Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 87: Có gan thì ra đây

“Cô đang né tránh vấn đề.”

“Ồ. Vạch trần em gái anh, sẵn tiện làm mẹ anh tức tối khiến tôi rất happy. Như vậy đã đủ thẳng thắn chưa?”

“Đàm Hi!”

“Sao không gọi bà xã nữa rồi?”

“Hừ, cô cũng xứng sao?”

“Không xứng.” Nhún vai, “Cũng không muốn xứng. Dù sao tôi là người, còn anh là tên cặn bã, không cùng chủng loại.”

Hai mắt của Tần Thiên Lâm như muốn phun ra lửa, chuẩn bị túm lấy eo Đàm Hi, Đàm Hi nhanh tay lẹ mắt giơ tay ra…

Chát!

Tần Thiên Lâm bị đánh mạnh một cái, mu bàn tay lập tức sưng đỏ lên.

Đàm Hi vung tay, cô cũng đau chứ bộ!

Không chỉ đau, còn tê nữa!

Nhìn thấy bộ dạng nhe răng trợn mắt của cô, Tần Thiên Lâm cáu lên, “Đáng đời! Đau chết một kẻ vô ơn như cô!”

Một ý cười nhàn nhạt xẹt qua mắt hắn, có khi ngay cả bản thân hắn cũng không thể phát hiện ra được.

“Biến đi! Bớt động tay động chân lại!”

“Lúc nãy không phải cô nhịn giỏi lắm sao?”

“Bà đây có thể nhịn anh được một lúc, những không có nghĩa là sẽ nhịn anh cả đời!”

“Hừ, đây chẳng phải là điều cô luôn muốn hay sao?”

“Muốn bà mẹ nhà anh ấy!”

“Chửi tục thêm một câu nữa thử xem?”

“Định mệnh!”

Thấy hắn ta chuẩn bị ra tay, Đàm Hi vội vàng lết đôi dép lê, nhảy sang phía đối diện, “Anh kêu tôi chửi cơ mà!”

“Ngứa đòn đúng không?” Hắn cũng đứng dậy.

Đàm Hi tiện tay nhặt một cái gối ném qua, trúng ngay đầu.

Nếu biết chuẩn như vậy, cô đã trực tiếp dùng tách trà - ném chết hắn ta!

Tần Thiên Lâm vốn không muốn ra tay, quá lắm thì đâm chọt cô vài câu, ai ngờ đâu cô lại ném thật, ngọn lửa giận trong lòng ùn ùn phun trào.

Một khi đã tức điên lên, nói thế nào cũng phải bắt được con ả này!

Không vì điều gì, chỉ vì không muốn thua kém ai đó.

“Cô đứng lại!”

“Bà đây không ngu, đứng lại đợi anh đến bắt à?” Vừa nói vừa trợn mắt khinh thường.

Cơn tức giận của hắn càng tăng.

Đàm Hi né tránh rất nhanh, giống như một con cá chạch, ba chân bốn cẳng chạy thẳng về phòng. Rầm!

Đóng cửa, cài chốt.

Trốn đằng sau cánh cửa, trái tim bé nhỏ đập thình thịch, “Nguy hiểm quá…”

Không đợi cô nghỉ xả hơi, tiếp đập cửa liền vang lên theo sau!

“Đàm Hi! Có gan thì cô lăn ra đây!”

“Hừ, bà đây không có gan đâu.”

“…” Hắn ta không nói gì, nhưng tiếng đập cửa cứ vang lên liên hồi.

“Chậc chậc chậc, anh xem anh kìa, một thằng đàn ông to xác chơi trò chim ưng bắt gà con với tôi ở đây, mẹ nó, anh không thấy nhàm chán hả?”

“MỞ CỬA.” Phảng phất nghe thấy tiếng nghiến răng, Đàm Hi đành phải coi như mình bị điếc thôi.

“Không mở.”

“Cô dám!”

“Tại sao lại không dám chứ? Có giỏi thì anh xông vào đi?”

Dây dưa qua lại, hai người cứ như đang tranh luận, một người công, một kẻ thủ, quyết không nhường nhau.

“Được, có giỏi thì cô cứ trốn ở trong đó cả đời không ra đi!”

“Đi thong thả, không tiễn!”

Đàm Hi bĩu môi, hơi nghiêng người ngã vào ô chăn, “Con bà nó!”

Ẩm ướt.

Tháo ga giường ra, đổi luôn vỏ chăn, nhét hết tất cả những thứ dơ bẩn xuống gầm giường, sau đó cô mới quay về với chiếc giường ấm áp.

Thật ra, cô rất mệt, rất muốn ngủ.

Khi mở mắt ra lần nữa thì đã là 6 giờ chiều.

Ngáp một cái, lăn qua lăn lại, cọ tới cọ lui, cuối cùng vươn vai một cái đầy thoải mái.

Ba tiếng đồng hồ, coi như đã ngủ no giấc, soi gương, thần thái sắc mặt đầy hồng hào.

Mở cửa, đi kiếm ăn.

Giữa đường, không thiếu được màn quan sát phân tích tình hình, chỉ sợ lại bị tên Tần biến thái bất ngờ tập kích.

May mà mọi thứ đều thuận lợi đến tận khi cô mò đến được nhà bếp, tuyệt vời, hai bà thím làm bếp đang chuẩn bị bữa tối, vô cùng bận rộn.

Nhìn thấy Đàm Hi đứng ở trước cửa, bèn gọi một tiếng “mợ Hai”, không quá cung kính, cũng không quá qua loa, rất đúng bổn phận.

Dù sao, chuyện xảy ra ở phòng khách hồi chiều là một sự răn đe vô hình đối với họ và thậm chí với tất cả các người làm khác.

Tuy mợ Hai không được cậu Hai coi trọng nhưng vẫn còn có ông chủ làm chỗ dựa, không thấy bà chủ và cô chủ đều bị dạy dỗ hay sao?

Chỉ có đồ ngốc mới đối đầu với cô ấy vào lúc này.

“Có gì ăn không?”

“Có ạ, có ạ.”

“Gì vậy?”

“Thịt kho dưa chua, cá chua Tây Hồ, giò heo kho tàu…”

Rột rột…

Nước miếng chảy xuống, con sâu tham ăn bắt đầu manh động.

“À… mấy món khác thì thôi, cho tôi bốn cái móng giò, à, đừng quên rưới nước sốt lên, thấm vào ăn mới ngon…”

Một người làm muốn nói lại thôi, bà thím còn lại nói thẳng: “Mợ Hai, tổng cộng chỉ nấu có bốn cái, một mình cô ăn hết… e rằng sẽ không tốt cho lắm?”

Nụ cười tắt ngúm, “Bây giờ ngay cả cái quyền tự do ăn móng giò cũng không có nữa, có phải không?”

Sắc mặt hai người chợt thay đổi.

“Không, không phải…”

“Vậy còn nói nhảm làm gì nữa? Mau chuẩn bị chén cho tôi, bà cô đây đang đói bụng đấy!”

“Nhưng…”

“Được rồi, hai người đừng có nói nhảm với tôi nữa, có người hỏi thì nói thẳng, thức ăn đã vào bụng mợ Hai xinh đẹp vô song, trẻ trung vô địch của các người rồi.”

Ý ở đây là, cứ việc dọn ra, xảy ra chuyện thì có bà đây chống lưng cho rồi.

Bưng lấy chiếc bát sứ, bên trong chứa bốn cái móng giò nóng hôi hổi, hai chiếc một hàng, mùi thơm xộc thẳng vào mũi.

Trong phòng khách không có ai, vừa hay cho cô một chỗ để ăn.

Đặt bát lên bàn trà, đôi chân dài ngồi xếp bằng dưới đất, Đàm Hi mở tivi, đổi sang kênh CCTV6, tuyệt, đang chiếu “Đại Thoại Tây Du“.

“… Đường Tam Tạng: “Người và yêu tinh đều có mẹ sinh ra, điểm không giống ở đây là người do mẹ của người sinh ra, yêu do mẹ của yêu sinh ra! Cho nên, làm yêu cũng giống như làm người, phải có lòng nhân từ, khi đã có lòng nhân từ rồi thì sẽ không còn là yêu nữa, mà là nhân yêu.”

Phụt!

Nghe đến đoạn này, Đàm Hi phun thẳng thức ăn ra luôn.

“Ha ha ha…”

“Xem ra, tâm trạng của cô cũng không tồi nhỉ?”

Hắn ta đứng đó, nhìn cô từ trên cao, nét mặt cười như không cười nhìn cực kỳ đáng sợ.

Két…

Đàm Hi sửng sốt, hai mắt ngơ ngác.

Sao hắn ta còn ở đây?