Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 117: Ngày học đầu tiên của tiểu tịnh trần

Đúng tám giờ, tiếng chuông trường reo vang, Tiền Đa Đa thở hổn hển chạy vào phòng học. Nó vừa mới ngồi xuống thì giáo viên cũng đã tới.

Tiết đầu tiên là môn Ngữ văn. Dạy Ngữ văn là một giáo viên già cả tóc hoa râm họ Chu, vốn dĩ đã sớm về hưu, nhưng được nhà trường mời trở lại tiếp tục dạy các bạn nhỏ lớp một. Giáo viên Chu rất thích trẻ con, lúc nào trên khuôn mặt cũng mang theo nụ cười hiền từ.

Bài học đầu tiên của môn Ngữ văn là sẽ học chữ cái la tinh, bắt đầu từ chữ a, o, e. Đối với Tiểu Tịnh Trần đến cả chữ Hán giản thể cũng coi như là thiên thư mà nói thì những văn tự này nhất định là chữ cái ngoài hành tinh. Tuy đọc theo giáo viên thì vẫn có thể, nhưng muốn bé sao chép hoặc tự mình đọc thì Tiểu Tịnh Trần cũng chỉ có thể ngây người mở to hai con mắt tròn xoe, trong con ngươi là khoảng không mù mịt ngoài dấu “?” thì vẫn chỉ là dấu “?”..

Giáo viên cùng các bé đọc đi đọc lại mấy chữ cái này cả một tiết học, sau đó vẽ một ô vuông có bốn nét ngang lên trên bảng, dạy các bé viết như thế nào, phải dạy mấy lần liền. Sang tiết học thứ hai, các bạn học sinh chỉ phải viết những chữ cái vừa mới học lên cuốn vở viết chữ, hết tiết thì nộp lại cho cô giáo.

Cuốn vở của Tiểu Tịnh Trần là những tờ giấy trắng được Bạch Hi Cảnh cắt xén chỉnh tề, không có ô vuông, để cho bé được vẽ tùy ý, thế nhưng Tiểu Tịnh Trần lại chỉ có thể trợn tròn mắt, cầm cây bút chì ngây người nhìn cuốn vở. Bé thật sự không biết viết chữ cái gì đó, cũng không hiểu cách vẽ chính xác của các đường nét méo mó này.

Tiểu Tịnh Trần mím chặt môi, bộ dạng nghiêm túc giống như đang làm bài nghiên cứu quan trọng về kế hoạch lâu dài có liên quan đến đời người. Đôi mắt to của bé một chốc thì nhìn cuốn sách giáo khoa, một chốc lại ngó lên nhìn bảng đen. Cuối cùng bé cũng bắt đầu viết, lần đầu mới chạm vào cuốn vở bài tập thì “tạch” một tiếng, ngòi bút do dùng lực quá mạnh mà bị gãy. Tiểu Tịnh Trần sững sờ một lúc rồi lại bình tĩnh cầm chiếc bút gãy ngòi để lại vào trong hộp đựng bút, đổi một chiếc bút mới, tiếp tục chọc vào cuốn vở bài tập – “Tạch”, lại bị gãy, tiếp tục đổi!

“Tạch”...

“Tạch”...

Nghe thấy âm thanh của ngòi bút chì gãy liên tiếp ở bên cạnh mình, Vệ Thủ thấy hơi đau lòng. Những cái ngòi bút này có thể viết được bao nhiêu chữ đấy, vậy mà lại lãng phí không có chút giá trị nào như vậy… Tốc độ viết chữ của Vệ Thủ rõ ràng chậm lại, ngón tay cầm bút chì của cậu ta vẫn không ngừng hoạt động, cuối cùng không nhịn được mà quay đầu sang, nhỏ tiếng nói: “Cậu dùng lực ít thôi, nó sẽ không bị gãy nữa.”

Tiểu Tịnh Trần: “...” Bé đương nhiên biết ngòi bút chì gãy là do bản thân dùng lực quá mạnh, nhưng mà bé đã không ngừng giảm lực rồi, ai mà biết được cây bút chì này lại dễ gãy như vậy chứ? Quả nhiên, bé vẫn thích cây bút lông mà sư phụ làm cho bé nhất, ít nhất ngòi bút sẽ không đột nhiên bị gãy như vậy.

Phải đến khi đổi đến cái bút chì thứ bảy rồi thì Tiểu Tịnh Trần mới tìm được lực cầm vừa phải nhất, vừa không làm gãy ngòi bút, vừa có thể lưu lại dấu vết rõ nét trên giấy. Mồ hôi chảy ròng trên chiếc gáy trơn bóng của bé, viết chữ còn mệt mỏi hơn cả luyện công, muốn nháo thế nào đây hả?

Tiểu Tịnh Trần mắt nhắm mắt mở dựa theo sách mà viết chữ. Phía dưới vòng tròn nho nhỏ vẽ một đường chéo chính là “a”, độc một vòng tròn nho nhỏ chính là “o”, dưới vòng tròn nho nhỏ thêm một nét ngang chính là “e”, phía trên một đường thẳng chấm một vệt chính là “i”, vẽ một vòng tròn nhỏ, rồi dùng cục tẩy xóa sạch một nửa phía trên chính là “u”, trên vòng tròn nhỏ xóa một nửa, rồi chấm thêm hai vệt chính là “ǘ”.

Tạm thời không nói đến việc Tiểu Tịnh Trần vừa vẽ vừa dùng tẩy xóa khổ sở đến nhường nào, chỉ không biết là khi đến hết giờ học, cô Chu nhận được bài tập của Tiểu Tịnh Trần xong rồi thì sẽ phải xoắn xuýt đến độ nào đây? Từ trước đến nay, bà chưa từng gặp học trò nào có thể viết chữ cái thành hình vẽ trừu tượng như vậy. Điều đặc biệt hơn nữa chính là cuốn vở bài tập của Tiểu Tịnh Trần còn là cuốn vở trắng không có bất kì ô vuông nào, nhưng một trang giấy A4 chỉ đủ để bé viết sáu chữ cái, có thể tưởng tượng được bé đã vẽ to như thế nào.

Sau khi hết giờ, cô Chu ôm đống vở bài tập lướt đi như một linh hồn.

Tiết học thứ ba, thứ tư là môn Toán học, giáo viên dạy Toán chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp, cô Nguyễn. Do ngày đầu tiên đã biết đến sự “thông minh” và “tích cực” của Tiểu Tịnh Trần, nên lúc lên lớp, cô Nguyễn đặc biệt chú ý đến Tiểu Tịnh Trần một hồi lâu. Nhưng thật ngoài dự liệu, bạn học Bạch Tịnh Trần dường như không phải là đứa trẻ rảnh rỗi thích đi gây sự, cũng không phải là chúa nghịch ngợm phá phách, càng không phải là cục cưng tò mò thích dùng câu hỏi “tại sao” để thách thức tính nhẫn nại của thầy cô.

Tiết Toán học học về chữ số Ả Rập. Cách viết chữ số Ả Rập rất đơn giản, Tiểu Tịnh Trần viết rất lưu loát: “1” chính là một đường thẳng đứng, “2” chính là hai đường ngang, ở giữa vẽ đường thẳng đứng, “3” chính là ba đường nằm ngang rồi vẽ một đường thẳng đứng, “4” chính là một đường nằm ngang vẽ hai đường dọc, “5” chính là ba đường nằm ngang vẽ hai đường dọc.... Thật ra chữ số Ả Rập đã được Tiểu Tịnh Trần vẽ thành các khối hộp có góc có cạnh. Khi cô Nguyễn nhận được cuốn vở bài tập của Tiểu Tịnh Trần thì suýt chút nữa cho rằng thứ bản thân nhìn thấy là bản đồ công trình bí mật nào đó, nét vẽ có quá gọn gàng, liên kết có quá chặt chẽ rồi hay không?

Mặc dù Tiểu Tịnh Trần vẽ chữ số rất lưu loát, nhưng kì thực, những kí hiệu chữ số vặn vẹo đơn giản này hoàn toàn không có cách nào liên hệ được với Nhất, Nhị, Tam của Tiếng trung trong đầu bé. Thế là đến khi học tới phép cộng, phép trừ trong khoảng từ một đến mười, môn Toán học của Tiểu Tịnh Trần cũng rập khuôn theo gót giống như học tiếng Hán vậy.

Buổi trưa sau khi tan học, Tiểu Tịnh Trần đeo cặp sách, vừa bước ra khỏi cổng trường liền nhìn thấy xe của Bạch Hi Cảnh ở phía đối diện. Bé lập tức chạy tới, mở cửa lên xe. Tiểu Tịnh Trần tự thắt chặt dây an toàn cho mình, ánh mắt nhìn cha ngốc lấp lánh như những ánh sao.

Tâm trạng của Bạch Hi Cảnh trong nháy mắt trở nên rất tốt: “Hôm nay đi học vui không con?”

“Vui ạ.” Tiểu Tịnh Trần cố gắng gật đầu, khóe miệng lộ ra hai má lúm đồng tiền xinh xắn. Trên thực tế, hôm nay bé vẽ trên giấy như vậy thật sự rất vui.

Buổi chiều hầu như đều là môn phụ, ngày đầu tiên có một tiết mỹ thuật và một tiết âm nhạc.

Bạch Hi Cảnh còn cố ý chuẩn bị giúp Tiểu Tịnh Trần một hộp bút chì màu với một trăm linh tám màu sắc khác nhau, còn đầy đủ màu hơn cả của họa sĩ chuyên nghiệp. Nhưng thật đáng tiếc rằng dường như bé con hoàn toàn không có thiên phú. Tiết mỹ thuật đầu tiên, giáo viên không nói gì nhiều, chỉ bảo các trò vẽ một bức tranh gia đình.

Sau khi hiểu rõ bức tranh gia đình rốt cuộc là cái gì, thì Tiểu Tịnh Trần rất vui sướng bắt đầu vẽ nguệch ngoạc. Đầu tiên bé vẽ ba, rồi vẽ Màn Thầu, còn có Thái Bao và bản thân bé. Tiểu Tịnh Trần thích thú dùng bút chì màu vẽ ra những nét vẽ với những màu sắc khác nhau. Cả bức họa bắt đầu méo mó như tranh của Picasso, đầu Màn Thầu có hình tam giác, đầu Thái Bao cũng có hình tam giác, cộng thêm đầu ba hình tam giác, và bản thân cũng đầu trọc hình tam giác. Sau khi vẽ xong các nét vẽ cơ bản, Tiểu Tịnh Trần dùng màu sắc lung tung tàn phá giấy vẽ. Cuối cùng khi giờ học kết thúc, giáo viên mỹ thuật đi thu lại bài tập của các học sinh.

Buổi tối hôm đó, khi kiểm tra các tác phẩm hội họa của học sinh, giáo viên mỹ thuật lặng lẽ lệ rơi đầy mặt trước bức tranh toàn hình Avatar, chằn tinh Shrek. Người thiểu năng trí tuệ cũng biết da người bình thường không thể nào là màu xanh da trời hoặc màu xanh lá cây chứ!

Tiết âm nhạc đầu tiên, giáo viên dạy bài hát đơn giản nhất là Bài ca đi học. Giáo viên hát một câu, học sinh hát theo một câu, cho đến khi học xong toàn bộ rồi thì để học sinh tự hát lại. Nhưng cũng không biết Tiểu Tịnh Trần bị chập dây thần kinh nào nữa, rõ ràng giáo viên hát rất dễ nghe, nhưng từ trong miệng bé lại biến thành niệm kinh. Cuối cùng, Tiểu Tịnh Trần cứ thế đem bài hát thiếu nhi “Em đi học, hàng ngày không đi muộn. Em yêu học tập, yêu lao động, lớn lên muốn vì nhân dân lập công lao” mà hát thành kinh văn Phật pháp vô biên. Vệ Thủ chỉ cảm thấy giống như có một trăm con ruồi nhặng đang lượn lờ quanh tai mình, tiết tấu ong ong ong mạnh mẽ đến mức mơ nhìn thấy cả hào quang Phật pháp rọi khắp muôn nơi. Vệ Thủ hy sinh tại trận, giáo viên thì tuyệt vọng, còn bạn học Miêu Miêu cười đến độ sắp quỳ đến nơi.

Học xong hai tiết liền tan học. Tiểu Tịnh Trần ở sân trường lại nhìn thấy xe của cha ngốc, tự leo lên xe, tự cài dây an toàn, lại tiếp tục ngây ngô trả lời câu hỏi của cha ngốc: “Vui ạ!” Nhóc con này hoàn toàn không biết ngày hôm đó, các giáo viên lên lớp đều bị bé hành cho tương đối không vui!

Sang ngày hôm sau, khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui sướng đơn thuần, cùng đôi mắt trong veo ngây thơ của Tiểu Tịnh Trần, với sự tò mò và tín nhiệm tràn đầy trong ánh mắt, các giáo viên dứt khoát vứt bỏ những phiền muộn của ngày hôm trước, làm việc nghĩa không được chùn bước mà nhảy vào cái hố to ngọt ngào của Tiểu Tịnh Trần rồi không trèo lên nổi.

Tiểu Tịnh Trần đã quen với sự yên tĩnh, mặc dù bé luôn luôn dùng đôi mắt tràn đầy hiếu kì để quan sát mọi người và sự việc xung quanh, nhưng bé chưa bao giờ chủ động đặt câu hỏi, cũng chưa bao giờ chủ động nói chuyện với người khác, càng không chủ động gây sự. Nhưng cho dù chỉ yên lặng ngồi đó, trên người bé vẫn luôn tỏa ra linh khí khiến cho người ta bất tri bất giác bị thu hút, dường như bất cứ lúc nào cũng tỏa ra phong thái hiền từ của Phật Tổ.

Mấy ngày kế tiếp, hầu như các giáo viên bộ môn đều rất thích đứa trẻ ngoan ngoãn này, ngay cả cô Nguyễn cũng yêu quý và khoan dung với bé thêm mấy phần. Tuy nhiên, sự yêu quý này không được thể hiện trên mặt, nhưng nhìn ánh mắt là biết, các giáo viên yêu thích bé cưng ngoan ngoãn này đến nhường nào.

Trong quá trình cùng học tập, đặc điểm của các em nhỏ dần dần được thể hiện rõ ra ngoài.

Tiền Đa Đa là thành phần đau đầu nhất trong lớp, toàn thân nó đều toát ra vẻ thô bạo đầu gấu, hơn nữa tiền tiêu vặt rất nhiều, rất nhanh đã tập hợp được một đám bạn xấu bên cạnh. Mặc dù không làm mấy chuyện lưu manh lừa nam đánh nữ, nhưng nó vẫn thích bắt nạt các bạn học, con gái trong lớp đều không thích mấy đứa bạn này.

Được các bạn nữ yêu thích nhất là Thượng Quan Triết. Kiểu tóc của nó rất nổi bật, tính cách cũng rất được hoan nghênh, nói chuyện toàn lời ngon tiếng ngọt, không biết đã lừa gạt được bao nhiêu trái tim bé gái. Được các bạn nam yêu thích nhất là La Giai Ni, cô bé này môi hồng răng trắng, tóc vừa đen, vừa bóng, vừa dài, hiện tại tuổi còn nhỏ, sau khi lớn lên tuyệt đối là nhân vật đẳng cấp như hoa hậu lớp hay hoa khôi của trường.

Nhưng bạn học thật sự được yêu thích nhất trong lớp lại là Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần không phải đứa bé đẹp trai nhất lớp, cũng tuyệt đối không phải đứa bé đáng yêu nhất, nhưng bé lại được cả nam lẫn nữ yêu thích. Vừa hết tiết, bọn trẻ đều thích rủ bé ra ngoài chơi, nhóc con này có dáng vẻ đáng yêu, ánh mắt trong veo ngốc nghếch, giọng nói ngọt ngào dịu dàng, hơn nữa, tính cách tốt, chỉ cần không nói lời thô tục, không bắt bé làm việc xấu, bất luận bạn nói gì, bé cũng đều nghe theo.

Thời gian ra chơi chỉ có mười phút, chơi trò chơi cũng không được lâu lắm. Các bé lớp một cũng không nghĩ nhiều như vậy, đại đa số đều ở trong sân chạy tới chạy lui, cười hi hi ha ha, đi nhà vệ sinh nghịch nước gì đó… Nhà vệ sinh ở trong sân, qua mười phút lại phải quay trở lại lớp học.

Tiểu Tịnh Trần dường như đã dần dần quen với cuộc sống trong trường, nhưng cũng chỉ là “dường như” mà thôi.