Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 228: Là áo sơ mi của mặc cảnh thâm, cũng là mặc cảnh thâm ngủ cùng cô…

Editor: Nguyetmai

Nói đến thế này rồi mà cô còn ngây thơ cựa quậy trên đùi anh thì mới là vạn lần ngốc.

Thấy cô ngoan ngoãn, tâm trạng Mặc Cảnh Thâm mới khá lên. Anh vuốt ve tóc cô: "Giận cũng được giải tỏa rồi, cũng nói sau này không chọc giận nhau nữa, bây giờ tâm trạng con nhím bị nhổ hết gai đã nhẹ nhõm hơn chưa?"

Quý Noãn buồn bực không trả lời, tất cả các giác quan đều dồn vào vị trí mình bị chọc vào.

Rõ ràng cô đã ngồi im rồi, sao nơi ấy lại càng ngày càng cứng đến phát sợ thế này.

"Đồ không có lương tâm. Em còn biết anh giận em không có lương tâm, thế mà bây giờ lại còn giở trò mượn rượu nói nhiều như vậy. Em tưởng đang đọ giọng à? Nói to giọng hơn là có lý hả? Đúng không?" Ngón tay thon dài của anh luồn qua tóc cô rồi vòng xuống khoác lên vai cô. Anh giữ lấy gáy cô khiến cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh.

Mặc dù giọng nói của anh đã dịu xuống, có chút dỗ dành, nhưng ánh mắt lãnh đạm của anh nói cho cô biết, chính xác là nếu không phải bây giờ cô đang say rượu, không đủ tỉnh táo, thì chắc hẳn anh đã đè cô xuống giường mà dạy cho một bài học rồi.

Nhưng rốt cuộc muốn dạy cô bài học gì thì Quý Noãn cũng không biết. Đầu óc cô vẫn quay cuồng, trừ người đàn ông trước mặt là đặc biệt rõ ràng ra, cô hoàn toàn không thể nhìn ra được đâu là Đông Tây Nam Bắc.

Chỉ có điều anh nhìn thấy cô đã say đến mức này rồi nên cũng không có ý định so đo với cô nữa.

Một màn say lại giúp cô tránh không phải nghe những lời lải nhải khó nghe…

Xem ra uống rượu cũng không hẳn là chuyện xấu.

***

Khi Quý Noãn tỉnh lại lần nữa thì ánh nắng đã rực rỡ ngoài cửa sổ.

Say rượu thật sự là hành hạ người ta quá mà. Thế mà có nhiều người cứ thích say sưa triền miên hết đêm này đến đêm khác. Còn cô, mỗi lần tỉnh dậy sau cơn say thì đầu lại đau muốn chết.

Cô ngồi dậy vén chăn lên thì mới phát hiện mình đang ngủ trên giường trong căn hộ chung cư. Cặp gối trên đầu giường chỉ một chiếc có dấu vết bị đè lên, chăn cũng chỉ bị vén lên ở phía cô nằm.

Đêm hôm qua…

Ấn tượng của Quý Noãn có chút mơ hồ, chỉ láng máng nhớ được vài chi tiết. Cô giơ tay lên xoa xoa đầu rồi lại nắm tóc, cố gắng nhớ lại cũng không biết được rốt cuộc đó là thật hay là ảo giác.

Cô ngồi dậy xuống giường, mở tủ quần áo lấy đồ ra thay, rồi lại ra khỏi phòng ngủ, nhìn phòng khách vẫn quạnh vắng như bình thường.

Nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ thì bây giờ ít nhất cũng đã là bảy giờ sáng.

Nếu chỉ là ảo giác thì vì sao hôm qua cô lại quay về căn hộ ngủ?

Phong Lăng biết gần đây cô không muốn về căn hộ, nên chắc chắn cô ấy sẽ không tự ý đưa cô về đây.

Nhưng nếu đây không phải ảo giác, thì sao bây giờ cả căn hộ lại chỉ có một mình cô? Căn hộ yên tĩnh đến mức cô nghi ngờ mình sẩy chân lọt vào nơi nào đó không có đến cả một tiếng động, hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.

Quý Noãn hơi đói bụng bèn đi vào bếp mở tủ lạnh. Cô nhìn thấy bên trong tủ vẫn là đồ ăn hai ngày trước dì giúp việc đưa đến.

Cô chán chường nhìn nước trái cây và thức ăn bên trong, lấy ra một chai sữa chua. Cô vừa đóng tủ lạnh vừa mở nắp hộp sữa chua, mặt lạnh te đi ra ngoài.

Cô vừa bước đến sofa ở phòng khách thì khựng lại, nhìn thấy một ly thủy tinh trên bàn trà.

Cô bước đến cầm ly lên, bên trong còn gần nửa ly nước. Cô đưa lên mũi ngửi, là mùi trà giải rượu.

Cô lại đảo mắt nhìn chiếc áo sơ mi vắt trên sofa. Là áo sơ mi trắng anh đã thay trước khi đi, nhìn rất sạch sẽ, nhưng cầm lên ngửi kỹ sẽ nhận thấy trên áo còn lưu mùi rượu của cô và mùi hương thơm mát lạnh như cỏ cây buổi sáng sớm mà chỉ Mặc Cảnh Thâm mới có.

Là áo sơ mi của Mặc Cảnh Thâm.

Cũng chính Mặc Cảnh Thâm cho cô uống trà giải rượu trước khi đi ngủ.

Cô quay đầu lại nhìn thấy trước cửa có thêm một đôi dép lê màu xám tro. Lúc trước dì giúp việc sang dọn dẹp đã cất gọn gàng, bây giờ Mặc Cảnh Thâm quen cửa quen nẻo lại tự lấy ra đi.

Còn một đôi dép lê đi trong nhà màu hồng mà cô đang mang dưới chân.

Từng chi tiết sau lúc say rượu dần dần hiện lên.

Quý Noãn chợt xoay người đi một vòng quanh căn hộ. Hiện tại căn hộ vẫn yên tĩnh vắng vẻ, chỉ có một mình cô trong phòng nên lại càng rộng hơn. Nhưng cô nhìn thấy trong phòng tắm có thêm một bộ dao cạo râu và kem cạo râu mùi bạc hà.

Cô bàng hoàng quay lại ngồi lên sofa, ngả người ra đằng sau, đầu tựa vào lưng ghế.

Vậy ra mọi chuyện tối qua đều là thật.

Tối hôm qua cô đã nói gì với Mặc Cảnh Thâm?

Thậm chí hình như cô còn nổi giận đùng đùng túm cổ áo, mắng anh gì đó, rốt cuộc là cô mắng cái gì?

Anh lưu lại dấu vết của mình một lần nữa trong căn hộ, như vậy có phải là anh thật sự không so đo nữa rồi không?

Nhưng mới sáng sớm đã không thấy người đâu, không phải tối qua cô mắng quá lời lại làm anh tức giận bỏ đi chứ?

Quý Noãn bóp trán, mắt nhìn chằm chằm vào ly trà giải rượu chỉ còn non nửa. Nghĩ ngợi một hồi, cô chợt cầm điện thoại di động lên kiểm tra.

Không có cuộc gọi, cũng không có tin nhắn.

***

Quý Noãn ra khỏi căn hộ thì đã hơn tám giờ. Giờ học của Giáo sư Lâm luôn bắt đầu vào tám giờ sáng. Vốn đã bị muộn nên cô cũng không kịp mua bữa sáng, chạy thẳng đến Đại học T.

Sau khi đến phòng học thì Giáo sư Lâm đã lên lớp. Ông không hỏi han gì chỉ liếc cô một cái rồi ra hiệu cho cô mau về chỗ ngồi.

Bình thường Giáo sư Lâm quản rất nghiêm nhóm học viên nhà giàu này, bất kỳ ai cũng không được đi học muộn. Nếu đi học muộn ba lần thì đừng mong ông cho ở lại học. Vậy mà hôm nay ông phá lệ không nói gì, cho Quý Noãn đi vào lớp ngồi.

"Tối qua em say đến như vậy, chị còn tưởng hôm nay em sẽ ngủ cả ngày." Bạch Vi thấy Quý Noãn ngồi xuống thì khẽ giọng nói.

Không nhắc đến thì Quý Noãn suýt quên mất tối hôm qua cô đi ra ngoài uống rượu với Bạch Vi.

Sau đó cô say đến không biết trời đất gì nữa thì hình như Phong Lăng đến giúp cô.

Sau đó thì xảy ra chuyện gì?

Chắc không có chuyện cô còn đang ở trong quán pub kia thì bị Mặc Cảnh Thâm bắt ngay tại trận chứ?

"Tối qua em uống trà giải rượu rồi nên cũng đã rã rượu. Đồng hồ sinh học của em rất chính xác, đến giờ là dậy." Quý Noãn không giải thích thêm, chỉ bình thản trả lời.

"Không phải tối qua Phong Lăng đi cùng em sao? Đêm qua hai người bọn em không về phòng ngủ. Bây giờ em đến đây rồi, còn Phong Lăng đâu sao không thấy?"

Quý Noãn liếc về phía chỗ Phong Lăng hay ngồi, đúng là ghế trống không.

Chẳng lẽ Phong Lăng cho rằng hai ngày nay cô sẽ ở cùng Mặc Cảnh Thâm nên mới không tiếp tục đi cùng cô nữa?

"Em không biết, lát nữa em gọi điện hỏi cô ấy." Quý Noãn dời mắt khỏi chỗ trống kia, trong lòng có chút lo lắng.

Trong ấn tượng của cô, từ trước đến nay Phong Lăng đều làm việc đến nơi đến chốn, rất đáng tin cậy. Cứ xem như cô ấy nghĩ là Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm ở căn hộ nên tạm thời không đến lớp, thì ít nhất cô ấy cũng sẽ gọi điện hoặc nhắn tin cho cô báo một câu.

Nhưng từ khi Quý Noãn tỉnh dậy đến giờ thì không nhận được bất cứ tin tức gì của Phong Lăng.