Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1224: CHU DỊCH MẤT NÃO

“Đang bận hả?” Tống Bạch nghe giọng điệu của hắn thì không khỏi nhướng mày. Chu Dịch: “Ờ.”

“Bận gì thế?” Cười khẽ một tiếng, “Xem vợ với con.”

Còn bốn mươi giây nữa sẽ kết thúc chương trình quảng cáo,1Chu Dịch vội vàng: “Thôi thôi... nếu cậu không có việc gì thì tôi cúp máy đây.” Tống Bạch: “Ra ngoài uống rượu đê.” Chu Dịch: “Không đi.” Không do dự một chút nào, từ chối vừa dứt khoát8vừa nhanh nhẹn. “... Có còn là anh em không thế?” Chu Dịch hơi khó xử, đột nhiên đầu óc sáng lên: “Hay là, cậu mang rượu lên công ty tôi đi?” Hai mươi phút sau, Tống Bạch xách2theo một thùng bia xuất hiện trên tầng đỉnh của Thế Kỷ. Còn chưa vào cửa đã nghe thấy bên trong có tiếng cười truyền ra, “Ôi, Tam Nhi tới rồi, mau lại đây, lại đây!” Tống Bạch đặt4bia xuống, vỗ tay phủi bụi rồi đi ra sau bàn công tác đứng nhìn. Chu Dịch đẩy notebook về phía anh ta như hiện vật báu: “Cậu nhìn đi, con trai tôi đấy.”

“Đẹp trai không?”

“...” Mẹ nó!

Trong video đang chiếu đến phân đoạn đi tìm nguyên liệu nấu ăn, không biết A Thận làm sao mà lại bỏ rơi Khốc Phong và Kitty, quay đầu đi thẳng. Trên đường, chú quay phim dò hỏi: “Tại sao cháu không đợi các bạn?” Tiểu nam thần nhíu mày, nói bốn chữ: “Con gái phiền lắm.”

Hình ảnh dừng lại, màu sắc rực rỡ rút đi, cuối cùng chỉ còn lại hai màu đen và trắng, nhạc vang lên, còn gán cho cậu bé một cái kính râm và điếu thuốc lá, còn có cả dây xích bằng vàng, một giây liền biến thành “đại ca xã hội đen“.

Comment...

A ha ha ha... Không phải nên mặc vest, thắt cà vạt, biến thành tổng tài bá đạo hay sao? Nhiều năm về sau, khi Kitty trở thành bạn gái của tiểu nam thần: Có còn nhớ khi xưa, trong thành phố núi đầy ánh nắng mặt trời, anh từng rất ghét em, còn nói em phiền toái! Không ship thuyền này.

Rõ ràng tiểu nam thần là của tôi.

Bế A Thận thuần khiết của tôi chạy đi.

Tống Bạch không nhịn được bật cười thành tiếng, vỗ bả vai Chu Dịch, “Con trai cậu...” Chu Dịch ngước mắt lên nhìn. Ánh mắt lạnh căm căm giống như nếu Tống Bạch dám nói một câu không thuận tai, hắn sẽ lập tức hóa thành chó điên mà xông lên cắn chết người luôn. Không có cách nào khác, Tống Bạch đành phải đổi giọng, “Quá ngầu.”

Con trai cậu... quá ngầu. Chu Dịch cười đầy kiêu ngạo: “Cái đó là đương nhiên rồi! Không thấy là con của ai à!” “...” Thật muốn giết chết thằng này, phải làm sao đây?

Kết quả, rõ ràng một đêm tụ tập uống bia của hai người bạn tốt lại trở thành Tống Bạch vừa ngồi uống bia và nghe Chu Dịch tâng bốc vợ hắn, con hắn cừ khôi như thế nào, nghe không không được, con mẹ nó còn phải phụ họa hai ba câu mới xong.

Ví dụ như...

“Con trai tôi mang được nhiều nguyên liệu nấu ăn về nhất, có cá có thịt, có giỏi không?”

“...” Tống Bạch không muốn nói chuyện với kẻ ngốc nên chỉ lo uống bia một mình.

Đột nhiên cổ tay bị giữ chặt, anh ta khựng lại, ánh mắt lướt từ vị trí bị túm lên trên, cuối cùng bắt gặp ánh mắt tràn đầy vẻ không hài lòng của Chu Dịch.

“Đang hỏi cậu đấy, sao không trả lời tôi hả?” Hắn còn hỏi một cách đúng tình hợp lý. Tổng Bạch tức cười, “Trả lời cái gì?” “Cậu phải nói là: Đúng thế: Vô cùng giỏi!” Nói xong còn bày ra vẻ mặt tràn đầy “mê say“. “...”Mất não cũng không đủ để hình dung tên đàn ông đang phát điên phát rồ này.

Ừ, đúng là điên rồi.

“Tam Nhi, cậu nói đi!” “...” Con mẹ nó vẫn còn chưa xong cơ đấy. “Khen con trai tôi một câu khó thế cơ à?” Ánh mắt Chu Dịch lộ vẻ u oán. Thôi thôi, theo hắn vậy.

Tống Bạch nở một nụ cười tươi rói, “Con trai cậu giỏi nhất! Thật sự rất giỏi! Siêu cấp giỏi! Có cần tôi vỗ tay khen nữa không?” “Ừ, cậu vỗ tay đi.”

Lại ví dụ như...

“Tam Nhi, tôi nói cho cậu biết nhé, A Sóc nhà tôi khôn lắm! Cô ấy không biết nấu cơm nên liền đưa nguyên liệu nấu ăn cho nhà người khác, sau đó có thể sang ăn ké rồi! Sao hả, thông minh đúng không?” “Thông minh.” Tống Bạch rất muốn nói, chỉ cần là người hơi có đầu óc một chút thôi cũng sẽ làm như vậy mà?

“Không ngờ, sau 6 năm, khả năng nấu ăn của cô ấy vẫn cứ tệ như xưa, ha ha ha ha...” Chu Dịch ngửa đầu, tu ừng ực hai hơi, cười vô cùng vui vẻ, đến mức nước mắt cũng phải trào ra.

Còn không quên hỏi Tống Bạch: “Cậu thấy có buồn cười không cơ chứ?”

Tống Bạch rút cốc bia trong tay hắn ra, ánh mắt nghiêm túc, “Không buồn cười.” Cuối tiết mục, năm tổ mẹ con rửa mặt xong, người thì kể chuyện cổ tích, người thì kể chuyện cười, có đôi mẹ con cùng nhau hát, chỉ có mẹ còn Hàn Sóc là kỳ dị nhất.

Comment đã bắn tới phát điên, ùn ùn không dứt. “Nghiện Hậu” quả nhiên không phải đặt cho vui, quả nhiên danh bất hư truyền.

Người chơi Nông dược đỉnh cấp. Cuối cùng tiểu nam thần đã xử lý luôn Đát Kỷ rồi ư?

Đau lòng một giây cho Lỗ Ban.

Đôi mẹ con nhà này như dạo chơi trong chiến trường. Nghiện Hậu bảo con trai báo thù cho mình, hơn nữa nhìn thì thấy không phải là một hai lần gì, thế nên, kỹ thuật của bà mẹ còn kém hơn cả con mình cơ à? Cái này đủ làm người ta cười 500 năm mất thôi.

Xin cho tổ đội với. Chị Nghiện Hậu ơi, để em tới bảo vệ chị.

“... Ngày mai mommy và các bảo bối sẽ gặp phải những chuyện gì đây? Xin hẹn gặp lại vào chương trình lần sau.”

Sau khi kết thúc lời tự thuật, ca khúc chủ đề lại vang lên, báo hiệu chương trình đã kết thúc.

Tống Bạch đá đồng lon bia đã trống không sang một bên, không nhịn được chắt lưỡi một cái.

Mặt Chu Dịch khẽ nhúc nhích: “Có gì thì nói thẳng ra.”

“Rất rõ ràng, người phụ nữ của cậu không xứng chức.”

“Cái gì?”

Tống Bạch đứng lên, sửa sang lại cổ áo và tay áo rồi mặc vest vào, nhìn hắn một cái đầy thâm ý: “Có một bà mẹ cẩu thả như thế, vậy mà con trai cậu lại rất trưởng thành, biết đủ đi.”

Nói xong liền lập tức rời đi, “Đống bia còn lại để cho cầu tiêu sầu đấy.” Chu Dịch nhìn theo bóng dáng Tống Bạch đi ra khỏi phòng, sự mơ hồ khó hiểu trong mắt nhanh chóng bị sự trầm tư thay thế. “Hành trình của mẹ và bảo bối” số đầu tiên kết thúc, Weibo cũng theo đó mà nổ tung. [”Nghiện Hậu” Hàn Sóc], [Mong có một đứa con trai như thế, [Đôi mẹ con chơi game] Ba chủ đề này lập tức lọt vào hot search.

A Thận quả thực rất được yêu quý, gần như không hề nhìn thấy bình luận trái chiều nào về cậu ở trên mạng, câu nào cũng là khen ngợi, “tốt tính”, “xinh trai”, “quý ông nhỏ”, “con trai ngoan”, “lạnh lùng và đáng yêu chết người”, “phong phạm tổng tài“.

Ai bảo con trai thì không thể trở thành “áo bông nhỏ tri kỷ” được chứ?

Cứ nhìn Tiểu A Thận đi, đáng yêu bao nhiêu! So với con trai, Hàn Sóc lại gây ra tranh luận khá lớn. Có người nói cô tiến bộ, cũng có người nói cô không có trách nhiệm. “Ra ngoài mà còn để con trai chuẩn bị hành lý cho, làm mẹ để trang trí thôi à?”

“Thức đêm chơi game, còn rủ con trai chơi cùng, thế mà cũng làm được, sao không lên trời luôn đi?”

“Làm mẹ thì phải biết chăm sóc cho con, nếu không lúc trước đừng sinh ra nữa!”

“Đau lòng cho A Thận hai giây.” “Gặp phải loại người làm mẹ thế này thì đúng là khóc không ra nước mắt.”

“Nói linh tinh cái gì thế hả? Tiểu nam thần người ta còn chưa oán giận, con mẹ nó đám các người đã được đằng chân lân đằng đầu thế à?” “Có thể dạy dỗ A Thận tốt như thế, anh Sóc đã quá tuyệt vời rồi!”

“Mẹ con người ta sống với nhau thế nào thì liên quan quái gì tới các bà chứ, cũng chả liên quan gì tới tôi hay mọi người, thế nên, đi tắm rồi đi ngủ đi.”

Mặc kệ trên mạng nghị luận náo nhiệt như thế nào, Hàn Sóc vẫn cứ mắt điếc tai ngơ.

Cái thứ gọi là dư luận ấy mà, bạn càng quan tâm tới nó thì nó sẽ càng dễ làm bạn bị tổn thương, tốt nhất là cứ lạnh nhạt bỏ qua, nhắm mắt làm ngơ.

Thế nên, cô hoàn toàn không biết fan trên weibo của mình đã tăng đến gần mười triệu, cũng không biết những ID kỳ dị như “Người phụ nữ của A Thận”, “Con chim nhỏ của A Thận”, “Quần lót nhỏ của A Thận” đang xuất hiện với tốc độ điên cuồng.

Trong đó, có một weibo tên là “Ba của A Thận” cũng bị sự điên cuồng này chôn vùi hoàn toàn trong dòng nước lũ. Dù sao, mấy ID như “Bà nội của A Thận”, “Mommy của mẹ A Thận”, “Bà ngoại nhỏ của A Thận” tùy tay có thể lôi lên một đống, có cái ID như “Ba của A Thận” cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.

Chu Dịch: Fuck! Ông chính là hàng thật giá thật đấy!

“Hành trình của mẹ và bảo bối” vừa lên đã phá vỡ kỷ lục người xem của cả chín kỳ trước đó.

Người vui nhất chính là tổ đạo diễn và công ty quản lý, nhà đầu tư và nhà tài trợ. Còn về Hàn Sóc, cô chẳng có cảm giác gì ngoại trừ... trước kia khi ra ngoài thì phải đóng gói bản thân mình kín mít, giờ cũng phải bọc con trai kín như bưng nữa.

Tòa nhà Tinh Huy.

Triệu Thu xòe ra mười tập kịch bản sau khi đã được chọn lọc qua một lần, “Nhìn xem, ưng cái nào?” Hàn Sóc rời mắt khỏi màn hình điện thoại, liếc mắt nhìn qua một cái rồi lại thu hồi, tiếp tục chơi game.

Rõ ràng không muốn trả lời.

Triệu Thu hít sâu một hơi, “Còn tiếp tục chơi nữa thì em có thể từ Ảnh Hậu biến thành Nghiện Hậu thật rồi đấy nhé!”

“Thế sao?”

Triệu Thu đang định gật đầu. Hàn Sóc: “Vậy cũng không tệ mà.”

Đợi qua hai phút, Lý Bạch của Hàn Sóc chết thẳng cẳng, cô mới cầm lấy điện thoại và nhét vào trong túi: “Được rồi, chị Thu, nói đi, gọi em tới là có việc gì?”

Hàn Sóc không được tính là nghệ sĩ chân chính của Tinh Huy nên tất nhiên không cần phải đến công ty điểm danh, trừ phi là việc rất quan trọng, nếu không cô hoàn toàn có thể vắng mặt suốt mười ngày nửa tháng cũng không sao.

Lạch cạch lạch cạch... Đốt ngón tay của Triệu Thu hơi cong lại, gõ cái bàn. “Chỗ này là mười kịch bản, em có thể mang về từ từ nghiên cứu, ba ngày sau cho chị câu trả lời.” “Kịch bản?” Hàn Sóc nhướng mày, tùy tiện cầm một quyển lên, mở ra, “Đạo diễn Hồ Thiên? Với sự gia nhập của ekip chế tác Warren ở Hollywood?”

Sự kết hợp này, nhìn khắp giới điện ảnh toàn cầu cũng được coi là số một số hai. Hàn Sóc lại cầm một quyển khác lên, sau đó là quyển thứ ba, thứ tư...

Đến khi xem xong toàn bộ mười quyển, cô không nhịn được mà cảm thán thành tiếng, không ngờ toàn là đạo diễn nổi tiếng, ekip sản xuất cũng không phải dạng bình thường.

“Cho em chọn sao?” Hàn Sóc hỏi lại với vẻ không chắc chắn. “Á hử.” Triệu Thu hất cằm, có thể nhìn thấy sự kiêu ngạo rất rõ ràng.

“Đây là những tài nguyên cấp cao nhất của Tinh Huy đúng không?” “Em biết là tốt rồi.”

Hàn Sóc nhếch miệng, thái độ mang theo mấy phần lười biếng, “Không ngờ là người cha Tinh Huy này vẫn rất cưng chiều em đấy.”

Triệu Thu trợn mắt, “Công ty chúng ta ngoài em và Dạ Cô Tinh ra thì không có một Ảnh Hậu đoạt giải Gấu Bạc nữa đâu.”

“He he... Em thích nghe cái này nha.” Hàn Sóc xếp mười tập kịch bản lại, đút vào túi, “Ba ngày đúng không? Được thôi, em nhất định sẽ xem xét một cách nghiêm túc.”

Triệu Thu đột nhiên nghiêm túc: “Đây là tác phẩm đầu tiên của em sau khi giành được giải thưởng, tất cả mọi người đều chờ trông xem là do em may mắn hay thực sự có năng lực. Nghiêm túc xem xét đi, đừng cà lơ phất phơ, OK?”

“Vâng.” “Đúng rồi, tiến độ quay mẹ và bảo bối đến đâu rồi?” “Còn bốn kỳ nữa chưa ghi hình.” Triệu Thu gật đầu: “Thế cũng không vội, hẳn là cuối tháng này sẽ xong thôi.”

“Thế em về đây.”

Ba ngày sau, khi Hàn Sóc lấy kịch bản của “Bình minh sau đêm lạnh” ra, đặt lên bàn thì ánh mắt Triệu Thu lập tức tràn đầy vẻ phức tạp. “Chính là nó.” Giọng Hàn Sóc đầy chắc chắn. “Có cần suy nghĩ lại không?”

“Không cần, em thích câu chuyện này, cũng nắm chắc sẽ diễn được tốt.”

Ánh mắt Triệu Thu tỏ vẻ ngập ngừng.

Hàn Sóc rất thông minh, vừa nhìn đã thấy cảm xúc của chị ta không đúng: “Sao hả, vai nữ chính còn có ứng cử viên khác nữa à?”

“... Không phải.”

“Có gì chị cứ nói thẳng ra.”

Triệu Thu cắn răng đáp: “Kịch bản này do bên Thế Kỷ đưa sang, nói rõ là muốn em vào vai nữ chính.” Chị ta biết là không thỏa đáng lắm nhưng đạo diễn lại là Cận Kỷ Nguyên, thật sự khó mà từ chối thẳng thừng được. Nghĩ bụng có nhiều kịch bản hay như thế, chưa chắc Hàn Sóc đã chọn trúng cái này, cứ thử đặt vào đó một lần cũng đâu có sao?

Khả năng chỉ là 10%...

Lại không ngờ rằng khi đưa ra để lựa chọn thì lại là 100%...

Triệu Thu cũng không thể nói rõ được rốt cuộc bản thân mình hy vọng Hàn Sóc chọn nó hay không chọn nó. “Thế Kỷ...” Hàn Sóc nhíu mày, trong mắt xẹt qua sự tối tăm, “Đó chẳng phải là đối thủ một mất một còn của Tinh Huy hay sao? Tại sao lại có thể chung tài nguyên được?”

“Khụ! Đầu tiên, em và Tinh Huy chỉ là hợp tác làm việc, nói nghiêm túc ra thì em không phải người của Tinh Huy. Tiếp theo, có lẽ đối phương nghĩ em đã từng...” Triệu Thu không nói hết lời những ý tứ thì hai người đều hiểu.

Hàn Sóc mím môi, ánh mắt hơi tối.

“Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, Cân Kỳ Nguyên chỉ đích danh muốn em vào vai nữ chính, thà gác lại hạng mục này cũng không muốn chọn ai khác.”

Hàn Sóc hơi kinh ngạc, “Em mà có sức hấp dẫn lớn thế cơ à?”

“... Sau khi Cận Kỷ Nguyên xem “Hoa sơn trà” thì mới quyết định không phải em là không làm.” “Theo em được biết, Sơ Hiểu* và Camelia là hai kiểu phụ nữ hoàn toàn khác nhau, theo lý mà nói thì không nên...” * Sơ Hiểu: Tên phim là Hàn Dạ Sơ Hiểu, Sơ Hiểu nghĩa là bình minh.

Ánh mắt Triệu Thu căng thẳng: “Em lo lắng anh ta vì Chu Dịch nên mới...” “Đâu đến mức đó.” Nếu muốn ban ơn hay lấy lòng thì sẽ không dùng cách không phải ai đó thì không thể”, bởi nếu vậy, con đường còn lại sẽ bị phá hỏng hết.

Huống hồ, sau khi cô đọc xong kịch bản liền lên mạng tra cứu thông tin về Cận Kỷ Nguyên, là một đạo diễn trẻ tài ba, tâm cao khí ngạo, chắc hẳn sẽ không cúi đầu trước những quy tắc ngầm dơ bẩn. Huống chi, dựa vào thanh danh và năng lực của Cận Kỷ Nguyên thì cũng chẳng thiếu nhà đầu tư, hoàn toàn không nhất thiết phải ôm cái chân thối của Chu Dịch.

Nói cách khác, Cận Kỷ Nguyên thật sự... coi trọng cô? Hàn Sóc chép miệng, tự nhiên cảm thấy vui vẻ.