Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 283: Tại sao lại trêu chọc cô?

Vệ Thường Khuynh không cho cô có cơ hội lui bước: “Lại đây, ngồi đây.”

Anh chỉ về phía một cái sô pha khác. Vệ Thiếu soái luôn có ngữ khí mệnh lệnh như thế, không cho phép phản bác hay chống đối, đây có thể coi như là bệnh nghề nghiệp.

Tề Tiểu Tô đi tới ngồi xuống sô pha, cô tưởng anh sẽ nói với cô cái gì, không ngờ anh vừa mở miệng lại không phải nói với cô.

“No.1, cậu hãy nghe cho kỹ đây, chuyện thứ nhất, sau khi bản Thiếu soái rời khỏi đây, cậu có nhiệm vụ tiếp tục huấn luyện Tề Tiểu Tô, khởi động kế hoạch A, không được để cô ấy lười nhác.”

Tề Tiểu Tô: “...”

“Chuyện thứ hai, hàng tuần phải báo cáo cho bản Thiếu soái ít nhất ba lần về những chuyện lớn nhỏ xảy ra xung quanh cô ấy, phương pháp báo cáo bản Thiếu soái đã dặn cậu rồi, trực tiếp lẻn vào hệ thống thông tin rồi gửi tin nhắn cho tôi.”

Tề Tiểu Tô: “...”

Cô muốn phản bác cái này nhé, cái này có khác nào quang minh chính đại nói với cô rằng anh sắp xếp gian tế bên cạnh cô?

“Thiếu soái, em kháng nghị...”

“Bác bỏ kháng nghị.” Vệ Thường Khuynh lại liếc nhìn cô, “Không báo cáo, bản Thiếu soái không thể yên tâm được.”

“Vâng!” Hệ thống Tiểu Nhất vui vẻ đồng ý.

“Chuyện thứ ba, để ý cô ấy cho bản Thiếu soái, không được để cô ấy và người khác phái có bất kỳ tiếp xúc nào vượt quá phạm vi bình thường.”

“Dừng, dừng.” Tề Tiểu Tô cảm thấy thật đau đầu, cô giơ tay lên ra hiệu tạm dừng, sau đó nhìn Vệ Thường Khuynh nghiêm túc nói: “Thiếu soái, anh không cảm thấy mình thế này là ngang ngược quá à? Chúng ta chỉ có thể xem như có quan hệ hợp tác...”

“Quan hệ hợp tác?” Vệ Thường Khuynh nheo mắt nhìn cô, “Quan hệ hợp tác sẽ hôn nhau sao?”

Nhớ tới nụ hôn làm cô thấy nóng rực và quên hết ngày tháng kia, Tề Tiểu Tô như bị thắp lửa trong người, cô cảm thấy giọng nói cũng khô khốc, chật vật cãi lại: “Cái đó... coi như ngoài ý muốn đi! Chúng ta đừng để trong lòng được không, dù sao sau này cũng sẽ không có...”

Đúng thế, sau này cô nhất định sẽ chú ý để không khiến tình huống ngoài ý muốn đó xảy ra nữa.

“Ồ? Ngoài ý muốn à? Không có nữa sao?”

“Phải!”

Tề Tiểu Tô vừa mới dứt lời thì lập tức cả người bị kéo, cô chỉ kịp hô lên một tiếng rồi trơ mắt nhìn mình nhào vào lòng người nào đó, lại trơ mắt nhìn môi anh càng lúc càng sát lại gần môi mình, trơ mắt nhìn...

Bốn phiến môi dán vào nhau.

“Anh...”

Cô muốn lên tiếng phản kháng thì đầu lưỡi mang theo lửa của anh đã tranh thủ chen lấn vào, mạnh mẽ cuốn lấy lưỡi cô.

Tề Tiểu Tô hoàn toàn mất đi khả năng nói chuyện.

Trong nháy mắt, cô cho rằng mình có thể đột nhiên vung tay tát anh một cái, đẩy mạnh anh ra, nhân cơ hội này làm ầm lên thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.

Nhưng giây tiếp theo, cô lại phát hiện mình đã đánh giá quá cao bản thân, bởi vì cánh tay như sắt của anh ôm chặt cô trong lòng, khiến cô không thể động đậy cũng không thể nói gì, quan trọng nhất là cô không nỡ vung ra cái tát đó.

Sau đó, cả người tê dại tới mềm nhũn, hoàn toàn không còn chút sức lực nào. Cô xấu hổ nhận ra rằng mình chẳng khác nào chiếc kẹo que sắp bị tan ra trong lồng ngực anh, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Vệ Thường Khuynh vốn dĩ chỉ muốn trừng phạt cô một chút, nhưng đến lúc hôn rồi thì anh lại phát hiện ra ý thức tự chủ mà mình luôn lấy làm tự hào cũng hoàn toàn rã rời.

Cô ngọt ngào như thế, ấm áp mềm mại như thế.

Không biết tay anh đã mò vào quần áo của cô từ bao giờ. Cô mới tắm xong, mặc bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình, bên trong còn không mặc đồ lót, điều này quả thực quá tiện cho anh. Bàn tay nóng rực nhích dần lên, nhanh chóng chạm vào một ngọn đồi mềm mại.

Thân thể Tề Tiểu Tô run lên, cô muốn kêu lên sợ hãi nhưng đầu lưỡi vẫn bị anh quấn lấy, căn bản chẳng phát được ra âm thanh nào.

Vệ Thường Khuynh xoa đầu cô, xoay người một cái rồi lại đè xuống, hai người liền thay đổi tư thế.

Cô bị anh đè ở dưới thân, đáng thương như thể không còn chút sức lực nào để chống cự.

Có lẽ, ở trước mặt người khác, Tề Tiểu Tô là một người rất mạnh mẽ, rất khí phách, nhưng ở trước mặt Vệ Thiếu soái thì vẫn chẳng khác nào con sơn dương nho nhỏ, chỉ có thể bị bắt nạt mà thôi.

Sờ soạng toàn thân vài lượt, môi bị hôn tới mức sưng đỏ, ý thức gần như mơ hồ, đến khi thân thể bị thứ gì đó dựng thẳng đứng lên đâm vào, cô mới sợ hãi định dùng sức đẩy anh ra, nhưng trước khi cô có động tác thì Vệ Thường Khuynh đã dừng lại trước.

Anh khẽ cắn môi cô, khó khăn buông cô ra, đôi tay chống người lên, cứ nằm ở phía trên cô và nhìn chằm chằm vào cô như thế, giọng khàn đặc: “Nói đi, có nghe lời không? Không nghe anh sẽ tiếp tục...”

Nói rồi eo lại hạ xuống, Tề Tiểu Tô cảm nhận được một vũ khí tấn công siêu cấp mạnh mẽ nên lập tức sợ hãi hét lên liên tục: “Nghe, có nghe! Em nghe, em nghe mà!”

Vệ Thường Khuynh khẽ cười: “Bản Thiếu soái cảm thấy thật thất vọng, em có thể nói không nghe mà.”

Nói xong anh liền ngồi thẳng người dậy, nhìn Tề Tiểu Tô bò lui lại về sau như con nai bị kinh sợ, ánh mắt không giấu nổi ý cười chứa chan.

Kỳ thật, anh không muốn bức bách cô như thế, nhưng thứ nhất là vì tình nồng khó kiềm chế, thứ hai là vì anh biết mình sẽ rời khỏi nơi này trong một thời gian dài, không gia tăng ấn tượng cho cô thì sợ là cô sẽ thật sự quẳng mình ra sau đầu, động lòng với người khác mất.

Anh muốn xem xem, trên người cô đã nhuốm đầy hơi thở của anh rồi thì cô sẽ quên anh kiểu gì?

Tề Tiểu Tô vất vả lắm mới bình phục lại như cũ nhưng vẫn không dám lại gần anh.

“Không được cho thằng khác chạm vào em nghe chưa?” Vệ Thường Khuynh không nhịn được lại nhấn mạnh thêm một lần.

Tề Tiểu Tô cắn răng, lấy hết can đảm nói: “Vậy sau khi tìm được phi cơ và áo giáp, anh sẽ trở về nơi anh thuộc về sao?”

Hoặc nếu anh không quay về thì sao? Nếu vậy thì bọn họ có thể thử tiếp tục ở bên nhau.

Hỏi xong, cô nhìn anh đầy mong đợi.

Vệ Thường Khuynh hơi nhíu mày, anh hiểu tâm tư của cô. Nhưng anh nhìn cô một hồi rồi vẫn gật đầu kiên định: “Có! Anh nhất định phải về, có những tin tình báo phải tự mình đưa về, nó liên quan tới tồn vong của Liên minh Hoa Hạ.”

Trái tim Tề Tiểu Tô bỗng như bị ai đâm một cái, đau tới mức cô không thở nổi.

“Anh đã đến đây lâu như thế, có lẽ không còn kịp quay về nữa...” Giọng cô đầy chua chát.

“Không đâu, chỉ cần phi cơ còn nguyên vẹn thì có thể cài đặt để quay về đúng thời gian mà anh đã rời đi.”

Mạnh đến thế sao…

Tề Tiểu Tô đột nhiên không thể khống chế nổi sự tức giận, cô đứng bật dậy, cầm cái gối ôm trên sô pha ném mạnh về phía anh, tức giận nói: “Nếu cuối cùng nhất định phải đi thì anh còn trêu chọc em làm gì hả? Muốn ở chỗ này chơi bời một thời gian cho đỡ nhàm chán đúng không?”

Quát xong, cô đột nhiên xoay người chạy về phòng ngủ, đóng sầm cửa lại một cách nặng nề.

Trêu chọc cô như thế vui lắm sao?

Cô nhào lên giường, nước mắt chảy ra không thể khống chế được, gối đầu trở nên ướt sũng.

Vệ Thượng Khuynh đúng là tên khốn ích kỷ!

Cửa khẽ mở ra, người đàn ông cao lớn đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, xoa tóc cô nói: “Dễ khóc như thế à?”

“Anh ra ngoài đi.”

Tề Tiểu Tô căn bản không muốn nhìn thấy anh lúc này.