết Tiểu Tịnh Trần đang làm gì.

Anh day nhẹ huyệt thái dương, chết thật, đầu cũng bắt đầu đau rồi!

Niệm xong một lượt Kinh Phật, Tiểu Tịnh Trần mở mắt, thấy Bạch Hi Cảnh ngồi trên ghế đã ngủ mất tiêu. Bé nghiêng đầu nghĩ ngợi, lật đật chạy vào phòng ngủ ôm một cái chăn lớn ra, cẩn thận đắp lên người Bạch Hi Cảnh.

Thật ra ngay khi bé vừa đứng dậy thì Bạch Hi Cảnh đã tỉnh rồi, nhưng vì đang ngủ ngon nên lười động, giờ lại cảm nhận được sự chăm sóc chu đáo của Tiểu Tịnh Trần, cũng xem như anh không uổng công làm một người cha mẫu mực. Anh bất giác nhếch miệng, một lần nữa chìm vào mộng đẹp trong tiếng niệm Kinh Phật từ bi mà tĩnh mịch.

Trong không gian yên tĩnh bỗng vang lên một hồi chuông điện thoại chói tai, Tiểu Tịnh Trần mở mắt, ngây người một lúc, rồi vội vàng đứng dậy đi tới phòng khách. Trên hộc tủ gần chiếc ghế sô pha ở phòng khách có đặt một chiếc điện thoại kiểu cổ, ngày đầu mới đến Bạch Hi Cảnh đã cẩn thận giới thiệu cho bé tất cả các đồ điện thường dùng trong nhà, trong đó dĩ nhiên có bao gồm cả điện thoại.

Quay đầu nhìn Bạch Hi Cảnh còn đang say giấc nồng, Tiểu Tịnh Trần trèo lên ghế sô pha, cố gắng nhấc ống nghe lên. Tiếng “alo” còn chưa kịp thốt ra khỏi cổ họng thì trong điện thoại đã vang lên tiếng khóc lóc ầm ĩ: “Lão Đại, rốt cuộc anh muốn thế nào, đã một tuần rồi anh không đến công ty, nhắn tin không trả lời, gọi điện không thèm nghe, di động thì tắt máy. Anh có suy nghĩ thế nào thì cũng phải nói một tiếng chứ, đừng im hơi lặng tiếng rồi bỏ rơi chúng em mà hu hu hu.”

Tiểu Tịnh Trần chớp chớp mắt, bình tĩnh trả lời đúng một câu: “Gọi lộn số rồi.” Sau đó quả quyết cúp điện thoại.

Tiểu Tịnh Trần vật lộn trèo xuống khỏi sô pha, mới trèo được một nửa thì điện thoại lại vang lên. Hơn nữa tiếng chuông điện thoại lần này dường như còn chói tai và ồn ào hơn lúc nãy.

Nhấc điện thoại lên, lần này đối phương đã để cho bé có thời gian mở lời, “Alo?”

“…” Trong điện thoại yên lặng như tờ.

“Alo?”

“…”

“…” Tiểu Tịnh Trần trầm mặc hai giây, một lần nữa quả quyết cúp điện thoại.

Khi chuông điện thoại vang lên lần thứ ba, Tiểu Tịnh Trần vẫn tốt bụng nhấc máy lên, “Alo?”

“Alo alo alo,” Đối phương cuối cùng cũng chịu giao tiếp bình thường, chỉ là nghe thấy giọng nói kích động của anh ta có chút không bình thường, “Là nhà của Bạch Hi Cảnh có phải không?”

Tiểu Tịnh Trần theo bản năng nhìn Bạch Hi Cảnh đang nằm ở ban công, gật đầu đáp, “Vâng, chú là ai?”

“Chú là Đại Sơn, còn cháu là ai?”

“Bần…” Câu “Bần tăng” suýt chút nữa thốt ra khỏi miệng, may mà bạn nhỏ này vẫn nhớ lời dạy của cha nên kịp thời phanh lại, chớp chớp mắt, nghiêm túc nói, “Cháu là Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần.”

“…” Bạch Tịnh Trần? Trước nay chưa từng nghe thấy tên này!

Đại Sơn đã thân quen với Bạch Hi Cảnh mười năm nay, đến gia phả của nhà họ Bạch cũng thuộc lòng không thiếu một chữ. Nhưng trước nay anh ta chưa từng nghe nói nhà họ Bạch có đứa trẻ nào tên là Tịnh Trần, hơn nữa nghe giọng nói thì có thể đoán được đây là một đứa trẻ còn rất nhỏ.

Lúc này, Bạch Hi Cảnh đã đi đến, anh ngồi lên ghế sô pha, ôm Tịnh Trần vào lòng, cầm điện thoại từ tay bé đưa lên tai. Trong điện thoại lập tức vang lên một giọng nói tò mò lẫn dụ dỗ còn bỉ ổi hơn cả giọng điệu Bà ngoại Sói dùng để lừa gạt Cô bé quàng khăn đỏ: “Bạn nhỏ Tịnh Trần, nói cho chú nghe, cháu gọi Bạch Hi Cảnh là gì? Yên tâm đi chú là người tốt, sau này chú sẽ mua kẹo cho cháu ăn nhé!”

“... Nếu cậu là người tốt thì công việc khảo sát của năm nay sẽ giao cho cậu hoàn thành một mình nhé!” Bạch Hi Cảnh hơi nheo mắt, mặt lạnh như tiền nói, đặc biệt còn nhấn mạnh hai chữ “một mình”, đối phương lập tức im bặt.

“Ách...” Đờ đẫn mất mười giây Đại Sơn mới hoàn hồn, lập tức gào khóc, “Hu hu hu, Lão Đại, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, anh đừng có vô tình tàn nhẫn như thế mà, năm ngoái em đã khảo sát một lần rồi, lần này nên đến lượt Tiểu Sơn đi chứ.”

“Câm miệng.”

Chỉ hai chữ đơn giản lập tức khiến cho Đại Sơn im bặt, anh ta nghẹn ngào thút thít hai tiếng rồi mới tủi thân nói, “Lão Đại, đã một tuần nay anh không đến công ty rồi, Auster vẫn đang đợi anh đó!”

“... Đuổi hắn đi đi.” Khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh nhạt, trái ngược với vẻ mặt đó, tay anh dịu dàng nhẹ nhàng xoa cái đầu nhẵn bóng của Tiểu Tịnh Trần, “Tôi nói rồi, tôi không làm ăn với anh ta.”

“Nhưng mà anh ta ra giá rất cao.” Đại Sơn yếu ớt nói.

Bạch Hi Cảnh lại càng nheo mắt, ý cười trên khóe miệng càng lớn, trong đôi mắt phượng hẹp dài lại tràn đầy sự lạnh lùng, “Yêu tiền như vậy, cậu muốn tôi dùng tiền để mua cái mạng của cậu à?”

“Á...” Đại Sơn vô thức rụt cổ lại, lúng ta lúng túng nói: “Vậy... Vậy để em đuổi anh ta đi.”

“Cậu tự mình tiễn anh ta lên máy bay riêng rời khỏi lãnh địa hàng không Trung Quốc rồi hẵng về.”

“Vâng, không vấn đề ạ!”

Cúp điện thoại xong, băng đã tan hết, mùa xuân quay trở lại. Bạch Hi Cảnh cúi đầu liền nhìn thấy đôi mắt mê mang của Tiểu Tịnh Trần, không nhịn được liền bật cười.

Nhưng Tiểu Tịnh Trần lại nghiêm túc nói, “Sư phụ bảo người dưới núi mỗi ngày đều phải đi làm, nếu không sẽ không có cơm ăn. Vị thí chủ vừa rồi nói là ba đã không đi làm một tuần nay rồi, tuần sau ba con mình sẽ không có cơm mà ăn nữa hả ba?”

“...” Bạch Hi Cảnh nghiến răng ken két, Bạch Thiền Sơn, cậu đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi!

Cách xa nơi đó, ở một công ty nào đó, bạn Đại Sơn đã chuẩn bị đầy đủ để xuất phát không nhịn được mà hắt xì mấy chục cái. Cuối cùng, anh ta ôm cái mũi đỏ hồng của mình, hai mắt ngấn lệ nhìn em trai, uất ức nói: “Tiểu Sơn, em nói xem có phải Lão Đại lại đang oán giận, nguyền rủa anh hay không?”

Khuôn mặt tuấn tú của Tiểu Sơn co quắp, xoa đầu Đại Sơn, đôi môi mỏng khẽ mở, thản nhiên thốt ra ba chữ: “Đáng đời anh.”

Đại Sơn: “...” Trái tim yếu đuối bị trúng tên ngã xuống đất không dậy nổi!

Trong lòng Bạch Hi Cảnh nghẹn đến vặn vẹo nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn người cha ngốc. Không đợi anh mở lời, Tiểu Tịnh Trần hiểu chuyện lại tiếp tục nói, “Ba à, ba đi làm đi, con sẽ ngoan ngoãn, tuyệt đối không gây rắc rối cho ba đâu.”

“...” Ba đây lại mong con có thể gây ra một đống phiền phức, đứa trẻ quá mức khéo léo sẽ khiến ba không có cảm giác thành tựu đó.

Cha ngốc vốn dĩ kiên quyết từ chối đến công ty muốn ở nhà với con trai, cuối cùng lời ra đến miệng lại nuốt trở về. Anh vuốt cái cằm trơn bóng hơi nheo mắt lại, những ý đồ xấu trong bụng cứ như cỏ dại tràn lan. Con trai bảo bối mới xuống núi chưa được bao lâu, số lượng người quen có thể đếm trên đầu ngón tay cho nên mới cố chấp với mấy đứa trẻ bé mới quen ngày đầu tiên như thế, phải mất một tuần mới có thể làm thân được với đám thiếu niên trong khu phố.

Quả nhiên, vẫn nên chịu khó đưa con trai bảo bối đi ra ngoài va chạm với xã hội, mở rộng tầm mắt, rồi đám trẻ ấu trĩ kia sẽ bị đào thải tập thể thôi.

Mong ước của cha ngốc tuy là tốt đẹp, nhưng hiện thực sẽ để anh đạt được ước muốn chắc??

Haizz, đồng chí Bạch Hi Cảnh, rốt cuộc anh vẫn chưa hiểu rõ, sở trường duy nhất của Tịnh Trần, chính là... hố cha đó!