Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1225: CÓ THÍCH HOA HỒNG KHÔNG?

Cô rất thích nội dung trong kịch bản này, cũng rất muốn hợp tác với những đạo diễn trẻ như Cận Kỳ Nguyên.

Nhưng lại dính líu tới Chu Dịch nên Hàn Sóc cứ cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

“Tuy rằng Bình minh sau đêm lạnh là một kịch bản hay, nhưng con người Cận Kỷ Nguyên hay bắt bẻ soi mói, nổi tiếng là khó hợp tác. Thế nên, em có từ chối thì cũng không sao cả.” Triệu Thu nhún vai tỏ vẻ1nhẹ nhàng.

Cũng không biết là đang tự thuyết phục mình hay thuyết phục Hàn Sóc nữa. “Chị Thu, chị cho rằng em không có đủ năng lực sao?”

“Hả?” Chị ta nói như thể bao giờ chứ?

“Nếu không tại sao chị lại có thể chắc chắn em sẽ bị Cận Kỷ Nguyên bắt bẻ như thế chứ? Hay là, em không trị được anh ta?”

A...

Triệu Thu đau lòng, chị ta cảm thấy mình còn oan uổng hơn cả Đậu Nga nữa. “Chẳng phải chị đang tìm cho8em một lý do hay ho để từ chối hay sao?”

“Ai nói em muốn từ chối chứ?” Hàn Sóc ngắt lời chị ta, vẻ nghiêm túc trên mặt lập tức bị sự nghịch ngợm thay thế, ánh mắt lấp lánh vẻ tinh quái.

Triệu Thu khựng lại, không giấu được sự vui vẻ: “Em muốn nhận sao?”

“Tất nhiên, đây là kịch bản em chọn cơ mà.” “Vậy còn Thế Kỷ...” Hàn Sóc dùng ngón út kéo cái dây xích thắt ở eo lên, nghịch nó một cách2tùy ý: “Thế Kỷ thì liên quan gì tới em chứ? Em chỉ ký hợp đồng với Cận Kỷ Nguyên, đến lúc đó còn cần phải nhờ đến bộ phận pháp chế của Tinh Huy ra mắt xem xét hợp đồng nữa.” “Ôi trời! Em có thể nghĩ thông suốt là được rồi, chị còn tưởng em định trốn cả đời...”

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa cắt ngang lời Triệu Thu, chị ta hắng giọng, “Mời vào.” “Xin hỏi, cô Hàn có ở đây không?” Một thanh niên4có diện mạo xinh xắn ôm một bó hoa hồng cực kỳ lớn đứng ở ngoài cửa, tươi cười hỏi.

Triệu Thu nhướng mày. Hàn Sóc đi ra, đứng cách xa cậu ta ba bước: “Tìm tôi à?”

“Vâng, vâng!” Người trẻ tuổi kia gật đầu cái rụp, Ảnh Hậu sống đó, đứng ngay trước mặt, kích động quá đi mát!

Nhưng...

Là người đang có nhiệm vụ trong người nên cậu ta chỉ có thể ra sức kiềm chế, hít sâu, bình tĩnh nói: “Đây là hoa hồng mà một quý ông gửi tặng cho cô.”

Hàn Sóc không nhận mà hỏi lại: “Quý ông?”

“Đúng thế.”

“Tên là gì?”

“David.”

Hàn Sóc lồ” một tiếng, lúc này mới đưa tay ra nhận. Dù sao cũng chẳng phải lần đầu nhận được hoa từ David, lần trước là chúc mừng bộ phim thứ hai của cô là “Chú voi mù” đóng máy, lần trước trước nữa là chúc mừng cô nhận được giải Gấu Bạc, lần trước trước trước nữa là chúc mừng Hoa sơn trà” có thu hoạch viên mãn, vậy lần này là vì cái gì đây?

Huống hồ, còn là hoa hồng đỏ nữa... Hàn Sóc ký tên trên hóa đơn nhận hàng rồi đưa lại cho cậu trai xinh xắn kia. Cậu trai như đang ngày người, ánh mắt vô thần. “Này! Cậu có ổn không thế?” Ánh sáng tụ lại trong mắt, hai má cậu trai đỏ lên, trên mặt xẹt qua sự ảo não và xấu hổ: “Xin lỗi! Tôi... tôi... tôi là fan điện ảnh của cô! Có thể... có thể ký tên tặng tôi được không?”

Cậu ta nói ra hai câu như lời tuyên thệ, còn lắp ba lắp bắp.

Hàn Sóc gật đầu cười, vô cùng thoải mái: “Được! Ký ở đâu?”

“À...” Cậu trai tìm kiếm một hồi, cuối cùng đau lòng phát hiện ra rằng trên người mình ngoài tờ hóa đơn nhận hàng kia ra thì chẳng còn thứ gì làm bằng giấy nữa. “Thực xin lỗi, tôi... không có giấy.” Nói xong liền chán nản gục đầu xuống.

Hàn Sóc đảo mắt nhìn, sau đó chỉ vào cái mũ lưỡi trai trên đầu cậu ta: “Tôi ký lên đó được không?”

“Đương... đương nhiên là được rồi! Nhưng mà...”

“Sao nữa?”

“Cô không sợ tôi mang ra ngoài bán với giá cao sao?” Hàn Sóc hứng thú cầm lấy cái mũ của cậu ta, cầm bút lên vừa ký tên vừa hỏi lại: “Cái này mà cũng bán được giá cao hả?” “Dù sao... tôi có nhiều bạn bè cũng là fan của cô lắm, bọn họ không ngại bỏ thêm tí tiền để mua cái mũ này đâu.”

“Thế cơ à?” Hàn Sóc cất bút đi, đưa mũ cho cậu ta, “Có thể bán được bao nhiêu tiền vậy?” Thấy cô không giống nói đùa, cậu trai lập tức trả lời rất thật thà, “Ít nhất là năm ngàn trở lên.” “Vậy sao.”

“Cô yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ không bán đấu!”

“Thích tôi như thế sao?” Hàn Sóc lanh mồm lanh miệng theo bản năng, hỏi xong mới cảm thấy không thỏa đáng cho lắm, quả nhiên... Gương mặt trắng nõn của cậu trai đã đỏ bừng lên, ngập ngừng, “Đúng thế, tôi rất thích cô, thích vô cùng...” Đợi người đi rồi, Hàn Sóc mới chăm chú quan sát bó hoa hồng đỏ chói mắt và đẹp đẽ này. Sao tự nhiên David lại nhớ tới việc tặng hoa cho cô chứ? Triệu Thu ở bên cạnh không khỏi chắt lưỡi, “Nhìn xem đi, tay trái ôm hoa hồng đỏ, tay phải chòng ghẹo cún con, sao chị không có diễm phúc này chứ nhỉ?” “Cún con?” Hàn Sóc chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ. “Đừng giả ngu nữa đi! Cái cậu trai vừa rồi ấy, trắng trẻo mềm mại, chẳng phải cún con thì là gì?”

“Chị Thu thích à?”

“Cút cút cút. Chị đây có chồng rồi, thích thì còn có thể làm gì được chứ? Không bì được với em, độc thân, có đùa giỡn đến bay lên trời cũng chẳng sao hết.” “Thật sự không sao hả?”

Khụ...

Triệu Thu nghẹn họng, “Chị xin rút lại câu nói vừa rồi. Lúc nào em cũng phải nhớ rằng mình là một ngôi sao, là nhân vật của công chúng, nên khiêm tốn, không thể quá khác người, understand?”

“Em biết ngay là chị sẽ nói thế mà.” Nhẹ giọng hừ một tiếng, cúi đầu mò tìm thiệp. Quả nhiên có!

Đưa tay mở ra, ánh mắt khựng lại.

“A Sóc thân yêu,

Tha thứ cho anh. Anh yêu em.

From: Chu Dich.”

Xoạch.

Bó hoa hồng rơi xuống đất, giống y như một bãi máu đỏ tươi.

Trái tim Triệu Thu như bị siết lại. Mẹ ơi, hoa hồng này vừa nhìn đã biết là vận chuyển về bằng máy bay đấy, trên cánh hoa vẫn còn ướt sương kia kìa, cứ thế đạp nát luôn sao! Còn chưa kịp đau lòng thì chị ta lại bị vẻ mặt quái dị và quỷ quyệt trên mặt Hàn Sóc dọa cho sợ hãi. “A Sóc, em... làm sao thế? Đừng làm chị sợ.”

Sau một lúc lâu: “Hoa hồng này... là do Chu Dịch tặng sao?”

Giọng điệu mang theo vài phần kinh hãi và nghi hoặc, chính bản thân cô cũng không dám tin.

Triệu Thu hả một tiếng: “Chẳng phải nói là David...” Được rồi, đột nhiên chị ta chợt nghĩ ra tên tiếng Anh của Chu Dịch của là “Daivd“. David Chou.

Thình lình nhìn thấy chữ ký trên tấm thiệp, Triệu Thu trợn trừng mắt, không thể tin nổi. Trước khi Hàn Sóc quay đầu nhìn chị ta thì chị ta đã thu hết lại vẻ kinh ngạc trên mặt, chỉ có trong lòng vẫn âm thầm giật thột mà thôi: “A Sóc, cái này...”

“Chị Thu, chị nói xem có phải tên Chu Dịch này bị bệnh rồi không?” Không hề có ý mắng chửi người, cũng không mang theo bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, chỉ là một câu hỏi đơn thuần.

Trong mắt Hàn Sóc tràn ngập sự mờ mịt.

Triệu Thu lựa lời trong chớp mắt, “Chị cũng cảm thấy thế, chắc anh ta có bệnh thật...” Hàn Sóc thở phào một hơi, “Em đã bảo mà.” “Ừ... bệnh tương tự.” Hàn Sóc y như con vịt bị giẫm trúng cổ, mãi một lúc sau mới lấy lại được bình thản, “Không thể nào đâu!” “Em...” “Hoa hồng này em không nhận, chị xử lý giúp em đi. Cũng nhanh chóng liên hệ Cận Kỷ Nguyên giúp em, ký cho xong hợp đồng.” Nói xong liền nhanh chóng rời đi. Dáng vẻ cứng còng, bước chân hơi loạng choạng, nhìn thế nào cũng cảm thấy như đang chạy trối chết.

Triệu Thu thở dài, ngồi xuống nhặt bó hoa hồng lên, có vài bông đã bị rụng cánh nên hình dạng cũng trở nên hơi không đẹp.

Duỗi tay mơn trớn một đống nụ hoa xinh đẹp, người phụ nữ khẽ than, “Hoa hồng nhỏ à hoa hồng nhỏ, xem ra các em chỉ có thể ở lại văn phòng này với chị mà thôi!”

Điện ảnh Thế Kỷ, văn phòng Tổng tài. Lạch cạch! Chu Dịch hơi bực bội khép tài liệu lại, ánh mắt theo bản năng liếc về phía chiếc điện thoại di động đặt ngay bên cạnh. Chẳng phải đã dặn dò là có nhận hay không nhận thì đều phải nói cho hắn biết kết quả hay sao? Làm cái quỷ gì vậy?

Hắn dùng điện thoại bàn gọi nội bộ: “Amy, cô có chắc chắn là 9 giờ sáng nay Hàn Sóc tới tòa nhà Tinh Huy không?”

Đầu bên kia, Amy ngẩn ra: “Đúng thế, một cô cháu gái của bà chị chơi thân với tôi là trợ lý của Triệu Thu, tin tức con bé đưa sang chắc chắn không sai đâu.”

“Có chắc là 9 giờ không?”

“Đúng thế: Triệu Thu chờ trong văn phòng cả một tiếng, hắn là không sai.” “Ù.”

“Chu Tổng, anh có việc gì sao?”

“Không!”

“Tôi thấy gần đây hình như anh rất quan tâm tới hành trình của Chole, có phải là anh... Alo? Alo?” Mẹ nó! Tự nhiên cúp máy rồi.

Mũi chân Chu Dịch chạm đất, mông khẽ động, ghế ông chủ liền xoay một vòng 360 độ rồi trở lại vị trí cũ.

Huýt sáo hai tiếng, cũng may là hắn cúp máy nhanh. Cái bà Amy tinh quái kia còn muốn thăm dò hắn ư, hừ! Không có cửa đâu! Không ngờ, hắn càng lảng tránh không nói thì người khác càng cảm thấy có vấn đề.

Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông. Chu Dịch cầm lên, chẳng cần nhìn tên mà trực tiếp bắt máy, “Sao rồi, cô ấy có nhận không?”

“Cô ấy? Ai thể? Nhận cái gì?”

“Dương Tự?”

“Hê hê... Là em đây, anh Dịch. Anh nhận được điện thoại của em mà kích động như thế, thật vui quá...” “Vui vẻ cái lông gà ấy! Có việc thì nói đi, anh bận lắm.”

“Ơ, sao giọng điệu anh quay ngoắt như phụ nữ thể hả?”

“Anh cúp máy...” “Đừng đừng!” Dương Tự vội vàng gọi lại, “Hôm nay em mời mọi người uống rượu, 7 giờ tối ở quán bar XX.”

“Không đi.”

“Tại sao?”

“Anh bận việc.” “Việc gì mà còn quan trọng hơn việc anh em gặp nhau chứ? Hơn nữa em còn muốn trả tiền lại cho anh, ba cổ phiếu em mua lần này đều trúng, ba triệu mà anh với anh Hoa Tử cho em vay tăng không chỉ gấp ba đâu, cho thằng em mặt mũi đi mà!“.

“Ồ, thể chúc mừng chú, cá mặn xoay người. Tiền thì cứ chuyển khoản đi, anh không tới được đâu, thực sự là có việc không đi được.”

“Chuyện gì thế?” Dương Tự cực kỳ không vui.

“Theo đuổi chị dâu chú! Còn có cả cháu trai chú nữa!” Nói xong, lập tức cúp máy. Dương Tự giơ điện thoại lên nhìn, chẳng hiểu ra sao, “Chị dâu? Cháu trai?” Nửa tiếng sau, Chu Dịch mới nhận được điện thoại của cửa hàng bán hoa. “Xin chào anh Chu, đây là shop hoa Duyên Mộng.” “Cô ấy nhận hoa rồi chứ?”

“Vâng ạ!” “Có nói gì không?” Giọng người đàn ông khá vội vã, tay nắm điện thoại không ngừng siết chặt, đầu ngón tay đã dần chuyển sang màu xanh trắng. “Cô Hàn không nói gì cả.” “Vẻ mặt thì sao? Nhìn mặt cô ấy thế nào? Vui vẻ? Hay kích động?” Đầu bên kia im lặng một chút như thể đang nhớ lại,“... Lúc đầu cô Hàn cảm thấy khó hiểu, không nhận, còn hỏi tôi là ai tặng.” “Vậy cậu nói thế nào.” “Tôi báo lại đúng như sự thật thôi, là anh tặng, sau đó cô ấy liền nhận hoa.”

“Nhận ư?” Chu Dịch không chắc chắn hỏi lại.

“Đúng thế.” “Yes! Khụ... Cảm ơn các cậu. Hơn nữa, tôi hy vọng các cậu có thể giữ bí mật về khách hàng, cô... Hàn là nhân vật của công chúng, không tiện để lộ ra ngoài, có hiểu không?”

“Anh yên tâm, shop hoa Duyên Mộng của chúng tôi kinh doanh đã nhiều năm như thế, ngoài phục vụ tận tình ra thì còn rất tốt trong việc giữ kín thông tin khách hàng nữa.” “Ù.”

Kết thúc cuộc nói chuyện, Chu Dịch căn bản không thể ngồi yên được nữa. Miễn cưỡng ký xong hai phần tài liệu thì không thể đọc thêm.

“Fuck!”

Cầm lấy áo khoác treo trên lưng ghế, nhanh chóng rời đi. “Chu Tổng, anh muốn ra ngoài hay sao ạ?” Lúc đi qua bàn thư ký, Tiểu Thiệu đuổi theo.

“Nhưng mà mười lăm phút nữa anh có cuộc họp rồi, trưa nay còn phải đi ăn cùng Tổng giám sát Từ của Hoành Hoa nữa...”

“Hủy hết đi.”

“Nhưng mà...” “Không có nhưng mà, hiểu chưa hả?” Tiểu Thiệu dừng bước, ấm ức đứng nguyên tại chỗ, lúng túng gật đầu: “Hiểu... rồi ạ!”

Vì sao trong mắt tôi thường rưng rưng nước ư? Bởi vì tôi bị ông chủ hành hạ đó a a a!

Lúc Hàn Sóc rời đi, khi đi qua bộ phận tuyên truyền thì vừa vặn đụng mặt với Cao Tường, hai người vào phòng họp nhỏ gần đó trao đổi một chút. Phần lớn là về những lời nói bất lợi cho Hàn Sóc ở trên mạng. “... Tôi có một phát hiện rất thần kỳ.” Cao Tường đột nhiên nói.

“Phát hiện gì?”

“Gần đây Thế Kỷ lặng đi rất nhiều, không còn nhắm vào Tinh Huy ở mọi lúc mọi nơi nữa, đặt biệt là trong các sự kiện liên quan tới cô, không những không bôi nhọ mà còn điều động seeder do họ nuôi dưỡng nói chuyện giúp cô. Hàn đại Ảnh Hậu có thể giải thích giúp tôi sự khó hiểu này được không?”

Hàn Sóc bình thản nhìn anh ta, “Chỉ sợ là không thể.”

Nói xong, nhanh chóng rời đi. Cao Tường nhìn theo bóng dáng dần đi xa của người phụ nữ, đưa tay vuốt cằm, đột nhiên, khẽ thở dài thườn thượt: “Tổ chất tâm lý khá tốt, cái này thú vị đấy...”

Bởi vì hơi mất thời gian ở chỗ bộ phận tuyên truyền nên khi Hàn Sóc rời khỏi tòa nhà Tinh Huy thì đã sắp tới 11 giờ.

Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, có phần gay gắt. Cô hạ kính râm xuống sống mũi, sau đó liền tháo cả khẩu trang, phù... ngạt thở chết mất! Một chiếc Porsche màu đen dừng ở trước mặt, Chu Dịch cũng không ngờ lại trùng hợp đến thế. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt tuấn tú của người đàn ông, đôi mắt hoa đào lập hiện lên đầy ý cười, mang theo vài phần dụ người, “Lên xe đi.”

Hàn Sóc đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, độ cong trên khóe miệng dần hạ xuống.

Cách kính râm nên Chu Dịch không nhìn rõ ánh mắt cô, cũng không thể phán đoán được cảm xúc của cô lúc này thế nào, chỉ có thể mở miệng hỏi đầy thận trọng, “À... hoa hồng đó, em thích chứ?”