Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1162: CHU DỊCH BẤT THƯỜNG, AMY BẮT ĐẦU NGHI NGỜ

Amy cùng mọi người đi đến bãi đỗ xe khuc.

“Đợi đã... hình như tôi nhớ là Chu Tổng đỗ xe ở khu A cơ mà?” Giữa đường bỗng có người nói. “Có phải1thật không? Cậu đừng có ăn nói linh tinh đấy.”

“Tôi đỗ xe ở khu A, bên cạnh chính là xe của Chu Tổng, chiếc Ferrari, biển sổ Bxxxxx.”

“Đúng thật...” “Vậy sao lại bắt8chúng ta đến khu C nhỉ?” “May be, muốn chúng ta rèn luyện thân thể chăng? Dù sao thì từ rạp chiếu phim đến khu B là gần nhất, khu A xếp thứ2hai, xa nhất là khuc.”.

“Ha ha... cậu tưởng là Chu Tổng vô vị như cậu thật đấy à?”

Amy: “Câm miệng hết đi! Các người xong chưa hả?”

“À, cô và Chu Tổng có vẻ4công chiếu, chắc là xem hết rồi mới ra đúng không?”

Amy gật đầu: “Làm sao?”

“Kể tôi nghe đoạn kết đi, chúng tôi còn chưa được xem.”

Amy đang định nói thì đã bị một người đàn ông trẻ tuổi cắt ngang: “Đừng có nói trước! Tôi đang chuẩn bị ngày mai đi xem lại lần nữa.”

“Xí... cái thằng nhóc này, chỉ sợ túy ông say không phải vì rượu đúng không?” “Đừng có dùng điển cố lung tung, không có tí văn hóa được à?” “Ái chà, cái đồ lưu manh nhà cậu là có văn hóa nhất, còn mọi người đều là nông dân cả.” “Mång ai hả?”

“Tôi mắng cái thằng đang đi mắng người khác đấy.” Trên mặt người đàn ông trẻ tuổi hết xanh lại đỏ: “Chó chê mèo lắm lông, cậu không thấy xấu hổ à?” “Dù sao thì tôi cũng không tự sướng”

“Xem ra.” Ngữ khí hoàn hoãn, “Cậu không được rồi.”

Bỗng một tràng cười rộ lên. Amy nghe mấy người đàn ông thô lỗ trêu chọc nhau, ban đầu còn thấy thú vị, sau đó không nhịn được nhíu

mày, đột nhiên, ánh mắt khựng lại, vẻ mặt cũng theo đó trở nên nghiêm nghị hơn, “Chu Tổng.” “Chị Amy, chị lại định dọa ai chứ?” “Còn chưa đến khuc thì lấy đâu ra Chu Tổng?” “He he... chị đùa đúng không, trêu chọc các anh em chứ gì... Này, cậu giẫm phải tôi rồi... Á! Còn lườm tôi nữa à? Không phải, sao mắt cậu lại giật giật thế kia... Chu... Chu Tổng!” Lần này, không còn ai dám cười nữa. Sắc mặt Chu Dịch đã đem đến mức không thể đen hơn được nữa. Sợ nhất không khí bỗng nhiên yên tĩnh lại, sự ngượng ngùng bao trùm khắp nơi. Vẫn là Amy đứng ra phá vỡ sự im lặng: “Chu Tổng, tìm mọi người có việc gì ạ?” “Ngày mai bộ “Thợ săn thời không công chiếu, mấy người...” Ánh mắt lướt qua mấy người của tổ phê bình phim, “Đi xem, trong vòng hai ngày, tôi muốn nhìn thấy bản thảo phê bình điện ảnh” “Thợ săn thời không”? Bộ phim này chỉ chiếu ở Hồng Kông thôi cơ mà? Chúng tôi... đi xem?”

Tức là, còn phải chạy đến Hồng Kông một chuyến nữa? Chu Dịch lạnh liếc nhìn anh ta, “Có vấn đề gì không?”

“Không... không có ạ...” “Chu Tổng, thời gian hai ngày liệu có khi nào là hơi... gấp không?”

“Nếu không hay tôi cho cậu hai tháng?”

“Vậy thì càng tốt...” Chu Dịch lạnh lùng nhìn sang. Người đó vội vàng sửa lại lời nói: “Ý của tôi là, tuy từ từ thì làm được nhiều chi tiết, nhưng hiệu suất công việc cũng rất quan trọng.” Sự việc đã được quyết định như vậy. Một nhóm người còn đang đợi chỉ thị tiếp theo của Chu Dịch, nhưng hắn không xuất chiêu theo lẽ thường, mà hỏi một câu: “Bộ phim hôm nay thế nào?”

Amy im lặng theo thói quen. Cô ta cũng thông minh, đã ngửi được mùi vị khác lạ từ những hành vi cử chỉ bất thường của Chu Dịch tối nay, nên lúc này im lặng mới là lá bùa giữ mạng tốt nhất.

Nhưng mấy người còn lại thì không nghĩ như vậy. Một, họ là những nhà phê bình điện ảnh nên vốn dĩ đã thích bàn bạc sâu về điện ảnh. Hai, họ cũng không biết tâm trạng tối nay của vị đại gia này đang khó chịu thế nào. Mới đầu cứ anh một câu tôi một câu, nhưng càng nói càng hăng... “Cốt truyện đáng được khẳng định, kỹ thuật quay phim cũng rất tuyệt diệu, không giống như tiêu chuẩn thường thấy của phim cấp B.”

“Tiêu chuẩn ấy có hơi lớn, nhưng không ảnh hưởng đến gu cảm nhận của thanh niên bây giờ. Nếu lộ quá nhiều lại giống như bán thịt, có thể sánh ngang với các bộ phim cấp C. Yêu tinh đánh nhau ấy mà, mấy nước ngoại quốc còn nhiều thể loại rác vàng này lắm. Nhưng nếu lộ quá ít thì lại cảm thấy không đã, không mánh lới, cũng không đủ thu hút. Hoa sơn trà đã khống chế vấn đề này rất tốt, không ngờ người nước ngoài lại biết chơi chiêu muốn che nhưng còn lộ, muốn nói nhưng còn ngập ngừng này của chúng ta! He he...”

“Diễn xuất của Jack không còn gì để nói, tuy trước giờ vẫn luôn là nam phụ, nhưng cũng là nam phụ có đẳng cấp ở Hollywood, lần này được làm nam chính, lại còn là phim của David Norlan, đủ để anh ta nổi tiếng một phen. Còn cô nữ chính tên là gì ấy nhỉ...”

“Chole!”

“Đúng, Chole! Trước đây chưa bao giờ được nghe đến nhân vật này, chắc là người mới hoàn toàn, nhưng diễn xuất vẫn rất tròn vai.”

“Tạm gác vấn đề diễn xuất sang một bên, chỉ nói đến gương mặt và vóc người đó, hoàn toàn có thể thể hiện được nhân vật Camelia.”

“Không thể nói như vậy được, nhân vật Camelia này có sự thay đổi lớn về tính cách trước và sau, mang màu sắc bị kịch, nhưng lại không thể thiếu yếu tố lãng mạn ở trong đó, nếu cảm xúc không đúng thì dẫn dễ khiến chủ đề bị lệch lạc, cho nên diễn xuất vô cùng quan trọng.”

“Nói đến diễn xuất, mấy cảnh quay tình cảm của nữ chính đều được thể hiện rất tròn vai...”

“Đủ rồi!” Chu Dịch lạnh lùng quát, “Mấy người các cậu sáng sớm mai đến Hồng Kông, ngoài ra, nhân tiện đi tham gia mấy buổi giao lưu triển lãm điện ảnh ở Ma Cao để mở mang kiến thức đi.”

Nói xong, mở cửa xe, ngồi lên xe.

Khởi động xe, lao đi như tên bắn.

Để lại đám đông đứng há hốc miệng, trợn tròn mắt ngạc nhiên. “Thế là... xong rồi à?”. “Còn phải đi Ma Cao nữa ư?” “Chúng ta chọc giận gì đến Chu Tổng hả?” “Hình như là không có... mà?”

Chỉ có Amy vuốt cằm, đôi mắt lộ vẻ trầm tư.

Chole...

Hàn Sóc...

Hóa ra lại là cùng một người.

Nhìn chằm chằm theo hướng Chu Dịch lái xe đi, đột nhiên cô ta nghĩ đến một mẩu tin “không chịu trách nhiệm bại lộ tin tức” trên một tuần san năm năm trước, bên trong nhắc đến mối tình mờ ám giữa Hàn Sóc và một công tử con nhà giàu họ Chu.

Họ Chu...

Chu Dich?

A!

Chương 1167 CHỖ NÀO CŨNG ĐẸP

Amy chào hỏi mấy người, rồi lái xe đi.

Cô ta phải sắp xếp lại tư duy, nếu như chỉ là vì nhân vật mới Chole, cô ta sẽ không hề kiêng kỵ gì mà đi tranh giành với Tinh Huy, nhưng trước mắt đã có thêm lớp thân phận Hàn Sóc, vì thế không thể xem thường.

Nghệ sĩ hút thuốc phiện... Nhìn khắp làng giải trí Hoa Hạ, còn chưa có ai giẫm chân vào vũng bùn này rồi mà còn có thể sạch sẽ bước ra ngoài được. Lại nói đến mấy người trong tổ phê bình phim, họ mang theo giọng điệu tràn ngập buồn phiền quay về rạp chiếu phim, nhưng lại được thông báo bộ phim đã kết thúc vào mười phút trước đó rồi.

“Vậy thì mua vé suất chiếu sau, bao nhiêu tiền?” Nói rồi móc ví tiền.

“Xin lỗi anh, vé đã được bán hết rồi.”

“Vậy suất sau nữa thì sao?” “Cũng hết rồi.”

“Suất sau sau nữa thì sao?”

Nhân viên bán vé lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối. “Nói cho chính xác đi, còn suất chiếu nào còn vé 2 Tuyệt đối không được nói là đều bán hết cả rồi đấy nữa, phim bom tấn Hollywood cũng không đến mức ấy.”

“Để tôi kiểm tra, suất chiếu cuối cùng vẫn còn vé, 3h10 và 3h30, anh xem đặt suất chiếu nào?”

“3 giờ?! Sáng sớm?!”

“Đúng vậy.” “...” Đệch.

“Tiểu Dương, thôi bỏ đi, sáng sớm mai còn phải bay đi Hồng Kông, còn về thu dọn hành lý nữa.”

Mấy người còn lại cũng lần lượt gật đầu. Vẻ mặt Tiểu Dương băn khoăn, “Chưa xem hết, trong lòng tôi cứ thấy không yên.”

“Thôi cố nhịn đi, đi thôi!”.

“Haizz... các anh không xem thật đấy à?”

Nhân viên bán vé: “Thưa anh, xin hỏi anh có muốn đặt trước vẻ không?”

Tiểu Dương cắn răng: “Đặt!” “Mấy vé?”

“...1 vé.”

Ba người Đàm Hi rời khỏi rạp chiếu phim, tìm một quán ăn ven đường ăn đêm uống bia.

Tôm hùm đất cay, bầu dục xào, phổi cắt lát, thịt nạc trộn tỏi, tất cả đều là đồ mặn.

“Ăn xong bữa này chắc tớ phải tăng một hai ba... cân mất!” Tiểu Công Trúa bẻ ngón tay.

Hàn Sóc đưa găng tay dùng một lần, đảo mắt sang nhìn Nhiễm Dao, “Cậu phải có da có thịt một chút thì mới đẹp.”

“Vậy là sao?” Chớp chớp mắt. Đàm Hi: “Cậu ấy đang khen cậu gầy đấy.” Hàn Sóc trợn mắt lườm: “Quần áo càng ngày càng rộng, cậu tiều tụy chỉ vì chàng thổi đúng không?” Nhiễm Dao mím môi, mượn động tác rủ mi xuống để che đi ánh mắt bỗng nhiên lãnh đạm hẳn đi.

Đàm Hi ném một cái nhìn sắc như dao. Hàn Sóc bĩu môi, dường như có chút không tán đồng, nhưng cũng không nói gì.

“Ông chủ, bia chúng tôi gọi đâu rồi? Sao còn chưa lên?”

“Dạ! Có ngay đây rồi...” Uống được mấy cốc, Nhiễm Dao nâng cốc lên, lắc lư đứng dậy, “A Sóc, ly này tớ phải kính cậu.”

Hàn Sóc nhướng mày, cũng đứng lên theo, ngón tay thon dài trắng trẻo lắc lư thành cốc, giống như đang đùa nghịch một món đồ chơi thú vị: “Kính tớ cái gì?”

“Kính cậu...” Nhiễm Dao nghiêng đầu, cười ngây ngô, “Hoành tráng trở về, phá kén hồi sinh.”

Hàn Sóc thu lại vẻ hờ hững, nâng cốc lên chạm, chỉ nghe thấy tiếng thủy tinh chạm nhau giòn tan, bốn mắt nhìn nhau, “Chúc Tiểu Công Trúa của tớ, mãi mãi đáng yêu, hạnh phúc, an khang.” Ánh nước lóe lên rồi biến mất, Nhiễm Dao cười mặt mày cong cong: “Cạn ly!”

Đàm Hi cũng đứng dậy theo, giơ cốc lên về phía xa xa: “Chúc An An, mong cậu tất cả đều tốt.”

Ba người ngửa đầu uống cạn.

Khi Lục Chinh tìm đến, đã là sáng sớm.

Ba người phụ nữ uống đến đỏ mặt tía tai, gục trên chiếc bàn nhỏ, lảo đảo xiêu vẹo. “Chồng ơi, anh đến rồi.” Đàm Hi nhào tới, treo lên cổ người đàn ông, vùi mặt vào lồng ngực anh, cọ cọ chà xát.

Lục Chinh dở khóc dở cười, lôi cô ra: “Em uống bao nhiêu rồi?”

“Chỉ... có bảy tám chín mười ly thì phải?”

“Em giỏi đấy nhỉ?”

“Thỉnh thoảng mới có một lần, chuyện nhỏ.”

“Đi thôi, về nhà.”

“Vâng ạ...” Đàm Hi gật đầu, cọ lên môi anh, vừa mềm lại vừa dính.

Lục Chinh xưa nay chưa bao giờ phụ lại mỹ nhân, lập tức đáp lại. Hai người cứ thế hôn nhau trên phố lớn, tại cửa hàng vỉa hè này?

Nhiễm Dao che mắt: “Xấu hổ...”

Hàn Sóc đặt một tay lên bàn, vẻ mặt chế nhạo, “Hai người đã kết hôn rồi, sao lại còn dính lấy nhau hơn cả lúc đang yêu thế? Ngang nhiên ngược cấu, lương tâm hai người không thấy đau à?” Hôn xong, xung quanh vang lên tiếng hoan hô, còn có mấy tiếng huýt sáo lưu manh.

Lục Chinh đi thanh toán, Đàm Hi dẫn hai người lên xe. Đầu tiên là đưa Hàn Sóc về khách sạn. Nhiễm Dao đã ngủ say như chết, nên đành phải thuê phòng cho cô ở tạm một đêm. Lúc này Lục Chinh mới lái xe về nhà. Đàm Hi ngồi lên ghế phụ, nghiêng đầu nhìn anh, dáng vẻ như say như tỉnh, mang theo vẻ ngây thơ, nhưng lại có nét quyến rũ. “Có đẹp không?” Người đàn ông đột nhiên lên tiếng.

Đàm Hi gật đầu: “Đẹp.”

“Đẹp ở chỗ nào?”

“Mũi, mắt, miệng... chỗ nào cũng đẹp.”

“Miệng em sao ngọt vậy hả?” Lục Chinh buồn cười nhướng mày. “Đúng đấy, anh có muốn nếm thử không?” Đàm Hi giơ tay ra, đi dạo một vòng trên đùi anh.

“... Đừng có làm loạn nữa.” Cố nhịn, kiềm chế. “Chồng yêu à, anh không nếm thử à?”

“Nhóc con, yên phận chút đi.”

“Không thích em... sờ anh như thế này ư?”

“A! Đàm Hi...” Anh suýt nữa thì bị phế luôn rồi.

“Ui cha, lực hơi mạnh thì phải, vậy em nhẹ thôi nhé...”

Két!

Xe dừng lại vững vàng bên đường.

Lục Chinh: “Em muốn khơi lửa lên đúng không?” Đàm Hi chỉ ra bên ngoài cửa sổ: “Về đến nhà rồi này.”

“Đúng lúc lắm, làm xong rồi tắm luôn.” “Anh... ưm!”

Ghế xe được chỉnh xuống, người đàn ông vừa lật người một cái, Đàm Hi đã bị đè xuống dưới, bị ép triền miên giữa môi với răng.

Đêm khuya thanh tĩnh, sắc trăng trắng sáng, chiếc Hummer khẽ rung lắc có tiết tấu trên mặt đất.

Nhiễm Dao ngủ một giấc đến sáng, nhìn thấy cảnh sắc xa lạ xung quanh, đầu óc trong giây lát dường như chết máy.

Cô dụi mắt, dần nhớ lại.

Đại sảnh khách sạn. “Làm phiền cô, tôi trả phòng” Nhiễm Dao đẩy chiếc thẻ phòng tới. “Vâng ạ, xin cô chờ cho một lát.” Bỗng nhiên, vai nặng hơn, Nhiễm Dao vô thức quay đầu lại, sau khi nhìn rõ gương mặt đó, cô bĩu môi, không thèm để ý đến nữa.

Nhưng còn chưa làm xong thủ tục trả phòng, nên cô không thể nói đi là đi ngay được. Từ lần trước giả vờ bị thương chọc cho Nhiễm Dao nổi nóng, Sở Kiều vẫn cứ cảm thấy buồn bực không vui. Người nhà cũng không nhìn nổi nữa, dứt khoát để chị Hai Sở ra mặt, hẹn cho anh ta mấy người anh em tốt học chung thời đại học. “Thằng nhóc này cậu đừng ở làm tổ trong nhà không chịu đi đâu nữa đi, ra ngoài đi cho thoải mái, đi xong rồi thì ôn tập cho tử tế.”

Sở Kiêu nghĩ, thấy cũng đúng.

Nhiễm Dao đã cho tài khoản wechat của anh ta vào danh sách đen, cũng không nghe điện thoại, nếu cứ tiếp tục thế này chắc là anh ta sẽ phát điên mất.

Ra ngoài chơi một chuyến, coi như là dời sự chú ý. Cứ như thế đến sáng sớm, mấy người anh em dứt khoát tìm một khách sạn ở tạm, ngủ dậy đi làm thủ tục trả phòng, nhưng lại nhìn thấy một cô gái dưới quầy lễ tân, bóng lưng quá giống với Nhiễm Dao.

Ôm tâm lý muốn thử xem sao, Sở Kiều không nhịn được giơ tay ra vỗ, hi... Đúng là tiểu tiên nữ từ trên trời rơi xuống rồi! Nhưng sao sắc mặt tiểu tiên nữ không được tốt cho lắm... “Vẫn còn giận à?” Nhiễm Dao xoay đầu đi, không để ý đến, giục cô lễ tân làm thủ tục nhanh lên. “Xin lỗi mà.” Anh kéo vạt áo cô, “Anh chỉ muốn em ở bên cạnh anh, vậy học mới hiệu quả hơn được.” “Vậy nên anh nói dối à?!” Tiên nữ thì cũng biết nổi giận, huống hồ, màn lừa gạt của Sở Kiều lúc trước đã chạm đến giới hạn của cô rồi.

“Tuy không gãy xương, nhưng bàn chân và mắt cá chân cũng bị sưng to đến giờ còn chưa khỏi, không tin em nhìn thử xem...” Sở Kiều tháo giày ra, cũng không sợ bị ai cười, cứ như vậy cởi cả tất, còn kéo cả ống quần lên, “Em nhìn chỗ này... chỗ này...”

Bàn chân hình như có máu đọng bao trùm, chỗ mắt cá chân cũng hơi sưng đỏ. Nhiễm Dao mím môi, ánh mắt hơi lóe lên, có xu thế mềm xuống.

Nói cho cùng, Sở Kiều vì cứu cô nên mới bị thương, cô cũng không phải là động vật máu lạnh, sao có thể thờ ơ mặc kệ được chứ?

“Anh xin thề lần này không hề lừa em thật mà! Không phải anh đi tìm người hóa trang làm cho đầu, không tin anh... lau đi cho em xem!” Nói xong, dùng tay chà mạnh lên bàn chân.

Da đầu Nhiễm Dao tê rần: “Đủ rồi!”

Cô nhìn thôi cũng đã thấy đau, thực sự không thể hiểu nổi con người này lấy đâu ra dũng khí mà tự ra tay ác độc với mình như vậy chứ. “Vậy... em chịu tha thứ cho anh rồi sao?” Lắp ba lắp bắp, giống như một cậu bé mới lớn.

“Anh mang giày vào đi.” “Em tha thứ rồi anh mới mang.” Nhiễm Dao trợn tròn đôi mắt hạnh lên, “Anh còn dám uy hiếp tôi nữa hả?”

“Không... em đừng giày vò anh nữa.” Sở Kiêu nắm lấy cổ tay cô, khẽ lắc lư, “Tha thứ cho anh đi mà, đảm bảo không có lần sau nữa, có được không? Làm ơn đi mà, làm ơn đi mà...”

Nhiễm Dao không nói gì, nhưng cũng không hất tay anh ta ra. Cặp vợ chồng người nước ngoài cũng đang làm thủ tục trả phòng ở bên cạnh không nhìn tiếp được nữa, “Hi. Cô gái trẻ, bạn trai cô rất đáng yêu, cũng rất đẹp trai, tha thứ cho cậu ta đi.” Sở Kiều nhếch miệng, cái danh xưng bạn trai này... hình như là vô cùng thuận tại.

Nhiễm Dao lắc đầu với đôi vợ chồng đó, giải thích: “Anh ấy không phải là bạn...”

“Này! Mang giày xong rồi này!” Sở Kiều đi tất và mang giày vào với tốc độ nhanh nhất, sau đó lên tiếng cắt ngang lời cô, “Bây giờ coi như là em đã tha thứ cho anh rồi đấy nhé, ừm, cứ quyết định vậy đi! Anh về nhà trước đây, ngày mai sẽ đến văn phòng tìm em, bye bye...”

Không cho Nhiễm Dao bất cứ cơ hội nào để mở miệng, Sở Kiều phút chốc đã không thấy bóng dáng. Nhiễm Dao đứng yên tại chỗ, há mồm trợn tròn mắt. Cô có nói là tha thứ rồi à?

Có sao?

Tức chết đi được! “Thưa cô, thủ tục trả phòng của cô xong rồi, đây là tiền cọc còn lại của cô sau khi đã trừ tiền phòng, cửa lớn ở phía bên trái, mời cô.”

Nhiễm Dao vừa ra khỏi cửa xoay, đã chạm mặt Thái Dũng đi vào bên trong.

“Cô Nhiễm...” Anh ta lên tiếng chào hỏi.

Nhiễm Dao nhìn theo hướng phát ra âm thanh, lập tức mỉm cười gật đầu: “Thư ký Thái.”

“Cô đây là...”

“Vừa trả phòng.” Ánh mắt Thái Dũng hơi tối lại, thức thời không hỏi nữa.

Hai người lướt qua vai nhau, một người vào trong, một người đi ra ngoài.

Tầng cao nhất của khách sạn, đang diễn ra một hội nghị thương mại lớn.

Đoàn lãnh đạo tỉnh K vào thủ đô giao lưu, Tống Tử Văn phụ trách tiếp đón, do nhà khách chính phủ xưa nay không tiếp đón khách ngoài, nên đành phải sắp xếp ho ở tại khách sạn này, và tạm thời tổ chức một nghi lễ nghênh đón, ngay tại phòng họp thương mại của khách sạn họ thuê.

Khi Thái Dũng đến, chỉ có Tống Tử Văn ở đó, những người khác còn chưa đến.

“Thị trưởng Tống.”

“Đến rồi à, đây là bảng lịch trình, cậu xem trước đi...”

“Tôi vừa gặp cô Nhiễm ở dưới, cô ấy vừa làm thủ tục trả phòng xong.” Động tác người đàn ông hơi khựng lại, đáy mắt không chút gợn sóng, “Xem hết đi xem có vấn đề gì nữa không thì sửa lại.” Thái Dũng cầm lấy, chần chừ một lúc rồi mới nói: “Và cả lúc trước tôi gặp cậu Ba nhà họ Sở ở dưới phòng chờ cho khách ở dưới.”

Nam thanh nữ tú, mới sáng sớm lại xuất hiện ở khách sạn, còn làm thủ tục trả phòng.

Vẻ thống khổ hiện lên trong đôi mắt Tống Tử Văn, rồi từ từ biến mất.

“...Thư ký Thái, xem ra gần đây cậu rảnh lắm thì phải.” Ngữ khí lạnh lùng. Thái Dũng thấy gáy lạnh buốt, thuận thể cúi đầu xuống. Quãng thời gian trước còn ngầm ra hiệu cho anh ta điều tra Sở Kiều, rõ ràng vẫn còn chưa buông bỏ được tình cảm với cô Nhiễm, sao bây giờ lại có thái độ như thế này chứ?

Vậy những tư liệu trong tay anh ta có nên đưa ra nữa không đây?

“Sao, còn có gì muốn nói nữa à?” Tống Tử Văn lạnh lùng nhìn lướt qua, “Đừng có dông dài mãi nữa.”

Thái Dũng chần chừ một chút, “Tháng trước, tôi gặp bạn cùng ký túc xá trước đây ở trường đào tạo cán bộ, cậu ta được điều đến thành phố Lệnh Tức, thuộc lớp lãnh đạo cấp một của thành phố, cũng có chút quen biết với Sở gia.”

Câu cuối cùng mới là trọng tâm.

Thấy Tống Tử Văn không lên tiếng ngăn cản, Thái Dũng nói tiếp: “Con trai anh ta qua lại gần gũi với Sở Kiều, biết không ít chuyện... Nghe nói, cậu con trai này của Sở gia, sẽ tham gia kỳ thi công chức quốc gia năm nay để vào Cục Quy hoạch thành phố.”

Cục Quy hoạch thành phố, thuộc phạm vi quản lý của Cục Kiến thiết, do Tống Tử Văn quản lý.

“Ha...”

Một tiếng cười khẽ, vừa ngắn lại vừa gấp, ý tứ sâu xa.

David bay chuyển chín giờ sáng. Sáu giờ Hàn Sóc đã thức dậy, đánh răng rửa mặt, khi cô đến sân bay đã là bảy rưỡi.

“Chole, here!”

Hàn Sóc thở phào nhẹ nhõm, chạy mấy bước về phía David. David vẫy tay với cô, “Cô đi chậm thôi, tôi ở đây đợi cô, không lo chạy mất đâu.”

Cách thức thể hiện sự hài hước của người nước ngoài, tuy Hàn Sóc không buồn cười, nhưng vẫn nể mặt tặng cho David một nụ cười lịch sự. “... Well, không buồn cười thì đừng cười.”

Hàn Sóc lập tức thu lại nụ cười. Vẻ mặt David bất đắc dĩ: “Trước khi tôi quay về, đừng có vội vàng ký hợp đồng với các công ty quản lý ở đây, biết chưa?”

“Ồ.” Thờ ơ không mấy để tâm. “Mấy bữa tiệc xã giao không muốn đi thì cứ việc từ chối.”

“Nhiều nhất là một tuần sau tôi sẽ quay lại.” “Một tuần? Không phải là có chín buổi fan metting sao, có kịp không?”

“Kịp chứ.”

Hàn Sóc gật đầu, “Nhớ tự chăm sóc bản thân.”

“Tôi biết rồi.”

Khi chia tay, David ôm cô một cái. Hàn Sóc ngây người, chưa phản ứng ngay lại được.

Nhưng rất nhanh sau đó cô đã ý thức được, đây là một lễ nghi thường gặp của người nước ngoài, nên cũng ôm lại đáp lễ.

Đến khi David qua cửa an ninh xong, Hàn Sóc mới xoay người rời đi. Trên đường về cô còn ngáp đến n lần, đầu vẫn còn choáng váng. “Cô ơi, đến khách sạn XX rồi.” Hàn Sóc mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Bao nhiêu tiền?”

“Một trăm năm mươi tệ.” Trả tiền xong, đẩy cửa bước xuống xe, giẫm giày cao gót đi vào bên trong.

“Đợi đã...” Cô gái lễ tân bỗng nhiên gọi cô lại.

“Có chuyện gì?” Hàn Sóc nhíu mày. “Bên kia có một cô gái tìm cô.”