Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 88: Thốn trong truyền thuyết

Đầu óc nhanh nhạy, động tác cũng không thua kém, ngậm lấy cái móng giò cuối cùng, vứt bát đũa đi, nhấc chân ù té chạy.

Phải nói là “nhanh như thỏ“.

Tần Thiên Lâm đã có phòng bị từ trước, hắn vươn cánh tay dài ra, túm lấy eo của cô.

“Muốn chạy?”

“Buông tay!” Vừa mở miệng, móng giò rơi xuống, chỉ còn lại cái miệng đầy dầu mỡ.

“Không phải tôi đã từng cảnh cáo cô, tốt nhất cứ ở trong phòng cả đời đừng ra ngoài, nhanh như thế mà cô đã quên rồi sao?”

“Khốn kiếp! Đền móng giò cho tôi ngay!” Quơ tay quơ chân, vừa cào vừa đạp.

“Đồ điên!” Tần Thiên Lâm cũng điên lên, siết chặt cô, “Không xử lý cô thì không được mà!”

Thế tấn công của Đàm Hi cũng không thua kém, móng tay dài và nhọn của cô có lực sát thương khá cao, một lát sau, trên cánh tay của hắn xuất hiện vài đường sưng đỏ, có vài nơi bị tróc da, rỉ máu.

“Mẹ kiếp, cô muốn chết à?” Sự tàn bạo tích tụ nơi đáy mắt, lạnh lùng đáng sợ.

Đàm Hi thấy hắn muốn đánh người bèn giơ chân lên đá tung bàn trà, tiếng rầm lớn vang lên, bát và bình hoa đặt trên đó vỡ thành từng mảnh.

“Mẹ, mẹ nghe xem!” Phòng ngủ trên lầu, Tần Thiên Mỹ vùi đầu vào lòng Lục Thảo, đang khóc hết sức ngon lành thì bỗng trợn to mắt.

“Tiêu rồi!”

Hai người mở cửa, chạy ra hành lang lầu hai.

“Đánh, đánh nhau rồi?” Trên mặt Tần Thiên Mỹ vần còn dính nước mũi, cô ta trợn mắt há mồm.

Nói đúng hơn, anh Hai cô ta đang siết chặt Đàm Hi từ phía sau không buông, còn Đàm Hi như một con bò điên, vừa đánh vừa đạp.

Người làm nghe tin chạy đến vây hai người họ lại, cũng có người tiến lên khuyên nhủ, nhưng không phải bị anh cô ta mắng chửi thì bị vẻ hung dữ của Đàm Hi dọa sợ, buộc phải ngừng bước.

“Mẹ, làm sao đây? Anh con…”

Lục Thảo ra hiệu bảo cô ta đừng nóng vội, nhìn xuống đứa con dâu đang ra tay tàn nhẫn ở dưới lầu, trên khuôn mặt được bảo dưỡng kỹ càng xuất hiện một sự bình tĩnh đến khác thường.

“Nôn nóng làm gì? Xem đã rồi nói.”

“Nhưng cứ để như vậy, có khi nào sẽ xảy ra chuyện hay không?”

“Có vài người quá ngông cuồng, dạy dỗ một chút cũng chẳng sao.”

Tim Trần Thiên Mỹ run lên, ý của câu nói này là…

Một lúc sau, dường như đã ngộ ra.

Kéo tay Lục Thảo, thân mật làm nũng, “Mẹ đúng là lợi hại!”

Lục Thảo nhướng mày đắc ý.

Còn ở đầu kia, sự kiên nhẫn còn sót lại của Tần Thiên Lâm đã bị tiêu hao hết sạch, hắn tóm chặt cổ tay cô, thuận thế kéo qua, Đàm Hi bị ép phải xoay người đối mặt với hắn.

Vừa giương mắt lên liền thấy bàn tay từ từ giơ lên cao, sau đó đánh thẳng xuống mặt cô bằng tốc độ sét đánh.

Con ngươi Đàm Hi trở nên lạnh lùng.

Muốn trốn cũng không kịp, chỉ có thể dùng tay chặn để làm giảm lực đạo, thuận thế giờ chân lên đá.

Lúc cái tát đáp xuống mặt cô thì chân cô cũng quét đến háng của hắn ta, hai người đều trong trạng thái tức giận, thể biết họ đã dùng sức mạnh đến cỡ nào.

Đàm Hi nắm lấy cánh tay, đau như bị thiêu đốt, nhưng khóe môi lại xuất hiện một nụ cười ngọt ngào thoải mái.

Bởi vì, có người còn thảm hơn cô.

“Đàm Hi! Tao! Giết mày!” Tần Thiên Lâm ôm lấy chỗ dưới háng, tuy đã cố gắng nhịn đau nhưng hiệu quả vẫn không như mong đợi.

Đôi mắt hắn tức giận đến mức đỏ ngầu, cứ như sắp chảy ra máu vậy.

“Đau không?” Cô cười hỏi.

“…”

“Phải chăng, đây chính là “thốn” trong truyền thuyết? Mùi vị thế nào hả?”

“…”

“Ôi, lỡ bị giập nát thì phải làm sao đây? Tôi gọi xe cấp cứu giùm anh nhé? Ấy, với cái triệu chứng này mà tùy tiện đưa đến bệnh viện thì e rằng sẽ không tốt lắm, anh cũng biết đấy, mấy cái tạp chí lá cải rất thích đào bới bí mật của đám người nhà giàu, lỡ bị lộ ra ngoài... sẽ liên lụy cả nhà bị mất mặt theo anh nữa đấy!”

“…”

“Đàm Hi! Cô đúng là đồ sao chổi!” Lục Thảo giơ tay lên hướng về phía cô, khí thế bênh vực con trai vô cùng bá đạo.

Đó! Lại thêm một kẻ muốn tát vào mặt cô!

Giơ tay lên, đón lấy, Đàm Hi đã không ưa bà già này từ lâu rồi.

“Mẹ, mẹ muốn làm gì?” Toét miệng cười, vừa vô tội, vừa vô lại.

“Làm gì hả? Mày đánh con trai tao mà còn dám đứng đó ăn nói hùng hồn nữa sao?”

“Con mắt nào của mẹ thấy con đánh anh ấy ạ? Hơn nữa, con là con gái, anh ấy là một thằng đàn ông, con có thể đánh lại được anh ấy sao?” Trợn mắt đầy cảm xúc.

“Ngụy biện! Tao và mẹ đứng ở lầu hai nhìn thấy rất rõ ràng, rõ ràng mày cố ý… đạp vào chỗ đó.” Tần Thiên Mỹ tìm từ để hình dung, không quên nhìn sang anh trai mình bằng một ánh mắt đầy đồng cảm và thương hại.

“Ồ ~” Kéo dài ba nhịp, đột nhiên ngộ ra, “Nói như thế, các người đứng trên lầu xem náo nhiệt rất lâu rồi nhỉ? Sao không chịu mở lời sớm? Khuyên vài câu cũng được mà!”

“Mày!”

Tần Thiên Mỹ nghẹn họng.

Lục Thảo không còn quan tâm đến việc tranh cãi nữa, bà ta dìu con trai mình, đau lòng không thôi.

“Thiên Lâm, không sao chứ? Con trả lời mẹ xem nào… Chúng, chúng ta đi bệnh viện… Thím Lâm! Gọi điện thoại kêu xe cấp cứu!”

“Mẹ, thím Lâm vẫn còn ở bệnh viện…” Tần Thiên Mỹ nhỏ giọng nhắc nhở.

“Vậy… bảo Lưu Toàn! Đúng, bảo Lưu Toàn lái xe tới đây!”

“Không cần!” Tần Thiên Lâm khoát tay, lạnh lùng nhìn Đàm Hi, “Cô, đỡ tôi lên lầu!”

“Con trai!”

“Anh!”

“ĐỠ TÔI.” Nhẫn nại mở miệng lặp lại.

Ban đầu Đàm Hi cảm thấy hơi kinh ngạc, ngờ vực không tin, nhưng sau đó, khóe môi chợt mỉm cười.

Dáng vẻ bây giờ của Tần Thiên Lâm khiến cô nhớ đến lúc thổi bong bóng, không ngừng nuốt lấy không khí, bụng càng ngày càng to, nín nhịn được đến một lúc nào đó thì sẽ BÙM… nổ tung luôn!

Hắn đang thăm dò.

Hắn muốn báo thù.

Muốn nhìn thấy cô khóc lóc van xin, xin được buông tha, thậm chí, quỳ xuống nhận thua.

Đàm Hi không sợ, nhưng cô tò mò.

Trong tay người này đang nắm giữ thứ gì có thể “hồi báo” cô, trả mối thù một cú đá này.

Hiển nhiên, việc dùng vũ lực đã trở nên lỗi thời, dù sao, đã dùng qua và cũng chẳng dễ dùng gì cho lắm.

Cách làm tổn thương người khác chẳng qua cũng chỉ là… tổn thương con tim của họ?

Một tia sáng xẹt qua đáy mắt Đàm Hi, nhưng chỉ sau chốc lát, lại bị tà khí lấp đi.

“Được thôi, tôi đỡ anh.”

Bốn mắt nhìn nhau, một người cười đắc ý, một kẻ nham hiểm ngông cuồng.