Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 129: Đứa trẻ bị lạc nhà phật tổ

Cửa xe du lịch vừa mở, Tiểu Tịnh Trần hiếm có khi hăng hái nhảy xuống xe đầu tiên. Hai chân vừa chạm đất, bé lập tức vung đôi chân củ cải nhỏ chạy như điên về phía núi rừng phía xa kia. Bạch Hi Cảnh thiếu chút nữa thì không theo kịp! Thời gian nghỉ lễ Quốc khánh dài dằng dặc, những người đến đây du lịch phải đến ngàn vạn người. Nhiều người qua lại như vậy chỉ không cẩn thận một cái là sẽ lạc mất con. Bạch Hi Cảnh vội vàng đuổi theo Tiểu Tịnh Trần đang vui đùa tung tăng, một tay kéo bé lên ôm vào trong ngực, tự giác đảm nhận chức trách làm phương tiện giao thông đa chức năng chở Tiểu Tịnh Trần đi lên núi.

Đoạn đường này là con đường chính đi lên tham quan núi Đế Ngôi. Trên đường bày đầy những tảng đá xanh đều đặn ngay ngắn, chính giữa tảng đá còn có cọng cỏ nhỏ kiên cường mọc lên. Những vị khách du lịch đến đây chia thành tốp ba tốp năm cùng đi lên. Bạch Hi Cảnh ôm Tiểu Tịnh Trần bị kẹp ở giữa. Tiểu Tịnh Trần hưng phấn nhìn rừng cây mênh mông hai bên đường, vẻ mặt càng lúc càng nghi ngờ, càng lúc càng bất an.

“Ba ơi, tại sao trong rừng cây lại không có động vật nhỏ?”

“Ba ơi, tại sao trên những cái cây này lại có chữ?”

“Ba ơi, tại sao trên cây lại không có tổ chim?”

“Ba ơi, tại sao cành của những cái cây này lại không nối liền với nhau?”

...

Tiểu Tịnh Trần hỏi mãi không ngừng như một đứa trẻ hiếu kỳ, nhưng mỗi câu hỏi lại trực tiếp nhắm trúng vào những tổn hại và hành động phá hoại mà loài người đã gây ra cho rừng rậm. Bạch Hi Cảnh hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào. Anh không biết phải làm sao mới có thể khiến Tiểu Tịnh Trần hiểu, e rằng cả Trái đất này đã không còn cánh rừng rậm bạt ngàn nguyên vẹn gần như không có bất kỳ dấu chân con người nào như ở chùa Bồ Đề nữa rồi.

Bạch Hi Cảnh bỗng nhiên cảm thấy có lẽ đưa Tiểu Tịnh Trần đến điểm du lịch trong khu bảo tồn tự nhiên này thực ra không phải là một quyết định sáng suốt. Phải chăng anh đã hủy diệt chốn bồng lai cuối cùng trong mắt Tiểu Tịnh Trần? Cha ngốc à, anh thật ngây thơ quá rồi!!

Trong thời khắc mấu chốt này, năng lực vốn có của Tiểu Tịnh Trần xuất hiện một cách bị động. Bé chớp đôi mắt to tròn xoe, hoàn toàn không cần cha trả lời, tự mình nói: “Con biết rồi, những động vật nhỏ đã đi kiếm thức ăn rồi, cho nên mới không có nhà. Những chữ được khắc trên cây kia hẳn là tên của cây rồi. Con có tên, vậy chắc chắn cây cũng có tên! Chim non trưởng thành đã bay đi rồi, cho nên tổ chim cũng biến mất. Những cành cây không nối liền với nhau là để ánh mặt trời có thể chiếu lên người chúng ta, có đúng không? Ba ơi!!!”

Lông mày của Tiểu Tịnh Trần cong lên, nụ cười ngọt ngào mà thuần khiết. Ánh mặt trời sau lưng chiếu lên người bé nhuộm một tầng ánh sáng màu vàng. Lúc này, trông bé giống như một đồng tử trước tọa của Phật Tổ, mang theo Phật quang trong sáng xua tan đi tất cả khói mù và bóng tối của thế giới loài người.

Bạch Hi Cảnh nhếch khóe miệng, nở một nụ cười ấm áp: “Đúng rồi, Tiểu Tịnh Trần thật là thông minh!”

Thời khắc này, người trên cả con đường nhỏ đều im lặng như tờ, tất cả đều không tự chủ mà bị giọng trẻ con non nớt thu hút. Tình cảm thân thiết giữa hai cha con khiến tất cả phụ huynh đều không kìm được mà lộ ra một nụ cười hiểu ngầm nhàn nhạt.

Bạch Hi Cảnh đột nhiên mất hứng thú tiếp tục đưa Tiểu Tịnh Trần leo núi. Anh cảm thấy trừ phi hai cha con có thể đi vào trong rừng sâu, nơi mà con người chưa từng đặt chân tới, bằng không cánh rừng rậm trong khu bảo tồn tự nhiên này đối với Tiểu Tịnh Trần căn bản chẳng có ý nghĩa gì. Đây không phải núi sâu mênh mông của chùa Bồ Đề, Tiểu Tịnh Trần chắc hẳn sẽ không tìm được cảm giác quen thuộc, ngoài khát vọng thỏa mãn hoài vọng thị giác của bé thì chẳng có tác dụng gì.

Thế là, Bạch Hi Cảnh dứt khoát xoay người xuống núi, đưa Tiểu Tịnh Trần đi tham quan những kiến trúc nhà dân cổ xưa. Tiểu Tịnh Trần ngập tràn hiếu kỳ và hứng thú với tất cả những thứ lạ. Bé vung cái chân ngắn chạy tới chạy lui đến từng ngôi nhà trong sân, tiếng cười trong trẻo vang suốt dọc đường đi.

Tiếng cười đã thu hút một người quen tới!!

“Trịnh Trần!!!” Tiếng hô kinh ngạc không chỉ thu hút sự chú ý của Tiểu Tịnh Trần, mà cũng khiến thần kinh của cha ngốc cảnh giác cao độ.

Đó là một cô gái mặc áo phông quần bò trông mới chỉ hai mươi tuổi, tóc hơi ngắn trông khá đẹp trai. Trên cổ cô ta đeo một sợi dây đỏ, dưới sợi dây treo một tấm thẻ, có vẻ là nhân viên ở chỗ nào đó.

Cô gái chạy đến trước mặt Tiểu Tịnh Trần rồi ngồi xổm xuống, tỏ vẻ rất vui mừng: “Sao em lại ở đây?”

Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu nghi ngờ, hoang mang nhìn cô gái kia. Cô gái cả mặt đầy hắc tuyến, ngón tay thon dài nhéo cái má mập mạp của Tiểu Tịnh Trần sang hai bên, nghiến răng nghiến lợi giả vờ hung dữ: “Tên nhóc không có lương tâm nhà em lại dám quên chị, hại chị lần trước vì ở lại với em mà trễ mất bao nhiêu thời gian. Cho em một gợi ý… ga tàu điện ngầm!! Nếu như em còn không nhớ ra thì chị sẽ...”

“À ~” Khuôn mặt bánh bao mập mạp bị nhéo thành bánh nướng, Tiểu Tịnh Trần cũng không khóc, không làm loạn, không để ý. Bé bừng tỉnh, tay phải nắm thành đấm nện vào lòng bàn tay trái: “Em nhớ ra rồi, chị là chị Lâm Lang!!”

Hứa Lâm Lang hài lòng gật đầu, mặt mày hớn hở xoa gương mặt bị kéo đến đỏ bừng của Tiểu Tịnh Trần: “Thế còn được, sao em lại chạy tới nơi này?”

Điểm đáng yêu nhất của Tiểu Tịnh Trần là bé không bài xích tất cả sự giày vò của những người quen không có ác ý: “Ba đưa em đến đây chơi!”

Ba??... Hứa Lâm Lang nhất thời cứng đờ, chuyển động cái cổ gỉ sét vang lên những tiếng ken két, quay đầu liền nhìn thấy Bạch Hi Cảnh đang khoanh tay đứng quan sát cách đấy không xa. Trong nháy mắt Hứa Lâm Lang lệ rơi đầy mặt! Xong rồi, xong rồi, bắt nạt con nhà người ta, bị cha người ta tóm được, mạng mình khó giữ!

Hứa Lâm Lang ngượng ngùng nhếch khóe môi, giơ tay lên vẫy vẫy:“Chào anh, ba Tịnh Trần!”

Bạch Hi Cảnh chậm rãi gật đầu, vẻ mặt nhìn không ra cảm xúc: “Cô là?”

“Tôi tên là Hứa Lâm Lang, sinh viên năm tư trường điện ảnh thành phố S. Tôi đến đây để thực tập. Rất vui được làm quen với anh!” Hứa Lâm Lang lập tức bày ra tư thế học sinh ngoan tiêu chuẩn, bàn tay vươn ra trước mặt Bạch Hi Cảnh, đôi mắt chớp vài cái, hy vọng người cha này có thể có tính chọn lọc mà quên đi chuyện vừa rồi cô đã nhéo khuôn mặt bánh bao của Tiểu Tịnh Trần.

Bạch Hi Cảnh sau khi ý tứ nhẹ nhàng bắt tay cô gái trước mặt này liền lập tức buông ra. Hứa Lâm Lang sống lại ngay tức khắc, nếu đã bắt tay cô thì chứng tỏ người cha này không hề tức giận vì cô đã giày vò con anh ta... nhỉ! Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tiểu Tịnh Trần, Hứa Lâm Lang không chắc chắn lắm mà nước mắt ròng ròng.

Cho dù thế nào thì “tha hương gặp người quen” đều thuộc một trong bốn chuyện đáng mừng nhất trong đời người. Bạch Hi Cảnh mặc dù không quen biết Hứa Lâm Lang, nhưng anh tin vào mắt nhìn của con gái cưng nhà mình (trực giác?!), người có thể lấy được cảm tình của em gái Tịnh Trần thì tuyệt đối không phải người xấu. Hơn nữa Hứa Lâm Lang trông rất là đẹp trai già dặn, chỉ cần cho cô ta cơ hội thì cô ta chắc chắn không phải là hạng tầm thường! Cha ngốc giờ đây đã quen dùng cái nhìn có thể sẽ ảnh hưởng tới con gái bảo bối của mình như thế nào để đánh giá những người xung quanh, thục nữ gì đó vẫn còn rất xa biết hay không!!

Hứa Lâm Lang là một học sinh giỏi biết cầu tiến, thực tập đến bây giờ vẫn luôn cần cù chịu khó chịu khổ, tận tụy với công việc, cuối cùng cũng có được sự xem trọng của giáo viên hướng dẫn thực tập để cho cô đi chọn địa điểm quay phim mới. Không ngờ cô lại có thể chạm mặt đứa trẻ đáng yêu Tiểu Tịnh Trần này. Tâm trạng của cô gái Hứa lập tức sướng rơn. Quả nhiên nữ thần may mắn một khi đã mở mắt thì người ngủ gật cũng không ngăn cản được!

Thời gian mà Hứa Lâm Lang ở trên núi Đế Ngôi không hề ngắn, cả một vùng phong cảnh dãy núi thôn trang cô đều hiểu rõ, đã có thể làm hướng dẫn viên du lịch tạm thời rồi. Bất luận là điển cố của nơi nào thì cô đều có thể kể một mạch từ đầu đến cuối. Bất chấp Tiểu Tịnh Trần có hiểu hay không, Hứa Lâm Lang cũng tỏ ra rất vui vẻ. Cô đại khái là người phụ nữ duy nhất từ trước đến giờ quen biết Tiểu Tịnh Trần nhưng không hề có ý nghĩ nào khác với Bạch Hi Cảnh. Nói thật thì trong đáy lòng cô, Tiểu Tịnh Trần còn hấp dẫn hơn Bạch Hi Cảnh nhiều. Đúng là không thể động vào kẻ cuồng bé trai đáng yêu được mà!

Hứa Lâm Lang dẫn Tiểu Tịnh Trần đi chơi một vòng, sau khi xem xong địa điểm lại không nỡ chia tay nhóc con vừa ngoan ngoãn đáng yêu vừa ngốc nghếch này. Con ngươi linh hoạt xoay chuyển, nở nụ cười gian như bà ngoại sói, Hứa Lâm Lang nâng khuôn mặt của Tịnh Trần lên, giọng nói ngọt đến phát ngấy: “Tịnh Trần, có muốn đến xem nơi chị làm việc không? Rất là vui đó!”

Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, dùng ánh mắt vô tội nhìn Hứa Lâm Lang, không hề lên tiếng. Hứa Lâm Lang nheo mắt lại, dứt khoát sử dụng đòn sát thủ: “Chỗ chị làm việc có rất nhiều đồ ăn ngon nha, rất nhiều thứ em chưa từng được ăn đâu!”

Đôi mắt của Tiểu Tịnh Trần sáng lên, kiên định gật đầu. Sau đó bé mới nhớ ra còn có một người cha ở bên cạnh. Bé ngẩn người quay đầu nhìn cha, đôi mắt mèo to tròn lấp lánh ánh sao. Bạch Hi Cảnh bất lực vỗ trán, đứa nhóc ngốc nghếch này sẽ có một ngày chết vì ăn mất thôi.

Cha ngốc luôn cưng chiều con gái ngoan. Anh hoàn toàn có thể cảm nhận được Hứa Lâm Lang thật sự rất thích Tiểu Tịnh Trần, cũng giống như trực giác Tiểu Tịnh Trần cảm nhận được Hứa Lâm Lang không hề có ác ý vậy. Tính cách cô độc của Bạch Hi Cảnh đã sớm bị Tiểu Tịnh Trần bẻ nghiêng ngả đi nhiều, anh không còn bài trừ sự tiếp cận của tất cả các sinh vật như trước kia nữa. Anh lại càng hiểu được con gái không thể nào sống cô độc như anh được.

Có một chị gái tri kỷ lớn tuổi đi cùng với bé dường như cũng không phải ý kiến tồi!!

Vậy là cha ngốc ngầm chấp nhận hành vi lừa bắt em gái ngây thơ trong sáng như bà ngoại sói của Hứa Lâm Lang. Hứa Lâm Lang gần như muốn ngửa mặt lên trời mà cười to ba tiếng, cậu bé (?) đáng yêu ngốc nghếch đúng là được yêu thương nhất!

Hứa Lâm Lang dắt Tiểu Tịnh Trần đi. Hai đứa ngốc giống như hai con khỉ vui vẻ nhảy loạn trở về phim trường. Phim trường là một khu nhà dân dụng rất to, nhìn phong cách thì chắc là từ thời Đường Tống. Tầng ngoài cùng của khu nhà được quây lưới cách ly, bên ngoài lưới cách ly có không ít nhà báo và truyền thông đang đứng lấy tin tức.

Hứa Lâm Lang dừng bước chân, linh hoạt xoay người lại đi về phía lối vào khác bên cạnh lưới cách ly. Động tác chuyển hướng trôi chảy đến mức thậm chí không hề thu hút sự chú ý của cánh nhà báo, có thể thấy cô nàng thành thạo kỹ năng này như thế nào.

Ở phía dựa vào núi rừng còn có một lối vào khác. Lối vào này còn có nhân viên chuyên nghiệp canh gác. Trên cổ Hứa Lâm Lang có đeo thẻ nhân viên nên đương nhiên dễ dàng dẫn Tiểu Tịnh Trần và Bạch Hi Cảnh đi vào. Vừa bước vào khu vực phong tỏa, Hứa Lâm Lang lập tức giống như trở thành người khác, ánh mắt trở nên sắc bén, trên mặt mang theo nụ cười mỉm, thân thiện mà không nịnh bợ chào hỏi từng người đi qua, tựa như một con báo hoa yên lặng, bình tĩnh âm thầm nắm rõ tất cả mọi thứ xung quanh.

Bạch Hi Cảnh im lặng nhướng mày, có lúc đến anh cũng không thể không quỳ lạy dưới áo cà sa lộng lẫy của Tiểu Tịnh Trần. Nhóc con này trông ngốc nghếch ngây ngô lại đần độn, nhưng những người bạn tốt của bé lại không có một ai tầm thường. Không nói đến đám bạn là con cháu gia đình quyền thế ở Kim Đỉnh, chỉ mấy thằng hề trong lớp bé thôi đã không đơn giản rồi. Lư Minh Hạo đã bán tin tức tình hình của Tống Siêu và Vệ Thủ thành thật nói cho người cha ngốc lao tâm khổ tứ vì con gái là anh đây. Ngọa hổ tàng lòng trong giảng đường tiểu học anh còn chưa nghĩ xong nên xử lý như thế nào, hiện giờ lại nhảy ra một chị gái tri kỷ “ẩn mình trong thành phố”!!

Bạch Hi Cảnh sờ cái cằm nhẵn bóng của mình. Con gái cưng nhà anh thật sự chính là đứa trẻ đi lạc nhà Phật Tổ mà!