Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 144: Nói về người đàn ông tốt lục chinh

Tắm rửa xong, ra ngoài, vú Trương đã dọn sạch sẽ phòng khách rồi, còn phun đầy nước xịt phòng, hương hoa sơn chi.

“Cô Đàm, tắm xong rồi sao? Sấy tóc đi rồi chuẩn bị ăn cơm trưa.”

“Vâng!”

Cô tự giác lấy bát đũa, hai người, cũng thấy hơi quạnh quẽ...

Không biết Lục Chinh có đói hay không nhỉ?

Còn Thời Cảnh nữa, không có anh ta ở bên tấu hài, tự nhiên cảm thấy thật không quen.

Đàm Hi sấy khô tóc, lại ném quần áo đã thay ra vào máy giặt, phơi quần lót, đại công cáo thành!

Vú Trương đã bày thức ăn lên bàn, hai thịt hai rau, thêm một bát canh, tất cả đều làm theo khẩu vị của cô.

Đàm Hi vừa ngửi đã cảm nhận được vị cay nức mũi.

“Vú Trương, sao vú biết cháu thích ăn cay thế?” Đàm Hi kẹp một miếng thịt lợn bỏ vào miệng, chép chép một cái, động cánh mũi, y như một con chuột con ăn vụng vậy.

“Ôi! Vú nấu ngon quá---”

Vú Trương tháo tạp dề ra, rửa tay, mặt mày hớn hở: “Cậu Lục dặn tôi thế! Cô thích là tốt rồi.”

“Lục Chinh ạ?”

“Còn ai vào đây chứ? Tôi thấy ấy, cậu Lục đối xử với cô thật sự quá tốt!”

Đàm Hi mím môi, nở một nụ cười gần như không thể nhìn rõ, cúi đầu lẩm bẩm: “Anh ấy tốt như thế thật sao...”

“Ôi dào, bà già tôi đây sống quá nửa đời người rồi, nói là loại người nào cũng đã gặp thì có hơi quá, nhưng những gì người ta thường trải qua tôi cũng trải qua hết rồi. Người như cậu Lục, nhìn ngoài thì có vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng lại như có lửa, nóng bỏng cực kỳ! Đây là người trong nóng ngoài lạnh mà người ta hay nói ấy!”

Đàm Hi gật đầu, và đầy một miệng cơm nhìn rất ngon miệng.

“Vú Trương, vú cũng ăn đi, đừng chỉ ngồi nói như thế nữa.”

“Ừ, hôm nay tôi liền lải nhải với cô một trận vậy!” Cầm bát cơm lên, gắp mấy đũa thức ăn đặt trên cơm tẻ, nhìn dáng vẻ như đang chuẩn bị “tác chiến lâu dài” vậy, “Vừa rồi chúng ta nói tới đâu rồi ấy nhỉ?”

“Trong nóng ngoài lạnh.”

“Đúng thế! Cậu Lục chính là người như vậy. Đàn ông ấy mà, thực ra chọn tới chọn lui thì cũng chỉ có hai mặt đơn giản thôi, đó là bề ngoài và nội tại, người sau thường được coi trọng hơn người trước.”

Đàm Hi cảm thấy rất có lý, quả thực trí tuệ của người lớn tuổi vẫn vượt qua tưởng tượng của người bình thường.

“Cậu Lục đẹp trai, có khí chất, về diện mạo tuyệt đối là đứng đầu; cẩn thận, chu đáo, làm người chính trực, về nhân phẩm là không thể chê! Người đàn ông tốt như thế, thắp đèn lồng đi tìm cũng chưa chắc tìm được, cô ấy mà, có lời rồi!”

“He... Quả là lời thật ạ!”

Người đàn ông của cô ấy mà, mặt đẹp chân dài, đứng trên núi tiền, nhìn khắp thủ đô này cũng chẳng tìm được người nào ưu tú hơn anh, quan trọng là người này còn rất hợp với khẩu vị của cô nữa.

Mặt vú Trương ngập tràn vui vẻ.

Đàm Hi nghĩ một chút, “Nhưng tuổi tác bọn cháu cách nhau xa quá!”

“Xa là bao nhiêu?”

“Tám, chín tuổi gì ấy!”

“Khụ, tám, chín tuổi có là gì? Mười lăm tuổi vẫn ở trong phạm vi bình thường thôi! Yên tâm đi, không ai dám nói cháu bám vào người giàu đâu.” Mà làm gì có người giàu nào mà đẹp trai được như cậu Lục chứ?

Đàm Hi: “...”

Cơm nước xong, vú Trương thu dọn bát đũa, Đàm Hi đang định xắn tay áo giúp một tay thì điện thoại đổ chuông.

Cầm lên thì thấy hai chữ “Chàng Ngốc” tỏa sáng nhấp nháy.

Vú Trương liếc nhìn cô đầy chế giễu, xua tay: “Đi đi, đi đi, chỗ này cứ giao cho tôi.”

Đàm Hi nói một câu “Vất vả” rồi xoay người nhảy lên sô pha, cầm điện thoại, hít sâu một hơi.

“Alo, lão Lục!”

“Nói chuyện cho tử tế. Cái tốt không học, toàn học mấy thói hư tật xấu.”

“Hừ, chỉ là xưng hô thôi mà! Hơn nữa, anh vốn dĩ lớn tuổi hơn em, hai chữ “lão Lục” là quá đúng mực rồi.”

“Chê anh già hả?”

“Anh càng già càng dẻo dai.”

“Cún con!”

“Ăn cơm chưa?”

“Đợi lát nữa kết thúc cuộc họp đã.”

Đàm Hi hơi dừng: “Đừng nói với em là anh đang họp nhé?”

“Nghỉ ngơi giữa giờ. Mười phút.”

“Còn bao lâu nữa mới xong?”

“Khoảng... bốn mươi phút.”

Đàm Hi nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nhíu mày. “Đã sắp một giờ chiều rồi, anh có chắc là bốn mươi phút sau còn có thể gọi là ăn trưa không hả?”

“Trà chiều cũng được.”

Đàm Hi: “...”

“Hi Hi?”

“Vâng.”

“Sao không nói gì thế?”

“Lục Chinh, anh cứ luôn đối xử với dạ dày của anh thế à?”

“Lo lắng cho anh à?”

“Cút! Chẳng biết tự ái là gì!”

Tiếng cười nhẹ truyền đến y như tiếng đàn violin trầm vang, từ tính, dễ nghe.

“Em ăn chưa?”

Đàm Hi phồng má, không nói gì.

Anh lại hỏi lại lần nữa.

“Ăn rồi...” Rất không nhẫn nại, cô còn đang tức điên đây này!

“Ừ, em ăn nhiều vào, đồ thì để vú Trương dọn giúp cho.”

“Oh.” Đàm Hi ủ rũ, không còn chút sức lực nào, cô vẫn còn đang thương cái dạ dày của anh.

Đời trước, trên đường lưu vong, cô đã vô số lần phải trải qua cơn đói khát, cảm giác đó tựa như có một đôi tay đang không ngừng nhào nắn dạ dày của bạn vậy.

Đói đến mức tận cùng, cô sẽ ăn cả rau dại. Lúc ở trong núi Đại Lương, có lúc cô còn phải ăn cả vỏ cây.

“Đến giờ rồi, anh vào họp đây.”

“Ơ! Anh...”

Kết thúc trò chuyện.

Đàm Hi hét lên một tiếng, ném điện thoại xuống sô pha, “Đồ đàn ông đáng ghét! Lão già chết tiệt! Em còn chưa nói xong mà đã dám cúp máy...”

Vú Trương nghe thấy tiếng động liền chạy ra khỏi bếp, tay còn chưa kịp lau khô.

“Sao thế? Sao thế?”

Đàm Hi kể cho bà nghe mọi chuyện.

“Khụ, tôi còn tưởng có chuyện gì lớn, hóa ra cãi cọ nửa ngày cũng chỉ vì cái này thôi sao!”

Hai mắt thiếu nữ sáng lên: “Vú có ý gì hay không ạ?”

“Nếu cậu Lục đã bận tới mức không có thời gian ăn cơm, thế thì cô mang cơm cho cậu ấy chẳng phải là được rồi ư?”

“Ừ ha, sao cháu lại không nghĩ ra nhỉ?”

“Được rồi, trong nồi vẫn còn cơm, tôi nấu mấy món mới rồi cô mang cho cậu ấy đi.”

“Vú Trương, vú thật là đảm đang!”

“Ai da, cái mặt già này cũng sắp bị cô làm cho đỏ lên rồi đây này!”

“Cháu đi thay quần áo.”

“Mau đi đi...”

Đàm Hi quay về phòng ngủ, điện thoại bị cô nện xuống sô pha lại không rừng rung lên.

“Sao không ai nghe máy thế này?” Tống Bạch ngồi dựa trên đầu giường, vì say rượu nên anh ta ngủ mê mệt từ đêm qua tới tận bây giờ.

Tỉnh lại thì thấy--- Đệch! Một giờ mười phút chiều rồi!

Nhớ lại chuyện vui vẻ đêm qua, gương mặt thiếu nữ hiện lên trong đầu vô số lần, hoặc giận, hoặc cười, không thể nào gạt đi được.

Lúc này liền vội vã gọi điện thoại cho cô, không ngờ chẳng có ai nghe máy.

Cốc cốc cốc---

Tiếng gõ cửa vang lên.

Tống Bạch day trán, “Ai thế---”

“Chị, bà chị già của cậu đây.”

Tống Bạch kéo chăn lên, trùm kín đầu.

Giây tiếp theo, cửa bị đẩy ra, người tới là chị ruột của Tống Bạch, chị Hai Tống Thanh.

Cô gái mặc áo vest, phối hợp với quần tây ống đứng, giày cao gót dẫm trên thảm hoàn toàn không phát ra âm thanh gì.

Duỗi tay kéo chăn, cô gái bất đắc dĩ: “Chị nói này Tiểu Bạch, em đã bao nhiêu tuổi rồi thế hả, sao vẫn cứ thích ngủ nướng vậy?! Em nhìn xem mấy giờ rồi đi? Mặt trời đã lên tới đỉnh rồi mà em vẫn còn nằm chết dí trên giường à?”

“A a a--- chị, em xin chị đừng có lải nhải nữa được không? Phiền kinh lên được!”

“Ui chao, đường đường cậu Ba Tống mà cũng có lúc phiền cơ à?” Nhặt quần áo ở cuối giường ném cho anh ta, “Nhanh lên! Mặc quần áo rồi xuống nhà ăn cơm!”

“Em có phải thánh nhân đâu mà có thể không biết phiền chứ? Bây giờ em, now, đang cực kỳ, very, bực bội!”

“Nói đi, lại muốn cả nhà giúp em khử ai hả?”

“Đừng căng thế chứ... Em mà là cái loại người đó à?!”

Ừ hử một tiếng, Tống Thanh lại khoanh tay trước ngực, “Chị vẫn giữ nguyên ý kiến.”

Tống Bạch mở mắt ra, “Con gái bọn chị thật là phiền toái!”

“Bọn chị, con gái?” Mày đẹp nhướng lên, sự nhạy bén của kiểm sát trưởng làm cho cô đánh hơi được một chút không bình thường.

Tống Bạch thầm than không xong rồi, bệnh nghề nghiệp của bà chị già nhà mình lại nổi lên rồi...

“Em...”

“Chị ra ngoài trước đi, em muốn thay quần lót! Đúng, thay quần lót!” Tống Bạch mở miệng cướp lời, nhảy xuống giường, sau đó đẩy bà chị già của mình ra ngoài và đóng sầm cửa lại.

Đóng cửa, cài chốt!

Hành động cực kỳ trơn tru.

Nửa giây sau--- “Tống Tiểu Bạch, em càng ngày càng ghê tởm!”

Tống Bạch bĩu môi, có ghê tởm hay không anh ta chẳng quan tâm, có thể đuổi con cọp cái đi là được rồi, huýt sáo vào phòng tắm, đến khi quay ra, lại là bộ dáng cậu ấm áo mũ chỉnh tề.

Dùng tay vuốt tóc, tự ngắm mình trong gương một lần.

“Được lắm, luộm thuộm cũng là một kiểu đẹp, à không, là đẹp trai.”

Mới đi xuống được một nửa cầu thang...

“Bạch Bạch dậy rồi à?” Mẹ anh ta, Bàng Bội San.

“Tiểu Bạch đói bụng rồi đúng không?” Bà nội Lâm Sở Hồng.

“Ờ, cuối cùng cũng chịu dậy.” Ba anh ta - Tống Vũ

Đột nhiên, ánh mắt khựng lại, Tống Bạch kinh hãi nhảy dựng lên. “Anh, anh đang làm gì thế hả?”

Tống Tử Văn giật mình run tay, đồ ăn trong bát suýt nữa rơi cả ra ngoài, “Giữa trưa, gào cái gì mà gào? Ảnh hưởng tới ông nội ngủ trưa thì chú tự chịu trận nhé!”

Tống Bạch hậm hực ngậm miệng, bước chân không hề dừng lại, lao xuống cầu thang, chạy vội tới trước mặt anh trai mình, giơ tay cướp lấy cái bát.

“Anh dám ăn bánh trôi nhân mật của em?!” Trừng mắt, tỏ vẻ oán giận.

Tống Tử Văn cực kỳ vô tội, “Ồ, thì ra là chú mang về à. Vừa rồi ba cũng ăn một bát rồi.”

Tống Vũ ho khẽ hai tiếng, không ngừng lật tờ báo trong tay.

“Hai, hai người...” Vẻ mặt uất ức.

“Được rồi, đừng có làm bộ làm tịch với anh nữa. Chẳng phải chỉ là một bát bánh trôi, có cần tới mức đó không?”

“Có chứ! Cực kỳ có đấy nhé! Anh có biết bát bánh trôi này là...”

Tống Tử Văn nhướng mày, những người khác cũng đều tỏ vẻ tò mò.

“Là cái gì?” Tống Thanh chặn ngang, nhân lúc Tống Bạch không đề phòng liền dùng thìa xúc một miếng, “Ừ, hương vị cũng rất được đấy.”