Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 266: Tối mai anh về hải thành rồi, tối nay vẫn không thể ăn em sạch sẽ được sao?

Editor: Nguyetmai

Quý Noãn ngẩn ra, lùi lại đằng sau theo bản năng, thế nhưng cô vừa cử động thì anh đã nhìn thấy, lập tức ghì chặt eo của cô. Mấy nhân viên bán hàng đứng quanh đó lại rộ lên ngưỡng mộ. Anh ôm cô đi thẳng vào phòng thử quần áo.

Cửa vừa được đóng thì một hơi thở nóng rẫy quen thuộc phả đến, Quý Noãn lùi về phía sau như phản xạ có điều kiện, cho đến khi kịp phản ứng thì thân hình cao lớn của anh đã ép cô vào cánh cửa phòng thử đồ.

Tuy không gian ở đây rất lớn, nhưng bây giờ chỉ có cô và anh, mặt Quý Noãn đỏ ửng lên, nhìn quanh quất một vòng, không biết phòng thử đồ này có camera không.

"Anh vào đây làm gì? Em muốn thay đồ trước…"

Ngón tay anh đang luồn vào mái tóc dài sau lưng cô, nhìn cô, rồi cúi xuống hôn môi cô.

Quý Noãn: "???"

"Em đẹp quá, anh muốn hôn trước một cái." Anh kề bên môi cô khàn giọng nói.

Quý Noãn: "…"

***

Họ lái xe về nhà.

Cửa mở, đèn phòng khách còn chưa kịp bật thì tay Mặc Cảnh Thâm đã giam giữ khuôn mặt cô, cúi xuống hôn mạnh lên môi cô, tiếp tục chuyện phải nín nhịn dang dở trong phòng thử quần áo.

Hôn được một lúc, Quý Noãn vươn tay đặt lên khuôn ngực anh, tranh thủ chút khe hở của môi mà hít thở. Thế nhưng chỉ giây tiếp theo, mặt cô lại bị anh khống chế, anh hôn khóe môi cô, đôi mắt đen như biển sâu bao trùm như muốn nuốt chửng cô: "Còn tránh sao?"

Quý Noãn chớp mắt: "Sao em lại cảm thấy vì tối mai anh về Hải Thành nên hôm nay nóng vội khác thường, như muốn lâm trận ngay vậy."

Trước kia, cho dù thế nào Mặc Cảnh Thâm cũng vô cùng nhẫn nại với cô, lần nào cũng cư xử đúng mực.

Vậy mà bây giờ…

Sau khi cô vừa thay chiếc váy dạ hội ra liền bị anh mạnh mẽ lôi ra khỏi cửa hàng, mạnh mẽ mang ra xe, sau khi về đến nhà thì lại mạnh mẽ ép cô vào tường…

Mặc Cảnh Thâm rũ mắt nhìn cô, thản nhiên nói: "Em lúc nào cũng nói đúng. Hôm nay anh thật sự có ý định lâm trận ngay. Tối mai anh phải về Hải Thành rồi, chẳng lẽ tối nay không thể gặm mút ăn em sạch sẽ được sao?"

Quý Noãn: "… Như thế này có phải là dã man quá không. Tối thì mời em ăn cơm, rồi đưa em đi mua váy, về đến nhà đã như vậy luôn. Em thật hoài nghi mình không phải là vợ anh, mà là cô nhân tình bé nhỏ hiếm hoi mới được lén lút ân ái một lần."

Anh khàn giọng cười, cũng không để ý đến lời nói của cô, tay vươn ngang eo cô, kéo khóa nơi hông cô xuống rồi nhanh nhẹn cởi váy của cô ra.

Quý Noãn vội vàng chặn tay anh lại, thật sự bị ý định bỏ qua màn dạo đầu mà làm luôn của anh dọa đến cháy mặt: "Mặc Cảnh Thâm!"

Anh cúi đầu hôn lên mặt cô, khẽ cười khàn khàn: "Vừa rồi trong phòng thay đồ, rõ ràng em suýt nữa đã không nhịn được, bây giờ về đến nhà lại còn cần anh trêu chọc nữa sao?"

"…"

"Chẳng phải là đã chuẩn bị xong từ lâu rồi à?"

Người đàn ông này!

Đầu Quý Noãn như muốn nổ tung, cô đỏ ửng mặt, gọi khẽ: "Mặc Cảnh Thâm, đừng có nói nữa. Vừa rồi là em vội thay quần áo, chứ không phải…"

Cô còn chưa nói xong thì váy đã bị tuột xuống, tay của anh vung lên, chiếc váy vẽ một đường cong trên không rồi đáp xuống thảm trải sàn gần sofa.

Sau đó anh ấn cô vào ngực mình, nửa người dưới dí sát vào nhau, khẳng định rõ trạng thái nhất định muốn lâm trận ngay của mình…

Quý Noãn: "…"

Sao trước kia cô lại từng nghĩ người đàn ông này rất đàng hoàng, ít ham muốn?

E rằng vẻ cấm dục của anh chỉ để trưng ra cho người ngoài nhìn thôi!

Tay anh lại với đến áo cô, Quý Noãn cuống quýt nắm chặt lấy tay anh.

Cặp mắt anh hơi nheo lại, anh hạ giọng khàn khàn nói bên tai cô một cách đầy quyến rũ mê hoặc: "Buông ra nào!"

Quý Noãn ngước lên, ngắm khuôn mặt sắc nét anh tuấn của anh, lại ngắm nhìn cặp mắt đen gợi cảm đang tỏa ra hơi nóng rừng rực, bộc lộ sự nôn nóng rất hiếm khi bắt gặp ở anh. Đột nhiên trong lòng Quý Noãn dội lên cảm giác thỏa mãn khó nói nên lời.

Có thể khiến mẫu người như anh mất kiểm soát, ngoại trừ nỗi khao khát và sự quen thuộc về thể xác của nhau, còn có câu anh từng nói kia, một người anh yêu sâu đậm, sâu đậm đến mức hai chữ bà Mặc cũng không đủ để diễn đạt tất cả.

Anh chỉ thuộc về riêng cô.

Ý nghĩa này vừa thâm nhập vào đầu thì Quý Noãn chợt kiễng chân lên theo bản năng, chủ động hôn anh.

Ngay lập tức, anh vốn đang muốn lột đồ của cô ra đã bỏ qua động tác lôi kéo ngắn ngủi này, không chút do dự bế cô lên. Quý Noãn vừa khẽ kêu lên thì anh đã cúi xuống lấp miệng cô, đi nhanh vào phòng ngủ, ép cô xuống chiếc giường lớn mềm mại.

Từng nụ hôn rải rác đến sau tai cô, từng tiếng khản đặc đập vào màng nhĩ cô: "Sợ là em không biết, vừa rồi trong phòng thay quần áo, anh đã phải cố hết sức kiềm chế mới không xé chiếc váy dạ hội ra rồi chiếm đoạt em ngay trong đó."

Lúc mặc chiếc váy dạ hội, Quý Noãn không biết mình đẹp như thế nào mà lại có thể khiến anh không thể kiểm soát nổi. Nhưng bây giờ cô không khỏi có loại trực giác rất chính xác, đêm nay có lẽ cô sẽ phải bỏ mạng dưới người anh, không chết thì cũng mất nửa cái mạng.

***

Mặc Cảnh Thâm lại sắp phải rời xa cô một lần nữa, ngắn thì một tuần, lâu là một tháng, kiểu gì thì tối nay đã định sẵn là Quý Noãn sẽ bị anh giày vò cả đêm.

Mà mỗi lần trong lúc không có ý định dễ dàng buông tha cô, thể lực của người đàn ông này đều có thể khiến cô cuối cùng phải khản giọng van xin.

Vậy mà mỗi lần cô khản giọng kêu khóc thì cũng chỉ càng chuốc thêm một lần ức hiếp mãnh liệt nữa.

Cuối cùng cô cũng chỉ còn cách xoay gương mặt ướt đẫm mồ hôi, cắn lên góc chăn mới bị cô túm lên, nhẫn nại đè nén âm thanh đã vỡ vụn của mình, tránh kích động anh thêm nữa. Đêm nay thật sự không ngưng được rồi…

Đêm muộn, Quý Noãn sức cùng lực kiệt, không còn đủ sức mà nhấc tay. Anh bế cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ rồi giúp cô mặc đồ ngủ.

Anh nằm cạnh, dỗ cô ngủ.

Quý Noãn nằm trong lòng anh, mệt đến không mở được mắt, nhưng ngón tay vẫn không nhịn được mà nắm lấy tay anh không buông, rồi lại mở mắt chăm chú nhìn vào gương mặt cực kỳ quen thuộc của anh.

Môi anh dày vừa phải, sống mũi thẳng tắp, cặp lông mày chỉ thêm một chút là sẽ quá dày, bớt đi một chút thì lại quá mỏng. Đặc biệt là lông mi của anh nhìn kỹ thì vẫn thấy rậm hơn một chút so với lông mi của phụ nữ. Khuôn mặt tuấn tú của anh mang theo vài nét biếng nhác vì mới vừa được thỏa mãn, hơn nữa trên người anh còn tỏa ra mùi thơm sữa tắm giống của cô.

Nhận thấy ánh mắt của cô, tay Mặc Cảnh Thâm vuốt ve đầu cô, biết cô mệt rũ ra rồi nhưng vẫn không muốn ngủ. Mặc dù tối mai anh mới về Hải Thành, nhưng ngày mai cô vẫn phải đi học, như vậy mới sáng ngủ dậy đã phải chia tay rồi.

Quý Noãn bị anh vuốt tóc liền không nhịn được, nhắm mắt lại.

Cô phát hiện ra mình thật sự lưu luyến người đàn ông này, càng ngày càng không thể chịu đựng được bất kỳ một ngày chia cách nào. Có phải cô đã thật sự bị anh chiều hư rồi không?