Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1161: GIẢ BỘ CÁI GÌ CHỨ?!

Bộ phim kéo dài một tiếng hai mươi sáu phút, cốt truyện đến đây đã được hơn một nửa.

Mạch phim dần rõ nét, giống như tranh cuộn được mở ra, chỉ còn lại một phần đang được che phủ, thu hút sự tò mò của người xem.

Hạt giống nghi ngờ đã được chôn xuống, sự tin tưởng cũng trở nên yếu ớt mong manh.1Khi bóng đen của sự chết chóc bao trùm lên đội quân, ai nấy đều bất an, thần hồn nát thần tính. Cemosse là tướng lĩnh đội quân, không thể khoanh tay đứng nhìn được. Nội dung cuối cùng cũng đã phát triển đến cao trào, nghênh đón giờ khắc ngả bài...

Camelia: “Anh về rồi?” Xoa tay, đặt đĩa salad lên mặt bàn, đi8đến cửa đặt một nụ hôn chào đón.

Người đàn ông cởi bỏ quân phục, đưa cho cô. Người phụ nữ đón lấy, phải đi bụi bẩn trên đó, đặt lên một bên. “Hôm nay không ra ngoài nữa à?” Trước đây mỗi khi đến thời điểm này cô đều sẽ ra ngoài nửa tiếng. Người phụ nữ khựng lại, cười lắc đầu: “Sau này2không cần phải đi nữa.”

“Tại sao?”

“Mọi chuyện giải quyết xong hết rồi.” “Chuyện gì?” Camelia nhún vai, mái tóc quăn màu hạt dẻ tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, trên gương mặt xinh đẹp có một nửa quyến rũ chết người, còn một nửa lại chìm trong bóng tối...

“Anh yêu, đến giờ ăn tối rồi, chúng ta ăn tối trước đã được4không?”

Xoay người một cái, quay về phòng bếp, lấy ra hai chiếc ly thủy tinh.

Đinh.

Khẽ chạm một cái giòn tan. Ánh nến, sườn bò, salad, rượu vang.

Camelia: “Cheers!”

Cemosse: “Cheers!”

Hương thơm quyến khắp phòng, ăn chưa đến một phần ba thịt bò, cô gái đã đặt dao nĩa xuống, xoay người ngồi vào trong lòng người đàn ông, hơi nghiêng đầu, môi kề sát môi, lửa bắn tung tóe.

Tiếng thở dốc, tiếng hôn nhấm nháp, mùi vị hooc môn xuyên qua màn bạc, tràn đầy toàn bộ phòng chiếu. Nhiễm Dao nuốt nước bọt. Cô bị cốt truyện thu hút, đồng thời cũng bị ống kính đáng kinh ngạc mà đẹp đẽ kia làm cho chân động.

Tình và dục, nam và nữ, trở về với bản năng nguyên thủy nhất của con người, thì ra giữa sự dung tục và xinh đẹp chỉ cách nhau khoảng cách một ông đạo diễn và một ống kính máy quay.

Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng huyên náo, Nhiễm Dao vô thức vươn cổ ra.

Bỗng nghe thấy người phía trước có người kéo khóa quần ra, đang dùng tay... Vô sỉ! Cô lại nhìn ra hướng khác, rồi lại nhanh chóng di chuyển ánh mắt một cách chật vật. Quay sang nhìn Hàn Sóc, nhưng cô lại giống như người không có chuyện gì, ánh mắt hờ hững, nụ cười vẫn như cũ. Nhiễm Dao mím môi, bỗng nhiên có chút đau lòng... Amy căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn đôi nam nữ đang quấn quýt lấy nhau bên trên, cố gắng tìm kiếm ra thiếu sót trong diễn xuất của nữ chính.

Nhưng đáng tiếc, cho dù là động tác hay là thần thái, đều không thể bới móc ra được gì cả.

Ngay cả nụ hôn liên hồi kia cũng là thật. Cảm giác điên cuồng bất chấp tất cả đó giống như đang nhấm nháp bữa tối cuối cùng, tuyệt vọng mà bị phẫn.

Phối cùng với nhạc nền, thế lượng mà âu sầu.

Trong mắt Amy bỗng ánh lên ánh sáng kinh ngạc. Ha... cô ta cũng có lúc nhìn đến ngây ra cơ đấy. Cô gái Chole này đúng là có vốn liếng để ngông cuồng ngạo mạn. “Chu Tổng, tôi thấy...” Amy nói, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt lạnh lẽo như dao của người đàn ông, cô ta hoàn toàn im bặt. Hai bàn tay rủ xuống hai bên của Chu Dịch đã siết chặt lại thành nắm đấm, giống như đang muốn bóp vụn thứ gì. Amy khó hiểu, nhưng đồng thời cũng không khỏi sợ hãi. Cô ta dựa vào bên cạnh, cố gắng hết sức tránh xa vùng trung tâm khí áp thấp kia.

Nếu như nói trước đây cô ta còn có suy nghĩ khác với Chu Dịch, thì bây giờ những suy nghĩ đó đã hoàn toàn tan thành mây khói rồi.

Cô ta cũng không phải là kẻ cứng đầu mù quáng, sao cứ phải đi áp mặt nóng của mình vào cái mông lạnh của người khác chứ?

Cho dù thích SM cũng không phải tự đâm đầu vào chỗ chết như vậy. Nên bỏ đi thì hơn, cô ta vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa. Cemosse và Camelia từ bàn ăn triền miên lên giường, quần áo đã cởi bỏ hết, điên cuồng vài phen. Ánh nến vẫn đang rực cháy, đêm vẫn còn rất dài. Nửa đêm, trong đống chăn màn, một bóng người mảnh khảnh đột nhiên ngồi dậy, xuyên qua người đàn ông, chân trần chạm đất, đi về phía phòng tắm.

Phòng tắm cũ kỹ, bức tường loang lổ, gạch men sứ đã rạn nứt, trên đó còn bao trùm những vết ố vàng sẫm. Dưới ánh đèn nóng sáng, hơi nước dày đặc, cơ thể sau cơn hoan lạc của cô gái mang theo vẻ mềm mại và kiều diễm. Bên chân cô có hai chiếc thùng, một chiếc đựng nước nóng, một chiếc đựng nước lạnh, sóng sánh trong veo.

Cô gái mặc áo ngủ ngồi vào bên cạnh bồn tắm, cô lấy tay gạt những lọn tóc nhỏ sang một bên, vừa tùy tiện lại tự nhiên, đột nhiên ngâm nga hát...

Jenaurai spas duvenir (Ta không nên tới đây)

Nelại sserque Consourire (Chỉ mang đến cho chàng nụ cười phong trần)

Vivre dansme ssouvernir (Ta nên từ bỏ hy vọng)

Nhạc điệu thoải mái phát ra từ trong miệng cô gái, thỉnh thoảng ca từ không thuộc liền hừ khẽ cho qua. Đầu ngón tay hơi nhón xuống, thử nhiệt độ nước. Đến khi đã đủ ẩm, cô hất chút nước lên rửa mặt, hất mái tóc, theo đà ngửa đầu lên, từng hạt nước chảy từ trên mặt xuống đến cổ, rồi tiếp tục chảy xuống dưới, biến mất ở chỗ giao với cổ áo, thấm ướt cả lớp áo lụa mỏng manh.

Dán chặt vào da cô, phác họa ra hình dạng tròn trịa.

bên dưới, Nhiễm Dao và Đàm Hi quay sang nhìn nhau, cảnh quay này được quay đúng vào ngày họ đi thăm.

Dưới ánh đèn ấm áp, làn da cô gái như được mạ thêm một lớp dầu mật, bốc lên theo lớp hơi nước, có cảm giác tuyệt đẹp mông lung không rõ ràng.

“Lại không mặc thật!”

“Chẳng trách lại được liệt vào phim cấp B, độ lớn đúng là không phải vừa đâu.”

“Tôi có dự cảm, bộ phim này chắc chắn sẽ rất nổi tiếng.”

“Phúc của nam chính Jack không nhỏ đầu, sờ cũng được sờ rồi, hôn cũng hôn rồi, chắc là khi làm cũng được dùng súng thật đạn thật luôn nhỉ.”

“He he...”

Một tràng cười dâm đãng.

Chu Dịch: “Nếu như các người muốn thảo luận thì xin mời đi ra ngoài, đừng để ảnh hưởng đến người khác.” “Này người anh em, đừng nghiêm túc thể chứ?” Chu Dịch cười lạnh, ánh mắt sắc bén như dao.

Đối phương rụt cổ lại, mối dầy nhếch lên nụ cười châm chọc: “Đều là đàn ông cả, anh thì không có phản ứng gì à? Làm người thì cứ thành thật đi thì hơn, ngụy quân tử không đo được kẻ tiểu nhân!”

Chu Dịch bị châm chọc là “ngụy quân tử” âm thầm dùng tay che đi phần đũng quần.

“Xùy... giả bộ cái gì?”

Sự chú ý dồn lại lên màn hình, Camelia đang nhón chân đi với lấy xà phòng ở trên giá, ống kính cũng miêu tả kỹ phần lưng cô, mảnh khảnh tinh tế, tròn trịa đẹp đẽ.

Xoay người đổ xà phòng vào bồn tắm, ống kính vẫn chưa thay đổi, mà dừng lại ở cổ áo người phụ nữ, cùng với động tác nghiêng người là khe rãnh chói mắt lướt qua. Từ phía khán giả lại truyền đến tiếng hít khí lạnh. Đúng là vẫn đánh giá thấp trình độ của điện ảnh... Khi bộ đồ ngủ bằng tơ lụa đó rơi xuống đất không hề có dấu hiệu báo trước, thân hình duyên dáng của người phụ nữ hiện ra trước mặt, tất cả mọi người đều nhìn đây ngây dại.

Lần khỏa thân này còn có sức công kích và khả năng chấn động hơn cả lần trước.

Từ thanh thuần cho đến quyến rũ, ngây ngô cho đến thành thục, chứng kiến sự lột xác của một người phụ nữ, cũng tuyên bố rõ ràng rằng một thứ ở nơi sâu hơn nào đó đã không còn như trước nữa.

Người phụ nữ nhấc chân bước vào bồn tắm, vén lên màn nước, chầm chậm xoay người, để lộ hoàn toàn gương mặt chưa được trang điểm dưới ống kính, thậm chí còn có thể nhìn rõ được cả những nốt tàn nhang nhỏ trên mặt.

Lúc này, Cemosse đẩy cửa bước vào, đứng ở một chỗ không xa nhìn người phụ nữ. Con ngươi lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén.

Camelia: “Có còn nhớ không? Một năm trước, anh cũng xông vào trong lúc em tắm như vậy, sau đó, chúng ta đã ở bên nhau.”

Cemosse: “Nói với anh, đó không phải là em làm.”

Camelia: “Xin lỗi, là em.” Người đàn ông nhếch miệng cười, nhưng đáy mắt đã trào lên ánh lệ, sau đó, đạp cửa rời đi. Người phụ nữ ngồi trong bồn tắm để lộ ra xương quai xanh tinh tế, sương mù tích tụ trong mắt, cuối cùng hóa thành hai hàng lệ lăn xuống. Mạnh mẽ nhắm mắt lại, lông mi run rẩy. Cô khẽ cử động cánh môi... xin lỗi. Cemosse chạy thẳng ra khỏi doanh trại, bị mấy binh sĩ gọi đi uống rượu, còn có cả mấy cô gái ngồi cùng.

Uống mấy ly, đã mê man say, đám binh sĩ càng làm càn hơn, nắn bóp đến mức cô gái bên cạnh vừa kêu rên vừa kêu đau. Nhưng Cemosse càng lúc càng tỉnh táo, trong đầu óc chỉ có hình ảnh đóa hoa sơn trà nhỏ đang ở nhà.

Đóa hơn sơn trà nhỏ của anh ta...

Đóa hoa sơn trà nhỏ biết hát...

Đóa hoa sơn trà nhỏ từng bị anh ta hung hăng âu yếm... “Gái ở đây chán quá, không thoải mái như cái con mà Johan nói, sờ vào toàn thấy mềm nhỉ? Mềm, mềm như bông cơ mà...” Vừa nấc vừa cười to man rợ.

“Này, Jason, mày uống say rồi. Suyt!”

“Say... cái rắm! Cái thằng chó đực cái Johan đó, hắn chính là kẻ tội phạm cưỡng gian!” “Jason... nó chết rồi!” “Chết rồi? Ha ha... chết hay lắm! Ai bảo nó thấy sắc nổi ý dâm tà, lại dám chơi cả người phụ nữ của tướng quân, còn giết luôn cả người ta như thế: Thượng đế đã bắt nó phải đền mạng, còn mấy thằng đó nữa, đều như vậy hết... một hai ba bốn năm... mười bốn thằng! Đều chết tiệt cả rồi đấy thôi?”

Cemosse như sét đánh ngang tai, lao ra chạy về nhà như kẻ điên. “Camelia... Camelia... Em ra đây đi... anh yêu em... thật đấy, anh xin thề với Thượng đế... anh yêu em... đừng rời xa anh mà...” Anh đẩy cửa bước vào, nền đất khô khan, nước trong thùng lạnh lẽo, bồn tắm đã tích một lớp bụi, dường như đã rất lâu rồi không có ai dùng. Anh ta quay về phòng khách, trên bàn chỉ có một phần sườn bò, ly thủy tinh cũng chỉ có một chiếc.

Chương 1165 MỘT ĐÓA HOA SƠN TRÀ ĐÃ AN NGHỈ Ở Đ Y

Trong tủ quần áo, không có quần áo của phụ nữ.

Trong nhà bếp, cũng không có chiếc tạp dề cô hay dùng. Hỏi hàng xóm, họ đều không quen biết có một người con gái tên là Camelia. Cemosse giải thích với họ, người con gái đó là vợ của anh ta!

Nhưng không ai tin cả.

“Không... không đầu...” Người đàn ông quỳ dưới đất, ôm đầu đau khổ khóc lóc. Màn hình tối đen lại, khi sáng lên đã là một tháng sau. Cemosse cưỡi con ngựa đen, trở về nơi hai người từng gặp gỡ, nhưng nghênh đón anh ta không còn là tiếng hát, mà là một mảnh đất tiêu điều hoang vu.

Một ngôi mộ mới đắp đứng lặng yên trong gió.

Trên mộ khắc dòng chữ: Một đóa hoa sơn trà đã yên nghỉ ở đây. Nàng từng yêu một vị tướng quân, hy vọng trở thành vợ của ngài.

Người đàn ông quỳ trước mộ, khóc không thành tiếng. m nhạc thể lương theo đó vang lên, chính là bài hát Camelia ngân nga khi ngâm mình trong bồn tắm.

Jenaurai spas duvenir (Ta không nên tới đây) Nelaisserque tonsourire (Chỉ mang đến cho chàng nụ cười phong trần)

Vivre dansme ssouvernir (Ta nên từ bỏ hy vọng)

Cuối cùng đáp án được tiết lộ bởi một cậu bé. Cậu bé đi đến bên cạnh Cemosse, giống như một tiểu thiên sứ do Thượng đế phái tới, khẽ xoa lên đầu tín đồ.

“Khi Camelia đi đã lén nói cho cháu biết, người chị ấy yêu là một đại anh hùng. Tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời này của chị ấy là không thể trở thành vợ của ngài ấy...” Cùng với lời trần thuật non nớt của cậu bé, cảnh tượng quay về một năm trước dưới hình thức những thước phim đen trắng.

Sau khi Cemosse đi, Camelia ngày nhớ đêm mong. Cuối cùng, cô đợi được bảy tên lính kia, cũng đợi được một... tai họa khủng khiếp.

Chúng thay nhau cưỡng hiếp cô, rồi cứ thế trói lên trên giường, ba ngày ba đêm.

Mặc cho cô khóc lóc van xin, kêu cứu, đều không thể ngăn cản được hành vi cầm thú tội ác của chúng.

Cô giống như một con búp bê bằng vải rách nát, bị giày vò thành trăm ngàn tư thế khác nhau tùy ý chúng.

Cuối cùng, chúng rời đi.

Năm ngày sau, lại có bảy tên lính nữa đến, lần này, Camelia không chống chọi lại được, cô rời khỏi thế giới này bằng phương thức nhục nhã nhất, cuối cùng hóa thành tro tàn theo những cánh hoa sơn trà trải đầy vùng núi hoang vu, theo gió tan đi.

Cô lặng lẽ được sinh ra, gặp gỡ được người tình anh tuấn nhất trong những năm tháng đẹp đẽ nhất của cuộc đời, rồi ôm nỗi uất hận mà chết... Đây chính là tất cả câu chuyện về Camelia.

Hết phim!

Khoảnh khắc màn hình tối đen đi, trong phòng chiếu lặng ngắt như tờ.

Cho đến khi khúc nhạc cuối phim nổi lên, khán giả mới phản ứng lại được, không khỏi thổn thức. “Chỉ thế này... là hết rồi à?”

“Rốt cuộc là đóa hoa sơn trà nhỏ đã chết chưa?” “Đã hóa thành tro rồi còn hỏi đã chết chưa?” “Thế cái người mà Cemosse đón về nhà đó là ai...”

“Thì là ma chứ còn ai nữa!”

“... Càng nghĩ càng thấy kinh khủng.” Rất nhiều khán giả nữ không nhịn được rơi nước mắt, bao gồm cả Nhiễm Dao. “Hu hu, đóa hoa sơn trà nhỏ quá đáng thương, nửa đời sau tướng quân phải sống thế nào đây?”

Hàn Sóc dở khóc dở cười, “Đây chỉ là phim điện ảnh thôi, cậu coi là thật đấy à?”

“Nhân vật điện ảnh cũng có sinh mạng.” Cô nhào vào lòng Hàn Sóc, “Hoa sơn trà nhỏ, cậu nói xem tướng quân có đi theo luôn không?”

“Đi đâu?” Hàn Sóc khẽ vỗ lên lưng cô, giúp cô bình tĩnh hơn.

“Thiên đường ấy.”

“Không biết, kịch bản không viết mà.” “Tớ thấy nhất định tướng quân sẽ không sống cô độc đến già đâu.” “Tại sao?”

Nhiễm Dao hít mũi: “Mất mát đau đớn nhất chính là từng có được. Cậu xem tướng quân cho rằng mình đã kết hôn với Camelia và trở thành vợ chồng, sống bên nhau, hạnh phúc vui vẻ một năm trời, thì sao có thể chấp nhận được những ngày tháng tương lai không có cô ấy chứ?” “Cho nên, cậu cảm thấy anh ta sẽ tự tử?” “Chắc chắn thế!” “Chậc... Nhóc con này, cậu xem phim mà định mang theo cả tình cảm của chủ nghĩa lãng mạn vào nữa hả?” Nhiễm Dao chớp mắt, “Cậu không thấy thế ư?”.

Hàn Sóc nhún vai: “Cemosse là một tướng quân, cuộc đời của anh ta không chỉ có tình yêu, mà còn có quyền lực, quân đội, chiến tranh. Có lẽ sẽ đau khổ một thời gian thôi, còn tự tử vì tình á, thôi đi.” “Sao cậu thực tế thế hả?!” Nhiễm Dao giậm chân, tức giận đến mức hai má đỏ bừng bừng.

“Giang sơn và mỹ nhân, cậu nghĩ một người đàn ông bình thường sẽ chọn thế nào?” Nhiễm Dao đang định phản bác, nhưng còn chưa kịp nói thành lời đã bị Đàm Hi cắt ngang... “Được rồi, cãi gì mà cãi?” Hai người bỗng nhiên im bặt.

“Ông Trang? Ông Trang?!”

“... Gì vậy?”

“Bộ phim đã kết thúc rồi.”

Lúc này ông lão mới phản ứng lại, nhưng vẫn ngồi yên bất động, ánh mắt trống rỗng, biểu cảm bùi ngùi, dường như đang hồi tưởng lại gì đó.

Chàng trai trẻ thấy vậy, hiểu ý không quấy rầy.

Một lúc sau, đôi mắt già nua của ông lão khôi phục lại tiêu cự, dần hiện lên sự sáng suốt. “Tiểu Đàn, trong tối nay thu thập các tài liệu liên quan đến bộ phim này, gửi đến email của tôi.” “ông cần những tài liệu gì? Đạo diễn? Ê kíp? Hay nam nữ chính?” “Tất cả đều cần, nhưng không chỉ có thế, cứ căn cứ vào quy cách để viết bài phê bình điện ảnh mà làm.” “Viết phê bình?” Đôi mắt chàng trai hiện rõ vẻ kinh ngạc, “Ông muốn đích thân làm ư?”

Chàng trai cố nén lời kinh hô sắp thốt ra thành lời, gật đầu đáp lại. Trong lòng thầm dậy sóng, ông Trang đã gác bút bảy năm rồi, không ngờ nay lại tái xuất giang hồ chỉ vì một bộ phim cấp B.

Xem ra, làng điện ảnh lại sắp không được bình yên nữa.

Amy rút một tờ khăn giấy, cầm trong tay, ấn vào khóe mắt, lau đi những dòng nước mắt chảy ra. Cô ta còn nhớ nhà phê bình điện ảnh nổi tiếng Trang Hải Đào đã từng nói, một bộ phim điện ảnh ngoài ưu thế trên các phương diện như doanh thu phòng vé, mức độ nổi tiếng, các giải thưởng ra còn có một điểm quan trọng nhất, đó là phải làm rung động trái tim con người. Tuy cô ta có ấn tượng đầu tiên với Chole không tốt, nhưng sau khi xem hết bộ phim này, cô ta không thể không thừa nhận rằng cô gái đó quả thực là có thực lực.

“Còn không đi à?” Giọng nói lạnh lùng truyền đến, Chu Dịch hơi cau mày lại.

Amy vội vàng đi theo.

Hai người đi theo dòng người ra ngoài, Chu Dịch bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn qua một vòng. Amy dừng lại, cũng học theo động tác của hắn nhìn về phía sau, ngoài những cái đầu đen kịt ra thì không thấy gì nữa.

Vị đại gia này đang nhìn cái gì vậy?

Người đàn ông nhanh chóng thu hồi ánh mắt, rời khỏi rạp chiếu phim.

Nhưng gương mặt đó vẫn có xu thế đen kịt hơn. Amy đi giày cao gót chạy theo, nghiến răng nghiến lợi, cũng mặc kệ hình tượng, lật đật chạy theo. “Chu Tổng...”

Người đàn ông dừng lại, hai tay cho vào túi quần: “Có chuyện gì?” “Anh thấy Chole thế nào? À, chính là cái cô nữ chính trong bộ phim vừa rồi ấy.”

“Ha!” Giật giật khóe môi, cười lạnh lùng. Amy có chút khó hiểu, đây là hài lòng hay là bất mãn đây?

Cô ta cắn răng, quyết định nói hết: “Bây giờ Chole vẫn chưa ký hợp đồng với Tinh Huy, chúng ta hoàn toàn có thể ra tay trước!”

Chu Dịch không cắt ngang, cô ta nói tiếp: “Trước đây là do tôi quá chủ quan, cảm thấy Chole sẽ không đi xa hơn được trên con đường này. Nhưng thực tế chứng minh cô ta rất có tiềm năng, cho dù về hình tượng hay về diễn xuất, xuất phát điểm của cô ta đều cao hơn người bình thường. Nếu không, Tinh Huy và David sẽ không thể chỉ chọn cô ta trong bao nhiêu nghệ sĩ như vậy.” “Cô định ký hợp đồng với cô ta?” Người đàn ông bỗng cau mày lại.

“Sao, không được à?” Amy nghiêng đầu, nhún vai. “Chỉ e cô còn chưa biết tên tiếng Trung của cô ta đúng không?” Nụ cười của người đàn ông mang theo sự lạnh lẽo hà khắc, xen lẫn cả lửa giận khó hiểu, giống như đang tức giận gì đó, lại giống như đang châm chọc cái gì. “Tên tiếng Trung?” Amy khó hiểu, “Chuyện đó quan trọng lắm sao?” “Đương nhiên là quan trọng.” “Vậy tên tiếng Trung của cô ta là gì?”

“Hàn Sóc.”

Amy ngây người, quen quá... Đợi đã!

Hàn Sóc?!

Vị tiểu thiên hậu của giới ca sĩ vì scandal hút thuốc phiện nên bị ép phải rời khỏi làng giải trí đó ư?!

Nói đùa gì vậy chứ?! “Chu Tổng, anh đừng đùa..” Amy nghiêng đầu, nhưng đã không thấy bóng người đàn ông đâu nữa, chỉ nhìn thấy một bóng lưng cô quạnh ngạo mạn trong đám đông phía trước.

Tinh!

Có tin nhắn đến.

Amy cầm điện thoại, trượt màn hình sáng lên, hiển thị tên người gửi là Chu Dịch!

Cô nhấn mở, nội dung như sau:

Bảo người của tổ phê bình phim đến ngay khu để xe C. Năm phút. Tổ phê bình phim không lấy được vé công chiếu lần đầu, chỉ có thể mua suất chiếu sau vào lúc 10h15, bây giờ còn chưa hết phim sao gọi ra ngoài được ngay chứ? Amy gửi tin nhắn báo lại cho Chu Dịch. Đầu bên kia chỉ trả lời một câu cứng nhắc...

Theo phân phó mà làm. Amy lắc đầu, khẽ lẩm bẩm: “Xem ra, đúng là bị trúng gió thật rồi.” Cô ta đành phải lấy điện thoại gọi cho người của tổ phê bình phim. Ba phút sau, tất cả tập hợp đầy đủ. “Tôi nói này chị Amy, bộ phim này đang đến đoạn đặc sắc, đầu cua tai nheo ra sao còn chưa rõ ràng, sao đã gọi chúng tôi ra ngoài rồi?” “Đâu phải chỉ có mình anh, bây giờ tôi cũng đang thấy ngứa ngáy trong lòng, chẳng ra làm sao cả, khó chịu quá đi mất...”

Amy trợn mắt lườm, “Câm miệng lại hết cho tôi! Chu Tổng đã đưa ra mệnh lệnh, hai người có trách tôi có ích gì?”

“Chu Tổng?” “Có chuyện gì vậy?”

“Người bảo chúng ta đi xem phim là anh ta, lần này người bảo chúng ta bỏ dở giữa chừng cũng là anh ta, làm trò gì đây?” Amy nhìn đồng hồ: “Được rồi! Đi đã rồi nói tiếp, chưa biết chừng có việc gì quan trọng đấy.”