Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 282: Phải đi rồi sao?

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tề Tiểu Tô nghĩ một hồi, quyết định tới siêu thị mua chút thức ăn rồi mới về nhà.

Lúc đang đi, cô đã nhận được mấy cuộc điện thoại, có Chúc Tường Đông, Chúc Tường Viêm, Nghiêm lão, thầy hiệu trưởng Dương, Long Đào, nhưng lại không có Bạch Dư Tây.

Tuy cô cũng không chờ đợi điện thoại của anh ta nhưng vẫn cảm thấy chuyện này rất không bình thường.

Cô có ngốc tới cỡ nào thì vẫn cảm nhận được tình cảm của Bạch Dư Tây dành cho mình.

Bạch Dư Tây thích cô.

Hơn nữa, còn thật lòng muốn giúp đỡ cô.

Bạch Dư Tây biết cô vướng phải phiền toái không nhỏ. Theo lý mà nói, anh ta không tiện giúp cô vì quan hệ của gia đình mình với nhà họ Úc, nhưng kiểu gì cũng sẽ gọi điện hỏi thăm một câu mới đúng chứ?

Lúc trước cô muốn tới thành phố K, anh ta còn căn dặn cô tất cả những điều cần chú ý cơ mà.

Nhưng mà anh ta lại không gọi.

Trước khi chính thức gặp được Thiếu soái, cô đã từng nghĩ tới việc suy xét về Bạch Dư Tây, anh ta cũng coi như phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn trai của cô.

Có điều, sau khi gặp Thiếu soái rồi, cô hoàn toàn không nghĩ tới Bạch Dư Tây nữa, nhưng dù sao làm bạn cũng tốt.

Hiện tại anh ta lại bặt vô âm tín, cô không cảm thấy tổn thương hay mất mát gì, chỉ thấy khá kỳ lạ thôi.

“Em là ốc sên đấy à?”

Khi cô bò được lên phòng liền đứng sững sờ trước cánh cửa mới đổi của nhà mình, cửa mở ra, Vệ Thường Khuynh nhíu mày nhìn cô.

Anh nhìn qua cửa sổ đã thấy cô về, kết quả lên tầng tám thôi mà cũng bò lâu như thế? Thất thần à? Đang nghĩ gì vậy chứ?

“Anh nói bận là đi tìm người thay cửa mới đấy à?” Tề Tiểu Tô phớt lờ sự trào phúng của anh, cô đưa tay sờ lên cánh cửa mới thay này. Inox dày, xem ra là rất nặng.

Thực ra, khi dọn tới đây cô cũng từng nghĩ tới việc thay cửa rồi, cánh cửa lúc trước quá cũ, hơn nữa lại rất mỏng manh, vì lâu năm không có ai ở nên đã gỉ sét hết. Có thể thấy, trước kia bố mẹ cô cũng không có nhiều tiền nên vẫn giữ nguyên cánh cửa do chủ đầu tư lắp đặt lúc ban đầu.

Có điều sau đó xảy ra quá nhiều chuyện nên cô cũng chưa có thời gian quan tâm tới nó, vì thế cứ kéo dài tới tận bây giờ.

Không ngờ Vệ Thường Khuynh lại lặng lẽ đổi cho cô một cánh cửa dày và nặng thế kia.

“Không chỉ có cửa đâu, anh đã cài đặt hệ thống báo động trong căn hộ này rồi, vào đi, anh sẽ hướng dẫn cho em xem một lần.”

Vệ Thường Khuynh kéo cô vào nhà rồi chỉ vào một chốt mở sau cánh cửa, nói: “Thấy cái đèn đỏ nhỏ này không? Buổi tối, trước khi em đi ngủ nhớ mở báo động lên, nếu có người vào cửa thì chuông báo động sẽ kêu. Trên các cửa sổ và ban công cũng được trang bị thứ này. Cửa phòng ngủ của em cũng được anh thêm một cái khóa nữa, còn nữa, trên rèm cửa có dây thừng, trong tình huống khẩn cấp, em chỉ cần ném dây thừng ra ngoài cửa sổ rồi trượt xuống lầu là được.

Anh dẫn cô đi khắp trong nhà, giới thiệu cho cô tất cả những cơ quan và trang bị mà anh đã mất cả buổi trưa để lắp đặt. Những cơ quan nhỏ đó có thể giúp cô tăng phần thắng nếu có kẻ đánh lén xâm nhập vào trong nhà.

“Ví dụ như ở phòng khách, xoay người ra sau sô pha, ở đây có một con dao dạng phi tiêu, ấn vào đây là dao sẽ bắn ra, tổng cộng có ba lưỡi dao, bình thường em không động vào nó thì sẽ không có vấn đề gì đâu. Còn đây nữa, nhìn này...”

Tề Tiểu Tô như một tùy tùng nhỏ bị Thiếu soái xoay trong nhà hết một vòng, lại được anh dạy cho cách sử dụng các cơ quan nhỏ đó, cảm giác căn nhà bình thường của mình đã được võ trang thành đầm rồng hang hổ, nếu ai không có mắt mà lẻn vào thì không chết cũng sẽ bị thương ngay.

Đến cô nhìn thôi cũng thấy sửng sốt hết cả người.

“Đã hiểu hết chưa?” Thiếu soái dạy xong, quay đầu lại thì thấy cô đang ngẩng đầu nhìn mình với ánh mắt long lanh, bộ dáng như một con thỏ con sùng bái vua của muôn loài.

Lòng anh như bị cào nhẹ một cái, cực kỳ ngứa ngáy.

“Có cần nói lại một lần nữa không?”

Tề Tiểu Tô lập tức phục hồi lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu ạ!”

“Đi bệnh viện làm gì thế?” Vệ Thường Khuynh lại hỏi.

“Bố trợ lý của em bị tai nạn giao thông phải nhập viện, thiếu tiền trả viện phí, lại còn bị họ hàng tới gây rối một trận.”

Vệ Thường Khuynh liếc nhìn cô: “Cuối cùng em lại bỏ tiền ra giúp chứ gì?”

“Sao anh biết?”

Vệ Thường Khuynh chỉ cười không nói. Làm gì có chuyện anh không biết cô là một người rất lương thiện và tốt bụng chứ. Trước kia Hệ thống Tiểu Nhất lựa chọn ký chủ chưa bao giờ suy xét tới nhân phẩm, bởi vì lúc đó bọn họ cho rằng năng lực và thủ đoạn là quan trọng nhất, bởi vậy mới có thể nhanh chóng hỗ trợ anh tìm phi cơ và áo giáp, cứu anh ra ngoài.

Vì thế, ký chủ đầu tiên của Hệ thông là một cô gái trẻ tuổi cực kỳ có tâm cơ và thủ đoạn, nhưng mà anh còn chưa kịp nói chuyện phi cơ và chiến giáp thì cô nàng đã nổi tư tâm, tính toán muốn chiếm lấy Hệ thống cho riêng mình. Càng đáng sợ hơn là sau khi cô ta được Hệ thống cấp cho chút lợi ích đầu tiên, phát hiện ra sự mạnh mẽ của Hệ thống thì chuyện đầu tiên cô ta làm là thoát ly quan hệ với người bố bị liệt của mình, bởi vì bố cô ta mỗi năm đều cần rất nhiều tiền thuốc men, lại còn có một đứa em trai phải nuôi nấng nữa.

Trước kia cô ta cũng phải dựa vào bố, dựa vào gia đình đó, nhưng sau khi có năng lực lại lập tức vứt bỏ người thân, điều này làm cho Vệ Thường Khuynh cực kỳ thất vọng và buồn lòng. Thực tế, bố cô ta đối xử với con gái rất tốt, thậm chí làm gì cũng nghĩ tới cô ta trước rồi mới tới phiên con trai, nhưng trong lòng cô ta vẫn luôn cho rằng họ làm liên lụy tới mình, làm cô ta không dám ngẩng đầu trước mặt bạn học.

Hệ thống tự động thoát ly ký chủ đã làm hao phí không ít năng lượng.

Cô nàng kia thật sự khiến anh có ấn tượng sâu sắc, làm cho anh cảm thấy chán ghét con gái trong một thời gian dài.

“Bận cả nửa ngày nên đói rồi. Em đi nấu cơm đi, anh tắm rửa cái đã, nấu nhiều tí nhé!”

Vệ Thường Khuynh thản nhiên cầm quần áo vào nhà tắm, để lại Tề Tiểu Tô đứng đó vẫn chưa kịp hoàn hồn lại. Sao cô cứ cảm thấy việc hai người ở chung thế này có chút kì quặc thế nào ấy nhỉ?

Bọn họ thân thiết đến thế sao?

Nhưng mà nghĩ thì nghĩ vậy, cô vẫn vâng lời đi vào trong bếp nấu cơm.

Hiện tại nhớ lại, trước kia ở Tề gia cô luôn là người phải nấu cơm và làm việc nhà cũng không phải không tốt, ít nhất giờ cô biết nấu nướng. Hơn nữa không phải nấu ăn cho một nhà bốn người kia nên tâm tình cũng khác hẳn, nhanh chóng hoàn thành một bữa cơm thật ngon.

Vệ Thường Khuynh tắm xong đi ra thì thấy cô đã bưng đồ ăn đặt lên bàn, anh tự nhiên vào lấy bát đũa và thìa của hai người mang ra. Anh rất thích cuộc sống thế này, ấm áp và yên bình, cảm giác tốt hơn so với việc ăn những món bổ dưỡng do đám người máy lạnh như băng xào nấu nhiều.

Hơn nữa, trong nhà ăn của quân đội ở thế kỷ 22 đều đã tự động hóa hết mọi việc, bộ đồ ăn cũng là inox, anh không thích vẻ lạnh lẽo như băng của những thứ đó. Trong nhà Tề Tiểu Tô dùng bát đĩa sứ trắng in hoa cỏ, thức ăn bày lên đó trông cũng ngon mắt hơn nhiều.

Hai người ăn cơm xong thì bóng tối cũng ập tới bên ngoài khung cửa sổ. Tề Tiểu Tô rửa bát xong liền đi tắm, lúc ra ngoài thì thấy Vệ Thường Khuynh đang ngồi dựa trên sô pha xem tivi, cô đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.

Ở chung với nhau thật đấy hả?

Anh ấy nói phải đi, rốt cuộc là đi đâu?

Vệ Thường Khuynh quay đầu nhìn rồi nói với cô: “Lại đây, chúng ta nói chuyện nào.”

Không hiểu tại sao, Tề Tiểu Tô lại hơi lùi lại.

Cô không muốn nghe anh nhắc tới chuyện phải đi.