Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1306

“Bởi vì, ngài Dịch đây đáng giá để tôi đầu tư.”

Phóng viên: “Vậy ngài có muốn nói gì với những suy luận chê bai trước đó không?” Đàm Hi nhìn thẳng vào màn hình, “Người không có mắt nhìn thì không bao giờ kiếm được2tiền.” Kết thúc phỏng vấn. Một phóng viên đề nghị: “Có thể xin hai vị đứng gần lại một chút, để mọi người xin một tấm ảnh chụp chung được không?”

Hai người đều tỏ vẻ không thành vấn đề.

Các nhiếp ảnh gia chen chúc nhau5để chiếm vị trí tốt nhất. Nhiếp ảnh gia của thời báo kinh tế Hoa Hạ là một người đàn ông còn rất trẻ, vì chậm nửa nhịp nên anh ta bị

một nhiếp ảnh gia cao to châu u chen lấn đầy sang bên cạnh.6Anh ta vội vàng ấn chụp, cũng không dám chắc chắn mình có chụp được bác nào ra hồn hay không. Đến tận khi các nhân vật chính rời đi rồi, các nhiếp ảnh gia ở lại, anh ta mới ngồi xuống, bắt đầu mở5ảnh chụp ra xem.

Càng xem càng ủ rũ, đại bộ phận đều bị nhòe, một số ít cũng vì sai góc độ nên không dùng được.

Chỉ có duy nhất một bức, cả hai nhân vật chính đều nhìn về phía anh ta, nét ảnh cũng3rất rõ ràng. Anh chàng nhiếp ảnh gia trẻ tuổi mừng rỡ như điên, những giây tiếp theo lại như bị dội một gáo nước lạnh.

Bởi trên ảnh không chỉ có nam nữ chính mà còn xuất hiện một đứa bé trai đang đứng trong góc nữa.

Rốt cuộc cũng có tì vết, không thể đẹp một cách hoàn hảo được. Nhiếp ảnh gia trẻ tuổi không còn vui vẻ như trước nữa, sau khi trở về khách sạn liền bắt đầu sửa ảnh.

Cũng may là còn có phần mềm photoshop, xóa đi một đứa bé trai vô tình xuất hiện trong ảnh là chuyện quá đơn giản.

Sau khi sửa xong, anh ta lại gửi ảnh chụp qua email cho chủ biên. Đến tận ngày hôm sau khi báo được in ra, anh ta mới kinh ngạc phát hiện ra rằng mình đã gửi nhầm ảnh gốc. In ấn đã hoàn thành rồi nên không thể sửa lại được nữa, vì thế anh ta đã sẵn sàng tâm lý bị chủ biên mắng.

Mà trên thực tế, anh ta bị ăn mắng thật.

Nhiếp ảnh gia trẻ tuổi vừa ảo não vừa ủ rũ, lúc này anh ta không hề biết rằng một bức ảnh vô tình được mình lưu lại này sẽ trở thành bằng chứng của một thời đại mới.

Khoảnh khắc quý giá khi người đặt nền móng cho trí tuệ nhân tạo và người phát triển trí tuệ nhân tạo đứng chung một chỗ đã được bảo tồn vĩnh viễn nhờ một bức ảnh chụp nho nhỏ.

Dường như không ai có thể ngờ được rằng, đứa bé trai cúi đầu tháo dỡ người máy mini ở trong góc kia lại trở thành cha đẻ vĩ đại của trí tuệ nhân tạo, giống như Newton với cơ học, Gates với Internet vậy.

Tháng Tám mùa hè nóng nực, Hàn Sóc không ngừng nôn mửa ở phim trường.

Chu Dịch bỏ lại cả một phòng họp đầy nhân viên, lái xe với tốc độ thăng thiên tới phim trường, không nói hai lời liền bể vợ mình lên, cẩn thận đặt vào trong xe, lái xe như điên tới bệnh viện. Bác sĩ cấp cứu chạy tới, nhìn thoáng qua rồi ném cho một câu...

“Chuyển sang khoa Sản.” Chu Dịch đần mặt.

Hàn Sóc choáng váng. “Vợ... vợ à, em cấu anh một cái đi...”

Hàn Sóc thò tay qua vạt áo sơ mi của hắn, tiến vào bên trong veo lên eo một cái, sau đó xoay tròn một trăm tám mươi độ.

“Á á! Đau đau đau...” Chu Dịch hét lên thảm thiết, thế nhưng nụ cười trên mặt lại không hề mất đi, “Ông đây sắp được làm ba rồi? Ha ha ha...” Nhảy nhót y như một con khỉ, chẳng khác nào một tên mới trốn ra từ bệnh viện tâm thần. Hàn Sóc che mặt, tên này là ai vậy? Cô không quen... Cuối cùng, bác sĩ khoa Sản chẩn đoán chính xác, mang thai, đã hai tháng. Bọn họ mới đi du lịch về được một tháng, nói cách khác, cục cưng trong bụng Hàn Sóc có vào lúc họ đi hưởng tuần trăng mật.

Chu Dịch vui sướng phát điên. “Không phải anh tự sướng đâu, nhưng máy khoan cũng không chuẩn bằng ông đây!”

Hàn Sóc giơ chân đá hắn một cái: “Cho anh chuẩn này! Cho anh chuẩn này!”

“Vợ à, vợ à, em đừng nóng giận, như thể không có lợi cho thai nhi đấu. Giờ em hãy nói theo anh nào: người khác tức giận mình không giận, giận thành bệnh rồi ai chịu cho.”

“...” Người này có lẽ là Chu Dịch giả rồi.

Cuối tháng Mười, phim của Hàn Sóc đóng máy, bụng bầu bốn tháng đã hơi lộ rõ, truyền thông thi nhau suy đoán cô mang thai.

Sau đó lại liên tục vắng mặt trong các buổi truyền thông cho phim, có đôi khi xuất hiện thì cũng nhanh chóng rời đi, điều này càng làm mọi người chắc chắn trong lòng. Bụng Nhiễm Dao cũng đã rất to, đi đường cũng run run rẩy rẩy. Mỗi khi Hàn Sóc rảnh rỗi đều tới Tổng gia tìm cô. Hai bà bầu chụm đầu lại, không những không làm thai giáo mà còn xem sách cấm nữa! Bị Tống Tử Văn đi làm về sớm bắt quả tang, sắc mặt anh lập tức thay đổi ngay tại chỗ. Hàn Sóc thấy tình thể không ổn liền lập tức chạy biến. Bàn chân chẳng khác nào bôi mỡ.

Về đến nhà, Chu Dịch đã nấu xong cơm, còn hầm một nồi canh gà, ọe... Nôn xong rồi liền gục đầu vào bên cạnh bồn cầu nghỉ tạm.

Chu Dịch mang một cốc nước ấm vào cho cô súc miệng. Hàn Sóc lục sục hai cái rồi nhổ ra. Chu Dịch lại đưa khăn ra cho cô. Đãi ngộ của tiểu tổ tông cũng chỉ đến nước này mà thôi.

“Vợ à, sao em lại nôn thế? Chẳng phải tháng trước đã hết nghén rồi sao?” “Em cảnh cáo anh, không được hầm canh gà nữa!”

“Canh gà làm sao cơ?”

“Ngài đã muốn nôn.” “Được, thể sau này anh không hầm nữa. Em muốn ăn gì nào?”

“Maocait.” *Maocai: một món ăn giống canh hầm có nguồn gốc từ Thành Đô, Tứ Xuyên, Trung Quốc. Chu Dịch gật đầu: “Anh đi thay quần áo, em ra phòng khách ngồi chờ một lát, không được phép nghịch điện thoại!” “Này... nhớ xử lý cái nồi canh gà đấy nhé!” “Tuân lệnh!“. Bên kia, Nhiễm Dao lại không được hưởng đãi ngộ tốt như thế, bị ông chồng giáo dục tư tưởng suốt nửa tiếng đồng hồ, còn bị thu hồi sách cấm, có thể vui vẻ được mới là lạ.

Trên bàn ăn, Bàng Bội San phát hiện cảm xúc của con dâu không thích hợp liền lập tức trừng mắt với con trai.

Tống Tử Văn cười khổ.

Từ sau khi cô bé này mang thai, tính tình chẳng khác nào như ngồi hỏa tiễn, không ngừng to gan dần ra. Nửa đêm, Nhiễm Dao đã ngủ say. Tống Tử Văn cẩn thận nhấc một góc chăn bông lên rồi chui vào, sợ đánh thức cô dậy. Không ngờ vẫn làm người thức giấc.

Nhiễm Dao chớp đôi mắt hạnh to tròn, long lanh nước.