Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 110: Fan hâm mộ của bé ngốc đầu trọc

Bên cạnh có một thiếu niên đeo kính hưng phấn đến độ khó có thể kiềm chế, không ngừng tìm người phun nước miếng. Đáng tiếc là người bên cạnh đều hiểu rõ tính cách của cậu ta nên tất cả đều có thái độ qua loa lấy lệ. Cuối cùng, ánh mắt xanh rực sáng của cậu ta rơi trên người đám thiếu niên Bạch Húc Thần lạ mặt: “Xin chào, xin chào, tôi tên là Tiêu Tử Tân, là phó hội trưởng của nhóm fan hâm mộ Bé Ngốc Đầu Trọc, rất vui được làm quen với các cậu.”

Nhìn bàn tay cậu ta vươn đến trước mặt mình, Bạch Húc Thần tỏ vẻ rất rầu rĩ. Cậu do dự một lát mới vươn tay ra, kết quả vẫn chưa chạm vào tay đối phương thì Tiêu Tử Tân đã rụt tay về. Bưng cái mặt nổi mấy nốt mụn của bản thân nở nụ cười đê tiện, không biết não đã tưởng tượng đến cái không gian nào rồi!

Bạch Húc Thần lặng lẽ chăm chú nhìn bàn tay của mình rồi đặt lại lên đầu Tiểu Tịnh Trần, vuốt ve lại vuốt ve.

Một người đẹp bên cạnh Tiêu Tử Tân ngượng ngùng cười nói: “Xin lỗi nha! Tính cách của cậu ta chính là như vậy, cậu đừng để ý!”

Bạch Húc Thần nhếch mép, dối lòng nói: “Tôi không để ý!”

Người đẹp kia hoàn toàn không nhìn thấy khóe mắt co giật của Bạch Húc Thần và bộ dạng ngốc nghếch che miệng cười của những thiếu niên khác nhà họ Bạch. Hai mắt cô ta sáng rực lên nhìn nơi so tài, nói: “Chúng tớ đều là thành viên của nhóm fan hâm mộ Bé Ngốc Đầu Trọc, các cậu đã nghe nói đến Bé Ngốc Đầu Trọc chưa? Chiến thần hạng nhất khu vực Hoa Hạ, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, khí phách uy vũ, cậu ấy chính là vị thần của chúng tớ, các cậu có muốn gia nhập với chúng tớ không? Nhóm fan hâm mộ chúng tớ rất chính quy, tuyệt đối không thu phí bừa bãi!”

Động tác của cô ta rất rụt rè giống như là một thục nữ quý tộc được tiếp nhận nền giáo dục tinh anh, nhưng ánh mắt thì còn điên cuồng hơn cả tín đồ cuồng nhiệt nhất.

Đám thiếu niên nhà họ Bạch yên lặng đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt của Bạch Lạc Thần có hơi ngốc nghếch, ánh mắt đờ ra, kinh ngạc: “Phong lưu phóng khoáng?”

Tiểu Lục há hốc mồm: “Anh tuấn tiêu sái?”

Tiểu Thất hoang mang: “Khí phách uy vũ?”

Các thiếu niên đều trợn tròn mắt phượng, khuôn mặt vặn vẹo thét lên: “Cậu đã từng gặp cậu ta rồi sao?”

Người đẹp nọ nhất thời đỏ bừng hai má, ngượng ngùng xúc động nói nhỏ: “Dĩ nhiên là tớ đã gặp rồi, hơn nữa không phải chỉ một lần, cậu ấy chính là anh hùng trong lòng tớ.”

Đám thiếu niên nhà họ Bạch đều nghẹn họng nhìn trân trối Tiểu Tịnh Trần đang gặm bánh gạo do bà Bạch làm một cách hăng say đến nỗi nước miếng đầy miệng, thực sự không nhìn ra được đứa trẻ giống bé trai mập mạp đáng yêu này rốt cuộc có chỗ nào phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, khí phách uy vũ? Người mà cô ta nói thật là em ấy sao?

Nhìn thấy phản ứng của đám thiếu niên nhà họ Bạch, khuôn mặt của người đẹp nọ lập tức đen lại: “Các cậu không tin lời tớ nói ư?”

Khi thục nữ quý tộc rụt rè dịu dàng hòa nhã lịch sự tiến hóa thành mẫu dạ xoa thì không ai dám tùy tiện trêu chọc lửa giận của cô ta. Thế là đám thiếu niên đành dối lòng lắc đầu thật mạnh, đồng thanh nói: “Chúng tôi tin cậu.”

Người đẹp hài lòng, sát khí quanh thân trong nháy mắt tiêu tan. Một người đẹp tóc quăn ở cách cô ta không xa hừ lạnh một tiếng khinh thường, châm chọc nói: “Gặp được trong mơ cũng được coi là đã từng gặp sao. Tiêu Tử Kỳ, cô cũng thật là ti tiện, quả thật đã làm mất hết mặt mũi của cánh phụ nữ chúng ta.”

Tiêu Tử Kỳ tao nhã vuốt đám tóc rối bên tai, cười ung dung lộng lẫy: “Có một vài người không ăn được nho thì nói nho chua. Cô thì không ti tiện sao, nhặt lại đồ mà người khác không cần còn không ngại mà đi nói tôi. Nếu tôi là cô thì đã sớm mua cọng mì mà thắt cổ chết đi cho rồi, để tránh lãng phí oxi, hừ!”

“Nhặt lại thì làm sao, ít nhất thì tôi cũng dũng cảm bày tỏ lòng mến mộ, còn tốt hơn kẻ ti tiện chỉ dám tự sướng trong chăn nhiều.”

Câu nói này rất rõ ràng đã chọc vào chỗ đau của người ta, Tiêu Tử Kỳ lập tức xù lông: “Cô nói ai hả?”

Người đẹp tóc quăn liếc mắt khinh bỉ: “Ai trả lời thì tôi nói người đó.”

“Cô...”

“Thôi được rồi.” Khi trận chiến nước bọt của hai người phụ nữ sắp thăng cấp lên thành chiến tranh lửa đạn, một thiếu niên có khí chất của người trí thức không nhịn được mở miệng khuyên can: “Mọi người đều đến để ủng hộ cho Bé Ngốc Đầu Trọc, hà tất phải sỉ nhục lẫn nhau như vậy, thú vị lắm à? Cứ thẳng thừng mà đợi một lát sau khi Bé Ngốc Đầu Trọc xuất hiện, rồi hai người cùng đi tỏ tình đi, nhìn xem cậu ta sẽ chọn ai.”

Câu nói này chỉ là một đề nghị vui, để có thể ngăn cản cuộc chiến giữa hai người phụ nữ, nhưng không ngờ hai người phụ nữ này đều cho là thật. Cả hai đều trợn mắt dữ tợn lườm đối phương, khó có dịp ngầm hiểu ý nhau mà cùng hét lên: “Cứ làm như vậy đi, đồ ti tiện, chúng ta đợi mà xem! Hừ!”

Hai cô gái không thèm để ý đến đối phương nữa, đám thiếu niên nhà họ Bạch được xem một màn kịch hai người tranh đoạt tình nhân miễn phí. Bạch Húc Thần, Bạch Tịch Thần, Bạch Uy Thần hơi lớn một chút thì còn đỡ, chuyện tình cảm của mỗi đứa bọn chúng ở trường đều không tệ, còn trạch nam kĩ thuật Bạch Trạch Thần hoàn toàn xem phụ nữ thành một loại sinh vật khác, cậu ta chỉ cần có máy tính là đủ rồi. Bạch Lạc Thần, Tiểu Lục và Tiểu Thất tuổi còn nhỏ đều không nhịn được mà âm thầm rơi lệ đầy mặt -- Cái thế giới này làm sao vậy? Tại sao nhân duyên với con gái của ba đứa bọn chúng còn không bằng được em gái nhỏ mới lên sáu tuổi chứ?

Em gái à, em muốn nghịch thiên sao?

Tiêu Tử Tân tỉnh lại từ trong trí tưởng tượng của mình, liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt của ba thiếu niên nhỏ tuổi hơn. Cậu ta hoàn toàn hiểu nhầm suy nghĩ thật sự của bọn chúng, đồng tình vỗ bả vai của Bạch Lạc Thần an ủi: “Em trai à, bình tĩnh, bốn phần năm người chơi nữ trong Giang Hồ Sát đều đã từng hoặc đang bị mê hoặc hay ngưỡng mộ, rồi tranh giành ghen tuông vì Bé Ngốc Đầu Trọc. Chị gái tôi và chị ta chỉ là hai con kiến nhỏ trong muôn nghìn người mà thôi, quen rồi sẽ tốt, quen rồi sẽ tốt!”

Bạch Lạc Thần, Bạch Học Thần và Bạch Vũ Thần: “...” E rằng cả đời này bọn chúng cũng không quen nổi.

Khi mọi người đang tán gẫu giết thời gian thì trận đấu cũng đang được tiến hành. Năm mươi tư người mạnh, hai mươi bảy người mạnh, sau khi vòng đấu loại kết thúc thì chỉ còn hai mươi bảy người may mắn, cho dù cuối cùng có thể đạt được ngôi vị quán quân hay không thì hai mươi bảy người chơi này, cộng thêm năm người chơi chí tôn đều có thể nhận được một số tiền thưởng không nhỏ.

Thế là, kịch hay chân chính chính thức bắt đầu -- Thi đấu vòng tròn!!!

Người xem vốn dĩ đang uể oải tinh thần trong nháy mắt liền đầy máu sống lại. Những nhóm fan hâm mộ của các Đại thần dùng hết khả năng hò hét, gào thét, nhất định muốn dùng hết sinh mạng của mình để khoe khoang sự tồn tại của bản thân, càng để khoe khoang Đại thần mà mình ủng hộ được yêu thích đến nhường nào. Mà trên thực tế...

Trong hội trường có ít nhất tám mươi phần trăm số người đều cùng hét lên một cái tên – Bé Ngốc Đầu Trọc!

Vốn những người ủng hộ Bé Ngốc Đầu Trọc không nhiều như vậy, dù sao phần lớn mọi người đều vẫn sẽ ủng hộ người chơi còn kiên trì đến cuối cùng trong công hội mình. Bé Ngốc Đầu Trọc là một hiệp sĩ độc hành tiêu chuẩn, chí ít trên phương diện quan hệ giao tiếp với mọi người thì Bé Ngốc Đầu Trọc hoàn toàn bị những người tham gia thi đấu khác ném xa mấy con đường.

Nhưng, thế nhưng, nhưng mà… ở trận bán kết đoàn đội đầu tiên, cậu ta đã lội ngược dòng một cách hoàn mỹ, khiến cho danh tiếng của Bé Ngốc Đầu Trọc trong nháy mắt áp đảo tất cả những người tham gia thi đấu khác. Đoạn video phân tích kĩ thuật đánh thắng Phong Thần Diễn Nghĩa đã đẩy Bé Ngốc Đầu Trọc lên đến một độ cao tột cùng mà bất cứ ai cũng chỉ có thể ngưỡng mộ và vọng tưởng.

Bé Ngốc Đầu Trọc đã không còn chỉ là một Đại thần nữa, cậu ta đã nhảy liên tiếp ba cấp, trực tiếp thăng cấp trở thành Thần sống rồi!

Những tín đồ trung thành đương nhiên sẽ phải ủng hộ Thần của mình, điểm này sẽ không vì bọn họ là người của công hội nào đó hay là có quan hệ tốt với Đại thần nào đó mà lung lay.

Thế là, tỉ lệ ủng hộ Bé Ngốc Đầu Trọc nhanh chóng tăng lên, ném những Đại thần khác đi xa mấy chục con đường!

Những người chơi mê game online điên cuồng bao nhiêu, người bình thường tuyệt đối không thể tưởng tượng được. Bọn họ vì chơi game mà có thể mấy ngày liền không ăn, không uống, không đi vệ sinh. Cũng tương tự như vậy, để ủng hộ Đại thần trong lòng mình, những thứ khác tất cả đều là mây bay, có thể vứt bỏ.

MC cuối cùng cũng lộ mặt, anh ta cũng vô cùng kích động, khóe mắt đuôi mày đều vô cùng hưng phấn nói: “Những người chơi thân mến, chúng tôi cuối cùng cũng được chào đón thời khắc kích động lòng người này -- Trận chiến đấu vòng tròn, mọi người sẽ có cơ hội để nhìn thấy diện mạo thật của những Đại thần trong truyền thuyết. Người chơi chiến thắng cuối cùng ngày hôm nay sẽ là ai đây? Là Thiên tài lãnh đạo vang danh khắp thiên hạ, hay là thích khách Một đời tiếu ngạo...”

Một đám vỏ chuối trứng thối ném về phía MC: “Ầm ĩ chết đi được, mau cút xuống dưới đi, ai muốn nhìn cọng giá quắt queo nhà anh chứ! Chúng tôi muốn Đại thần! Đại thần uy vũ khí phách! Đại thần nhất thống giang hồ!!!”

MC bận rộn trốn tránh vỏ dưa hấu và trứng thối, nói hết câu cuối cùng với tốc độ nhanh nhất: “Phong Thần Diễn Nghĩa đã từng là cao thủ bậc nhất có thể thuận lợi trở mình hay không? Bé Ngốc Đầu Trọc có thể tiếp tục viết nên thần thoại bất bại của mình hay không? Hãy để chúng ta cùng rửa mắt mong chờ!”

MC trốn về sau sân khấu trong một màn vỏ chuối, trứng thối, vỏ dưa hấu càng mãnh liệt hơn, nhưng tiếng thét kéo dài của anh ta vẫn tiếp tục giày xéo lăng trì màng nhĩ của người xem. Có điều, lúc này đã không còn ai có tâm tình để ý anh ta nữa rồi, theo sự xuất hiện của từng Đại thần trong truyền thuyết, không khí trong hội trường trong nháy mắt tăng vọt đến đỉnh điểm, thậm chí có vài người chơi tâm hồn khá yếu ớt kích động đến nỗi ngất xỉu, bị bảo vệ đã có chuẩn bị từ sớm vác đi cấp cứu.

“Chúng ta cùng hoan nghênh, bang chủ của Thiên Thượng Thiên Hạ nổi danh khắp thiên hạ!”

Hội trường vang lên một loạt tiếng hoan hô chói tai!

“Chúng ta cùng hoan nghênh, thích khách chung cực Một đời tiếu ngạo!”

Hội trường tiếp tục vang lên một tràng tiếng hoan hô chói tai!

“Chúng ta cùng hoan nghênh, cao thủ đệ nhất của Trường An Vãn Hà –Phong Thần Diễn Nghĩa!”

Hội trường vẫn là một tràng tiếng hoan hô chói tai!

“Chúng ta cùng hoan nghênh, thuật sĩ đệ nhất của Long Đằng Cửu Châu – Xin chào Tiên sinh!”

Hội trường vẫn duy trì một tràng hoan hô chói tai!

“Các bạn khán giả thân mến, mời các bạn chú ý, chúng ta cùng hoan nghênh, Chiến thần, Bé Ngốc Đầu Trọc!!!”

Hội trường... hoàn toàn chết lặng!!

Cao thủ đạt được danh hiệu chí tôn, mỗi người đều bước vào hội trường khi người chủ trì hô hào, nhưng khi gọi đến Bé Ngốc Đầu Trọc thì cửa vào hội trường lại hoàn toàn yên lặng, đèn pha chiếu ở đó cả nửa ngày cũng không thấy cái bóng ma nào. Sau mười giây thì những người chơi bắt đầu dấy lên xôn xao, có một vài người đẹp thậm chí còn khóc rống lên. Hu hu hu, Thần sống bệ hạ không tới, vậy thì trận đấu này còn có ý nghĩa gì nữa chứ?

Đến Chiến thần cũng bỏ thi, bọn họ cảm thấy bản thân từ nay về sau sẽ không thể yêu được nữa... MC cũng đổ mồ hôi lạnh khắp đầu, vẻ mặt như đưa đám, hét to khàn cả giọng: “Chúng ta cùng hoan nghênh, Chiến thần, Bé Ngốc Đầu Trọc...” Vẫn không có lấy một bóng dáng nào xuất hiện, lần này MC thật sự muốn khóc rồi, anh ta gào khóc một tiếng: “Hoan nghênh, Chiến thần, Bé Ngốc Đầu Trọc!”

Chính vào lúc tất cả mọi người đều tuyệt vọng, thì đột nhiên có một tiếng nói như từ trên trời vọng xuống truyền đến tai họ, trong hội trường đang bi thương lúc này, giọng nói ấy lại trở nên êm tai đến thần kì: “Đến rồi, đến rồi, đừng gọi nữa, cả hồn cũng sắp bị anh gọi ra rồi!”

Hai chị em Tiêu Tử Tân, Tiêu Tử Kỳ, còn có người đẹp tóc quăn, anh chàng đẹp trai dáng vẻ trí thức... cả đám người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Bạch Húc Thần bế Tiểu Tịnh Trần đứng dậy. Bạch Húc Thần không khỏi thẹn thùng, lúc trước trận thi đấu quá tẻ nhạt, mấy người bọn chúng không nhịn được mà ngủ gà ngủ gật, kết quả là Bé Ngốc Đầu Trọc bị gọi đến ba lần, bọn chúng mới kịp phản ứng, thật là... mất mặt chết đi được!