Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 143: Chày gỗ ngốc rất tri kỷ

Trước câu hỏi bóng gió của Trương Quế Phân, Nhậm Tĩnh lạnh lùng ném lại hai tiếng “Không có” rồi chẳng thèm để ý tới nữa.

Bên kia, nhân viên chuyển đồ đã mang hết đồ ra ngoài dưới sự chỉ đạo của Đàm Hi, mà cô cũng đang chuẩn bị ra về.

Nhậm Tĩnh, “Chúng ta nói chuyện đi.”

Hai người vào phòng ngủ, Trương Quế Phân định đi theo nhưng bị Nhậm Tĩnh nói mấy câu rồi đuổi đi.

“Có việc gì?”

Cô ta đóng cửa lại, “Đàm Hi, tôi nhắc nhở cô, không được nói ra chuyện của tôi và Tông Võ.”

Xem ra, cô ta vẫn chưa yên tâm lắm.

Đàm Hi nghe vậy thì cười cười, không tỏ ý kiến gì.

Sở dĩ, cô đồng ý tạm thời giữ bí mật, một mặt là muốn bắt bí Nhậm Tĩnh, một mặt là muốn ghê tởm Trương Như Thu.

Thím Hai kia đối xử với cô chẳng ra gì nhưng lại rất tử tế với mẹ con Trương Như Thu, riêng hai tiếng “chị Phân” đã chứng tỏ bà ta rất quan tâm người chị họ này, thế nên cũng rất thương đứa cháu gái Nhậm Tĩnh mất cha từ nhỏ này.

Mặt khác, Đàm Hi lại trở thành kẻ bị gia đình này ghẻ lạnh nhất.

Hiện giờ, Trương Như Thu bị đứa cháu gái mình nuôi dưỡng vong ân bội nghĩa, quay đầu dụ dỗ chồng mình, thậm chí còn muốn trở thành nữ chủ nhân của gia đình này thay bà ta. Một khi sự việc này bị lộ ra, nhất định sẽ trở thành một chiêu trí mạng.

Chồng ngoại tình với cháu gái ư? Thật sự là một bộ phim cực kỳ máu chó!

“Chị yên tâm đi, tôi sẽ tạm thời giữ bí mật.”

“Tạm thời?” Sắc mặt Nhậm Tĩnh lạnh lùng, “Ý cô là gì?”

“Trong khuôn khổ không chạm tới lợi ích cá nhân của tôi, thậm chí tôi sẽ còn giúp chị nữa.”

“Không chạm tới ích lợi cá nhân? Ví dụ như nào?”

“Ví dụ, đừng có ngáng chân tôi, hoặc giở trò sau lưng tôi.”

Sắc mặt Nhậm Tĩnh cứng đờ, có cảm giác xấu hổ khi bị người châm chọc.

Đàm Hi tiếp tục nói không nhanh không chậm, “Tục ngữ nói, con gái gả chồng như bát nước đổ đi. Tôi đã không còn sống trong cái nhà này nữa, Trương Như Thu cũng được, Đàm Tông Võ cũng thế, nếu tôi không muốn thì bọn họ chẳng làm gì được tôi hết.”

Người Nhậm Tĩnh hơi lảo đảo.

“Cũng chẳng phải tôi muốn khoe khoang gì đâu, có điều tôi cảm thấy chị vẫn còn chưa rõ ràng cho nên muốn nhắc nhở chị một chút. Thực ra, giữa hai chúng ta cũng không thể coi là kẻ thù, tuy lúc nhỏ cũng có mâu thuẫn với nhau nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể tha thứ được, không đến mức máu chảy đầm đìa gì. Lợi ích ở trước mắt thì kẻ địch cũng có thể thành bạn bè, huống chi là hai chúng ta?”

Trong mắt Nhậm Tĩnh ngoài sự kinh ngạc thì còn có sự nghi ngờ: “Cô... dường như không còn giống trước đây nữa...”

“Con người ấy mà, nghèo sẽ tự thay đổi.” Đàm Hi xua tay, nhẹ nhàng và bâng quơ.

Nhìn thiếu nữ tự tin chắc chắn trước mắt mình, trong lòng Nhậm Tĩnh xuất hiện một cảm xúc khó tả.

Trước đây toàn là cô ta bắt nạt Đàm Hi, giờ lại thành Đàm Hi bắt được điểm yếu của cô ta, mượn nó để áp chế cô ta, dồn cô ta vào đường cùng.

Hai người vừa ra khỏi phòng, Trương Quế Phân đã gấp gáp kéo Nhậm Tĩnh tới bên cạnh và kiểm tra cô ta từ đầu tới chân một lượt.

“Mẹ, mẹ làm gì thế...”

“Tĩnh Tĩnh, nó không bắt nạt con chứ?”

“Không mà.”

Đàm Hi coi như không thấy, vẫn tươi cười như cũ: “Dì Trương, phiền dì cho tôi mượn chìa khóa hòm thư với.”

“Chìa khóa? Cô cần làm gì?”

“Tôi có thư gửi tới đây, điền địa chỉ cái nhà này.”

Trương Quế Phân vốn định làm khó cô nhưng lại bị con gái ngăn cản: “Chìa khóa trên tủ giày, tự tìm đi.”

May mắn hòm thư với hòm báo tách riêng ra, nhìn từ lớp bụi phủ dày trên hòm thư thì có thể thấy đã rất lâu rồi nó không được mở ra, còn thư trúng tuyển của cô vẫn còn đang nằm yên trong đó.

“Chị Hi?” Một tiếng gọi yêu kiều, giòn tan vang lên bên tai, Đàm Hi quay đầu lại nhìn, giây tiếp theo liền nhướng mày.

“Vi Vi đã về rồi đấy à?” Trương Quế Phân vui vẻ hỏi.

“Chị Tĩnh, dì Trương, sao mọi người đều đứng ngoài cửa hết thế này, còn những người kia...” Đàm Vi nhìn những nhân viên dọn nhà đang bê hai cái bàn vẽ xuống, “Bọn họ đang làm gì thế?”

Không đợi người ta trả lời, cô ta lại như một con ong mật vui vẻ bay tới bên người Đàm Hi, “Chị, chị đã về rồi!”

Thiếu nữ mặc một chiếc áo khoác có mũ, váy theo phong cách Bohemian phối hợp với giày vải bệt Converse màu trắng, tóc đuôi ngựa không ngừng lắc lư theo động tác của cô ta.

Rất trẻ trung, rất năng động, rất hoạt bát.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, khí sắc rất tốt, khuôn mặt ngoại trừ đặc sắc ra thì không xinh đẹp bằng Đàm Hi, còn những chỗ khác chẳng có gì để bắt bẻ cả.

Thiếu nữ mười tám tuổi, có thể nói là nụ hoa tươi đẹp nhất.

“Trong tay chị là cái gì thế, cho em xem...”

Đàm Hi cười rồi cất phong thư vào trong túi xách với vẻ tự nhiên, đúng lúc tránh thoát bàn tay của Đàm Vi đang duỗi tới.

Cô ta lập tức kinh ngạc: “Chị, sao lại bí mật thế? Có gì mà em không thể xem ạ?”

“Không thể.”

Nụ cười của thiếu nữ cứng đờ.

Đàm Hi lại thân thiết nắm tay cô ta, giọng nói mềm mại gãi đúng chỗ ngứa: “Nói đùa với em thôi mà!”

Đàm Vi run lên, “Thì ra là đùa...”

“Đương nhiên rồi.” Đàm Hi mỉm cười, càng thêm thân mật.

Nhậm Tĩnh chứng kiến toàn bộ quá trình từ đầu tới cuối, trong lòng lại nổi lên dư vị phức tạp, cuối cùng vẫn là khác nhau ư?

Trương Quế Phân thì không quan sát tinh tế được như thế, duỗi tay nhận lấy cái túi xách trong tay Đàm Vi.

“Cảm ơn dì Trương, hôm nay lớp học thêm phát sách mới, hơn nữa còn có sách vở ban sáng nữa nên hơi nặng đấy ạ!”

“Cảm ơn gì mà cảm ơn chứ! Vi Vi vất vả rồi, trong tủ lạnh có nước mơ chua, sáng nay dì mới ép, cháu rửa sạch tay rồi hãy uống.”

Tháng 9 này Đàm Vi lên lớp mười hai, thấp hơn Đàm Hi một lớp, cũng nhỏ hơn cô một tuổi nên giờ đã bắt đầu đi học thêm.

“Chị Hi, nếu tới thì ngồi nói chuyện rồi hãy đi nhé!”

“Được.” Cô đồng ý quá dễ dàng làm cho nụ cười má lúm đồng tiền của thiếu nữ chưa kịp bày ra hết đã khựng lại, không cười nổi nữa.

“Vi Vi sao thế? Không chào đón à?”

“Hi... sao có thể chứ ạ? Chúng ta vào nhà ngồi đi...”

Nhậm Tĩnh đứng dựa bên cạnh cửa, âm thầm cười nhạo, cô ta tin chắc là bây giờ Đàm Vi còn kinh ngạc hơn cả cô ta lúc trước nữa.

Phải biết rằng, trong quá khứ, loại chuyện như thế này toàn là Đàm Vi một mình một vai, vô cùng thành thạo; giờ hoa nở hai đài, chẳng ai kém ai, thậm chí đóa sau còn có xu thế vượt qua đóa trước.

Đàm Vi tự cho mình là ngây thơ, hoạt bát, nhưng giờ còn có người càng hoạt bát hơn mình, càng am hiểu hơn mình, trong lòng cô chủ cả sao có thể thoải mái được cơ chứ?

Quả nhiên, vừa vào phòng, Đàm Vi liền ôm lấy cốc nước mơ chua không rời tay, còn làm nũng: “Chị Hi, chị đừng có cướp của em nha, của em hết đấy!”

Đuôi mắt khẽ rướn lên, rất hợp với gương mặt ngây thơ, yêu kiều nhưng vẫn không mất đi sự đáng yêu.

Đàm Hi không thèm chớp mắt lấy một cái, chỉ “ừ” một câu, “Cũng vừa lúc, chị không thích chua, không tốt cho răng lắm.”

Nụ cười hạ xuống, Đàm Vi nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Chị... chẳng phải chị rất thích nước mơ chua sao?”

“Đó là trước đây thôi.”

“Giờ thì sao ạ?”

“Không thích nữa. Dì Trương, phiền dì cho tôi một ly hồng trà.”

Trương Quế Phân không tình nguyện lắm nhưng kết quả lại bị Nhậm Tĩnh dùng ánh mắt ra hiệu cho một cái, bà ta vội vàng đi vào trong bếp.

Rất nhanh, một ly hồng trà đặt tới trước mặt Đàm Hi, lễ phép nói cảm ơn, sau đó bưng lên, nhẹ nhấp hai ngụm.

Cánh môi hồng nhạt duyên dáng nhấp nhẹ lên miệng ly, chậm rãi nghiêng về trước.

Từng hành động đều lộ ra vẻ đẹp mắt, rõ ràng hơn hẳn khí chất học sinh non nớt trên người Đàm Vi.

Khiên ngưu trong trắng đặt cạnh thược dược diễm lệ, tất nhiên, màu sắc rực rỡ sẽ càng thu hút ánh mắt của người ta hơn là màu sắc tươi mát, thanh nhã.

Ánh mắt đầu tiên, Đàm Vi đã thua, thua ở khí chất.

Mà thứ được gọi là khí chất thường không bao giờ bắt chước được, nó có được qua năm tháng, bắt đầu từ trải nghiệm và mắt nhìn của một người, thường có quan hệ trực tiếp tới tuổi tác.

Có điều, Đàm Hi là ngoại lệ.

Trong nháy mắt, Nhậm Tĩnh cảm thấy, ngay cả Trương Như Thu cũng sẽ không có được khí chất như thế, loại thong thả kiêu ngạo mà không vội vã này đẹp đến mức làm người ta không thở được.

Được rồi, Đàm Hi thừa nhận, cô đang cố ý.

Hừ, chỉ cô mới được giả đò còn tôi thì không sao?

“Vi Vi, sao mặt cháu lại trắng thế kia?” Trương Quế Phân là loại người lời hay thì không nói mà toàn nói cái dở.

“Không... không sao ạ!”

“Có phải trời nóng quá không, trời ạ--- hay là bị cảm nắng rồi? Dì đi ép cho cháu ly nước dưa hấu...”

“Dì Trương, dì không cần làm đâu, cháu thật sự không sao mà!” Giọng điệu có mấy phần nóng nảy, có chứa một chút không vui nữa.

Ánh mắt Nhậm Tĩnh cũng trầm xuống, “Mẹ, nếu Vi Vi đã nói không sao rồi thì mẹ đừng có quản nữa, miễn cho có người chẳng biết cảm kích là gì.”

Đàm Vi nghe vậy thì trong lòng như bị gai đâm.

Trương Quế Phân liếc nhìn con gái đầy trách móc, sau có thể nói như thế chứ?

Nhậm Tĩnh thì chẳng cho rằng mình sai ở đâu, giờ cô ta được Đàm Tông Võ che chở, chắc chắn sẽ chẳng chịu thiệt gì. Lúc còn nhỏ, lúc nào cô ta cũng phải nhường cô chủ cả này, nhưng không có nghĩa là cô ta sẽ nhẫn nhịn cả đời.

Đàm Hi nhìn rõ phản ứng của cả ba người họ, đã hiểu rõ tất cả các mối quan hệ trong Đàm gia này.

“Không còn sớm nữa, chị phải đi đây.”

“Chị Hi, hôm nay về nhà có chuyện gì hay sao ạ?”

“Không có việc gì thì không được về nhà sao?” Nói xong lại dừng một chút, hốc mắt đỏ lên, than thở: “Nói cho cùng, nơi này cũng là nơi mà ba mẹ chị từng sống, luôn có sự nhớ nhung về nó.”

Sắc mặt ba người còn lại đều trắng bệch.

“Hi Hi, người... chết rồi, tốt nhất đừng nhắc nữa thì hơn.” Trương Quế Phân có xuất thân nông thôn nên rất kiêng kị chuyện này.

“Ôi, tôi biết là họ vẫn còn sống...”

Ba người phụ nữ trợn trừng mắt, Đàm Hi lại nói tiếp, “Vĩnh viễn sống ở trong lòng tôi.”

“Chào chú thím Hai giúp chị nhé, chị về đây, bye~”

Rầm---

Trong nháy mắt khi cửa đóng lại, ba người đang căng thẳng cũng lập tức sụp xuống.

“Ừm... Mẹ à, trong phòng con hơi bừa bộn, mẹ vào dọn với con đi.”

“Ừ.”

Phòng khách rộng lớn chỉ còn lại mình Đàm Vi, gió thốc qua cửa sổ, lùa vào cổ làm cô ta rùng mình một cái.

Lấy điện thoại ra khỏi túi, gọi đi: “Mẹ, vừa rồi Đàm Hi về đây...”

Mà lúc này, hai mẹ con nhà nọ đang thu dọn đồ trong phòng cũng thì thầm to nhỏ với nhau.

“Tĩnh Tĩnh, giờ thì tốt rồi, nó đã chuyển đi, từ giờ căn phòng này sẽ hoàn toàn thuộc về con.”

Nhậm Tĩnh khẽ gật đầu, nhìn chẳng vui sướng chút nào.

Từ sau khi qua lại với Đàm Tông Võ, cô ta đã nhìn thấy không ít chuyện to lớn hơn, trước kia có lẽ sẽ nhẩy cẫng lên nếu có được một căn phòng thuộc về riêng mình thế này, nhưng hôm nay, cô ta có nhà riêng, mặc đồ hàng hiệu, đã sớm chẳng còn thèm thuộc một căn phòng như thế này nữa.

“Mẹ, sau này mẹ đừng có chọc vào Đàm Hi nữa, đứa con gái ấy có vấn đề.”

Trương Quế Phân hoảng hốt: “Vấn đề gì chứ?”

“Con cảm thấy nó không giống với trước kia, loại biến hóa này... rất quỷ dị.”

“Có... có thể là vì nó đã lấy chồng, vào nhà giàu thì sẽ bị ảnh hưởng bởi những người và việc mà nó tiếp xúc, biến thành như thế cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.”

“Một người không thể nào hoàn toàn thay đổi như thế, trừ phi là đổi linh hồn, đương nhiên chuyện này là không thể xảy ra, đây có phải tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đâu chứ.”

“Tĩnh Tĩnh, con đừng dọa mẹ nữa...”

“Dù sao thì con cũng cảm thấy Đàm Hi rất kỳ quái. Mẹ nhớ kỹ lời con dặn đấy, sau này cố gắng đừng đối đầu với nó nữa, dù cho bà chủ sai mẹ làm gì, một khi liên quan tới Đàm Hi thì mẹ cũng không được xúc động!”

Thấy con gái trịnh trọng như thế, Trương Quế Phân cũng thấy hơi sợ, ngẫm lại, biểu hiện của con bé Đàm Hi đó ngày hôm nay thật sự khác quá xa trước đây, như thể... đổi thành người khác vậy.

“Ừ, mẹ nghe con!”

“Còn nữa, sau này đừng có quan tâm quá tới Đàm Vi làm gì. Mẹ càng lấy lòng nó thì nó càng làm ra vẻ thôi.”

Xì--- nó là cái thá gì chứ!

Hiện giờ Đàm Hi đã thay hình đổi dạng, cô ta cũng nên bắt đầu tính toán cho riêng mình, không thể mãn đời mãn kiếp làm vợ bé được.

Tiếc nuối lớn nhất đời này của Đàm Tông Võ là không có con trai thừa kế gia nghiệp, nếu cô ta có thể...

Ra khỏi khu biệt thự, Đàm Hi gọi điện thoại cho bên chuyển nhà, “... Sắp xếp xong rồi đúng không? Được rồi, tôi đã tới cửa tiểu khu, các anh ở đó chờ tôi hai phút.”

Vào cửa hàng tiện lợi mua ba chai nước, Đàm Hi liền lên xe.

“Xin lỗi, để chờ lâu rồi.” Cô thắt đai an toàn, đưa cho mỗi người một chai nước, bản thân mình giữ lại một chai.

“Cảm ơn!”

“Cô bé khách sáo rồi.”

Tới dọn đồ là hai người đàn ông cao lớn, một trắng, một đen, đều mặc đồ lao động, người da đen có vẻ lớn tuổi, người da trắng hơn thì có vẻ còn rất trẻ.

“Không cần cảm ơn ạ!”

“Giờ chúng ta dọn đồ tới đâu?”

“Tới Bồng Lai.”

Trên đường, Đàm Hi gọi điện thoại báo tình hình cho Lục Chinh hay.

“... Cậu à, đồ của cháu không nhiều lắm, chắc là cậu không chê phiền đúng không?”

Nói lời này lại thấy hơi chột dạ, dù sao cô cũng tiền trảm hậu tấu, nếu Lục Chinh không đồng ý thì chỉ có thể ném mấy thứ này vào thùng rác mà thôi, chẳng lẽ lại mang nó về Đàm gia sao?

“Không nhiều lắm mà em còn gọi công ty chuyển nhà cơ à?”

“Chẳng phải là vì dụng cụ vẽ tranh chiếm diện tích hơi lớn sao... Hơn nữa, em chỉ gọi một cái xe tải nhỏ thôi, có phải xe lớn đâu.”

Lúc đó, Lục Chinh mới từ trong phòng họp đi ra, các trưởng bộ phận nhìn thấy anh hơi cười thì kinh ngạc đến suýt rơi cả cằm.

“Mặt trời mọc ở hướng Tây à?”

“Có khi trời sắp đổ mưa máu rồi.”

“Nụ cười của Bao Tự đã khó cầu, nụ cười của Lục Tổng còn khó cầu hơn, không chừng còn điên cuồng hơn việc đốt Phong Hỏa Đài đùa bỡn chư hầu ấy chứ!”

“Xì... nói cái quái gì thế? Lại đi so Lục tổng với Bao Tự làm gì? Một nam, một nữ, ngữ văn tiểu học của cậu là do thầy thể dục dạy đấy à?”

“Có mờ ám!”

“Này, có nhớ lần trước, có một tiểu mỹ nhân tới công ty của chúng ta không? Bộ dáng yêu kiều lả lướt như thế, vừa nhìn đã biết là một tiểu yêu tinh rồi!”

“Ý anh là... Lục Tổng của chúng ta... biết yêu rồi ư?”

“Khụ khụ!”

“Chào Hàn tổng!”

“Hàn Tổng...”

Hàn Uy mặc bộ đồ vest màu đỏ như lửa nghiêm túc đáp lại lời chào hỏi của mọi người, sau khi chào hỏi xong liền tiến đến giữa một đám phụ nữ đang tám chuyện.

“Này! Vừa rồi các cô nói ai biết yêu thế? Có phải Lục Chinh không hả?”

Giám đốc A: “...”

Giám đốc B: “...”

Giám đốc C: “...”

Về phần Lục Chinh, một đường trở về văn phòng đều nói chuyện điện thoại, Trần Khải thấy vậy thì thức thời đặt tài liệu mới sửa sang được một nửa xuống rồi lui ra ngoài, thuận tiện còn rất tri kỷ mà đóng cửa lại.

Làm một thư ký riêng ưu tú, biết thời biết thế là tố chất cao nhất.

“... Về Đàm gia à? Có ai làm khó em không?”

Đàm Hi thấy trong lòng ấm áp: “Nếu có, có phải anh sẽ đánh người ta một trận không?”

“Không...”

Đàm Hi: “...” Quả nhiên, không nên trông chờ vào đàn ông!

“Anh sẽ cho người đánh hắn một trận. Ông đây không bao giờ đánh mấy tên vớ vẩn.”

“Thật không?”

“Đương nhiên.”

“A Chinh, A Chinh, yêu anh chết mất! Moa!”

Hầu kết hơi trượt, sự xấu hổ bao phủ sắc lạnh trong đáy mắt, ho khẽ hai tiếng, “Vậy rốt cuộc là có hay không?”

“Với sức chiến đấu của bà đây, ai dám chọc vào em chứ?”

Tiếng cười nhẹ truyền tới: “Ừ, không sao là được rồi. Giờ em đang ở đâu?”

“Quảng trường trung tâm. Còn mấy phút nữa sẽ tới nơi.”

“Đưa điện thoại cho người của công ty chuyển nhà đi.”

“Oh.” Đàm Hi không quấy rầy cậu chàng da trắng lái xe mà đưa điện thoại cho anh bạn da đen ngồi ở ghế sau, “Này, bảo anh nghe.”

“... Đúng thế, chuyển nhà Dương Quang ạ... Vâng, vâng, ngài cứ yên tâm... Vâng, tuyệt đối không có vấn đề gì...”

Đàm Hi nhìn qua kính chiếu hậu, chỉ thấy anh chàng da đen gật đầu liên tục hoặc sẽ liên mồm nói “Vâng vâng vâng“.

Kết thúc nói chuyện: “Cô à, trả điện thoại lại cho cô này.”

Đàm Hi đưa tay nhận lấy, tò mò hỏi: “Anh ấy nói gì thế?”

“À, dặn chúng tôi chuyển đồ đến, còn hóa đơn vận chuyển thì đưa về Lục Thị.”

Đàm Hi nhướng mày: “Các anh có làm ăn với Lục Thị à?”

“Sao không chứ? Là khách lớn đấy! Cô à, chồng cô thật giỏi, có thể làm việc ở Lục Thị.”

“Làm việc á?”

“Đúng thế! Chỉ có nhân viên chính thức của Lục Thị mới có được phúc lợi được công ty trả chi phí chuyển nhà cho thôi.”

“Oh~” Đàm Hi chép miệng, nghĩ thầm: Nếu anh biết chức vị của anh ấy ở Lục Thị thì chẳng phải sẽ khen anh ấy lên tận trời, sánh vai với mặt trời luôn sao?

He he.... Có điều, tiếng xưng hô “chồng” này cũng làm cô rất hài lòng.

Chờ dọn đồ xong, hai người đàn ông ra về, phòng khách vốn sạch sẽ lại lập tức bừa bộn, Đàm Hi đang chuẩn bị cầm cây lau nhà thì chuông cửa lại vang lên...

“Vú Trương? Sao vú lại tới đây ạ?”

“Cậu Lục gọi điện cho tôi, nói cô chuyển đồ, có thể cần phải quét tước, thu dọn, lại nói đã sắp trưa rồi, thuận tiện tới nấu cơm trưa cho cô luôn.”

“Anh ấy không về ạ?”

Vú Trương gật đầu, Đàm Hi để bà đi vào.

“Nhìn này, phòng khách bẩn quá... Cô đi thay đồ đi, chỗ này để tôi xử lý cho.”

Đàm Hi lon ton chạy về phòng ngủ, tắm rửa thơm tho sạch sẽ, cả người trong chốc lát liền cực kì sảng khoái.

Không ngờ Chày Gỗ ngốc nhà mình còn tri kỷ như vậy!

Ngồi trên mép bồn tắm, chân đá nước, giọt nước bắn tung lên, cô nàng Đàm thấy lòng thật ấm áp.