Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 918: Liên minh - tôi không bán thân

Ngoài bản thân các thành viên của chiến đội Diệm Ưng, Bành Khố Các hẳn là người hiểu họ nhất.

Thế nên, hắn cũng biết tính cách của Tần Tốc.

Tần Tốc có sự quật cường và kiên định của chiến đội Diệm Ưng, hơn nữa thân thủ cũng tốt hơn những người khác, chắc chắn có thể tiếp tục kiên trì.

Nhưng tỷ lệ đền của anh ta cực thấp như vậy, người khác chưa chắc đã muốn đặt cho anh ta. Chỉ có Bành Khố Các, hắn mà đặt là đặt hẳn một trăm tám mươi triệu, cho dù tỷ lệ đền có thấp, nhận được cũng là một khoản tiền cược không ít.

Nếu thật đúng như Tiểu Nhất nói, hắn ta hại Tần Tốc đến nước này, còn ở một bên kiếm tiền trên mồ hôi nước mắt của anh.

“Rất có thể khiến Tần Tốc tham gia cuộc thi này cũng là ý của hắn. Tôi đoán, ở một hai trận đầu, tỷ lệ đền của Tần Tốc cũng không thấp, hai trận đó, chắc hắn và trường đua ngựa Lạc Phi đã kiếm được không ít tiền từ trên người Tần Tốc.” Tề Tiểu Tô nhíu mày nói.

Nhưng, bất luận vì nguyên nhân gì, vì ai, cô đều cảm thấy cuộc đua này quá tàn nhẫn.

Người sao có thể chạy đua với ngựa chứ?

Khung đặt cược trên màn hình bật mở, sau đó còn không ngừng nhấp nháy.

Trên tai nghe của Tề Tiểu Tô truyền đến một giọng nam: “Chào cô Tề, chúng tôi đã tính xong số tiền mà cô phải trả, tổng cộng là bảy trăm ba mươi triệu, mời xác định hình thức thanh toán trên màn hình.”

“Bảy trăm ba mươi triệu?”

Không phải nói là năm trăm ba mươi triệu sao?

Hệ thống Tiểu Nhất lau mồ hôi: “Sau đó họ còn cộng thêm phí thủ tục của trường đua vào.”

Phí thủ tục mà đến hai trăm triệu!

Sao không đi cướp đi chứ!

Cách tính trước đây chắc đã tính luôn những người khách cần phải đền bù vào, thế nên số tiền đền bù cũng đã được bao gồm bên trong, sau đó còn tính riêng hai trăm triệu phí thủ tục vào!

Đờ mờ.

Nhưng trong tình huống này, cô cũng biết không liên quan đến Xuân Lệ và quản lý đó, đây là quy định của trường đua, tiền này cô cũng đành phải trả thôi.

Chẳng trách trước đó ánh mắt Xuân Lệ nhìn cô giống như nhìn thấy đại gia vậy.

Cô bây giờ cũng cảm thấy bản thân là một đại gia.

“Được.”

Sau khi cô xác định, màn hình liền xuất hiện giao diện thanh toán, hiển thị rất nhiều phương thức thanh toán.

Tề Tiểu Tô giao chuyện này lại cho Hệ thống Tiểu Nhất, bảo nó trực tiếp chuyển từ thẻ thủy tinh sang. Rất nhanh trên giao diện liền hiển thị đã chuyển khoản thành công.

Giọng của Xuân Lệ truyền đến: “Cô Tề, tôi sẽ lập tức dẫn Tần Tốc đến.”

“Nhanh lên.”

Thật ra không cần Tề Tiểu Tô thúc giục, Xuân Lệ cũng rất nhanh nhẹn, bây giờ bên phía quản lý lập tức phải đối phó với những chất vấn của những người khách đã đặt cược, họ cũng vừa mới biết mỗi trận Tần Tốc tham gia thì Bành Khố Các - Bành đội trưởng đều tham gia, hôm nay hắn ta cũng có mặt, nếu bị hắn ta cản lại, cô ta chắc chắn sẽ không có cách nào đưa Tần Tốc đến phòng VIP của Tề Tiểu Tô.

Vậy tiền thù lao bốn vạn còn lại của cô ta không phải cũng không nhận được sao.

Thế nên cô ta vội vã đưa Tần Tốc đi đến phòng VIP của Tề Tiểu Tô.

“Sao đột nhiên lại loại tôi vậy?” Tần Tốc vừa đi theo cô ta, vừa hỏi.

“Tần Tốc, anh gặp may rồi, có người nguyện ý giữ anh lại.”

“Ý cô nói, dùng cách đó sao?” Tần Tốc nhíu mày.

Xuân Lệ ừm một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Nhưng, ngoại hình này của anh đúng là rất thu hút.”

Nếu cô ta không phải là một người biết rất rõ bản thân muốn một cuộc sống như thế nào, nếu cô ta không biết rõ Tần Tốc bây giờ một không có tiền, hai không có tiền đồ, ba không có ngày mai, có lẽ cô ta cũng đã bị anh thu hút.

Nhưng câu nói của cô ta lại khiến sắc mặt của Tần Tốc trầm xuống.

“Hắn đã trả cho tôi bao nhiêu tiền?”

“Hơn bảy trăm triệu.”

Tần Tốc đứng lại: “Là ai?”

Anh cho rằng đó là người anh quen, lại muốn đến khuyên anh gia nhập làm thủ hạ của Bành Khố Các hoặc thuộc hạ của Tướng quân Mali, chỉ là anh vẫn không dám tin, vì anh, họ lại chịu bỏ ra số tiền lớn như vậy.

Anh cảm thấy bản thân thật ra không đáng bao nhiêu tiền mới đúng.

Nhưng, cho dù đối phương có tốn bao nhiêu tiền cho anh, cũng đừng hòng anh đồng ý quy thuận.

Anh không thể ở lại chiến đội Diệm Ưng trái tim đã đau như cắt, nếu còn phản bội Thiếu soái, đầu quân vào phe địch, chuyện đó tuyệt đối không thể nào.

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Anh gặp rồi sẽ biết.” Xuân Lệ dứt khoát giơ tay lôi anh đi. Trong lòng cô ta đang rất nôn nóng, nếu thật sự bị Bành Khố Các chặn lại, bắt được, đừng nói rất có thể chuyện này không thành, không lấy được tiền, cô ta còn có thể rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm nữa.

Phải biết, Bành Khố Các không phải là một người dễ thương lượng.

“Tôi sẽ không đến đó. Trận này xem như tôi nợ lại, trận kế tôi sẽ tiếp tục thi đấu.” Tần Tốc hất tay cô ta ra.

Xuân Lệ liền sốt ruột: “Tần Tốc, rốt cuộc anh đang cố chấp cái gì chứ? Anh rất cần tiền không phải sao?”

“Tôi có thiếu tiền mấy đi nữa, cũng không đồng ý chuyện này.” Anh sẽ không đầu quân vào phe địch, sẽ không phản bội Thiếu soái và chiến đội Diệm Ưng.

Họ bỏ ra bao nhiêu tiền không liên quan đến anh.

“Sao không thể đồng ý chứ? Nếu người ta thật lòng với anh thì sao?”

“Thật lòng thì đã sao? Cho dù tôi đã rời Diệm Ưng, nhưng trong lòng bản thân vẫn mãi là người của Diệm Ưng.”

“Sao anh lại nghĩ đến chuyện này chứ, hai chuyện này đâu đụng chạm gì nhau.”

Sao lại không đụng chạm chứ?

“Cô đi nói với hắn, bảo hắn từ bỏ ý định này đi.”

“Tần Tốc, có phải anh là tên ngốc không?” Xuân Lệ sốt ruột, nói: “Tiền của người ta cũng đã trả rồi, anh đến gặp người ta một lần thì đã sao chứ? Hơn nữa, tôi nói cho anh biết, cô Tề còn rất xinh đẹp! Anh nghĩ xem, một cô gái vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp vừa có tiền, đâu phải dễ tìm chứ?”

Tần Tốc lúc này mới cảm thấy không đúng, sững lại: “Cô Tề? Là nữ sao?”

“Đúng vậy, tôi chưa nói với anh người đó là nữ sao?” Xuân Lệ đỡ trán, nói: “Có phải anh đã hiểu lầm rồi không? Là một cô gái rất xinh đẹp, lo lắng anh tham gia cuộc thi này, sợ anh bị thương, thế nên mới muốn bảo vệ anh.”

“Cái gì?” Tần Tốc sửng sốt.

Cô Tề?

Trong những người anh biết đâu có cô gái nào họ Tề.

“Cô ấy tên là gì? Khoảng bao nhiêu tuổi?”

“Tề Vân Diên, một cái tên có vẻ rất cổ phải không? Cô ta nhìn có vẻ chỉ khoảng hai mươi thôi.”

Một cô gái khoảng hai mươi tuổi, lại có thể tiện tay bỏ ra bảy tám trăm triệu, chỉ để bảo vệ anh?

Tần Tốc càng nghi ngờ hơn, có thể là ai chứ? Cái tên này anh không hề có ấn tượng, vô cùng xa lạ.

Nhưng, một cô gái vô duyên vô cớ bỏ ra một số tiền lớn như vậy vì đàn ông, thông thường chỉ có một nguyên nhân.

Kiểu nguyên nhân này anh cũng sẽ không đồng ý.

Đường đường một người đàn ông, đường đường chiến sĩ phi cơ, sao có thể vì tiền mà bán đi tôn nghiêm và thân thể của mình chứ?

“Bất luận anh nghĩ sao, cũng phải cùng tôi đi gặp khách trước đã, muốn nói chuyện thế nào là chuyện của hai người. Anh đừng chần chừ nữa, đội trưởng Bành hôm nay đưa vợ cùng đến, đợi lát nữa bị hắn ta phát hiện, anh cũng đừng hòng đi, cô Tề đó bỏ tiền ra cũng chẳng có ích lợi gì.”

Trong mắt Tần Tốc lóe lên một tia phẫn nộ và bực tức.

Bành Khố Các!

Hắn lại đến rồi!

Anh chỉ hận không thể thay Thiếu soái báo thù!

Nhưng Xuân Lệ nói đúng, dù thế nào, ít nhất bản thân cũng phải nói rõ ràng với người ta.

Hơn bảy trăm triệu mà...

Bước vào thang máy, Xuân Lệ lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Trái tim của cô ta thật sự suýt chút nữa đã quên đập luôn rồi, chỉ sợ bị Bành Khố Các chặn lại.

Đến lầu ba, cửa thang máy mở ra, Tần Tốc không kìm được cũng có chút khẩn trương.

Phòng VIP này cũng là lần đầu tiên anh đặt chân đến.

Cửa vừa mở ra, anh liền nhìn thấy một cô gái đang ngồi trước màn hình và cô cũng đúng lúc quay đầu lại.