Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 99: Chương 99

Cố Niệm vào ở trong khách sạn, khi Trì Dĩ Hằng đang hỏi han xem tình hình thương tích của cô thẻ nào thì chuông cửa phòng vang lên. “Có lẽ là người giao đồ ăn tôi gọi tới.” Trì Dĩ Hằng cười nói.

“Em còn chưa ăn cơm, nên tôi gọi chút đô ăn cho em.” Trì Dĩ Hãng nói xong đi ra mo cura.

Nhưng mà vừa nhìn thấy người tới là ai thì Trì Dĩ Hằng giật nảy mình, trong lòng bắt đầu dâng lên sự cảnh giác vô hạn.

“Cậu tới đây làm gì?” Trì Dĩ Hằng nói xong lập tức đóng cửa. Cổ Niệm thấy Trì Dĩ Hằng hết sức kỳ lạ liền đi tới hỏi: “Thầy Trì, là...”

Nhưng cô còn chưa dứt lời đã nhìn thấy Sở Chiêu Dương dùng chân đá banh cửa phòng ra, Trì Dĩ Hãng cũng không thể ngăn lại được nữa.

Sở Chiêu Dương bước nhanh về phía trước, nắm lấy tay Cổ Niệm kéo ra khỏi phòng.

“Sở Chiêu Dương, anh buông tôi ra!” Cổ Niệm nổi giận, không để ý đến vết thương trên cánh tay mà đập liên tục vào cánh tay Sở Chiêu Dương.

“Em giỏi lắm, còn biết thuê phòng khách sạn ở với người khác rồi cơ đẩy” Sở Chiêu Dương quay đâu lạnh lùng nhìn Cô Niệm rôi nói, ngữ khí cứ như cha mẹ dạy dỏ trẻ con không nghe lời.

Cổ Niệm: “...” Thuê phòng khách sạn gì chứ?

Cổ Niệm tức gần chết, khuôn mặt đỏ bừng hết cả lên, lúc này bọn họ đang ở sảnh khách sạn, có không ít khách du lịch đang làm thủ tục check in ở quây lẻ tản.

Lời này của Sở Chiêu Dương tuy không lớn nhưng cũng có mấy người nghe được, họ râm rì nói với những người khác biêt, thể là mọi người đều quay ra nhìn về phía nay.

“Anh đừng có đổ oan cho tôi!” Cổ Niệm tức muốn chết.

Anh đã có bạn gái mà còn chạy tới đây trệu chọc cô, rõ ràng là lỗi của anh, tại sao lại cứ đô hêt lên đầu cổ chứ, nói cử như thể cô đang căm sừng lên đầu anh nữa. Anh đã có bạn gái rổi, giữa cô và anh chả có quan hệ gì hết, cho dù cô có thực sự qua lại với ai cũng không hẻ có lôi với anh!

“Sở Chiêu Dương, cậu mau bỏ cô ấy ra!” Trì Dĩ Hằng đuổi theo tới. Cổ Niệm nghe thấy có người nói: “Ái chà chà, thì ra là đến bắt gian?” “Nhìn có vẻ như là cô gái này bồ bịch đi thuê phòng, bị chồng cô ấy đến bắt.”

“Cô gái này cũng thật là lạ, chồng cô ta từ tướng mạo đến khí chất đều tốt hơn tên gian phu đó bao nhiêu, cô ta nghĩ thê nào vậy trời?”

Cổ Niệm thẹn quá hóa giận, cái gì mà chồng, cái gì mà gian phu chứ, tất cả đều không phải!

Cô thấy có người móc điện thoại ra, hình như đang quay phim chụp hình lại bọn họ, cô vội cúi đầu xuông, dùng mái tóc dài che mặt mình đi.

Chuyện này vốn chẳng có gì, nhưng nếu thực sự truyền lên mạng rồi thì cô làm gì còn mặt mũi nào nữa.

Mà, ngày nào Mục Lam Thục cũng lên mạng. Tất cả là đều do Sở Chiêu Dương dám vu oan cho cô!

Sở Chiêu Dương đột nhiên khiêng Cổ Niệm lên vai, khiến đầụ cô chốc xuống dưới, không cân thận đụng trúng hông của anh và “tiêp xúc thân thiêt” một cái, khuôn mặt nhỏ nhăn của Cổ Niệm đỏ bừng lên như thể sắp nổ tung.

Nhựng động tác này của Sở Chiêu Dương đã hoàn toàn giúp che kín mặt Cố Niệm, khiên mọi người không thể chụp được cô.

Bởi vì có người đang chụp nên Cổ Niệm cũng không dám gọi thẳng tên Sở Chiêu Dương ra, sợ anh bị lộ, chỉ có thể dùng năm đảm đập thùm thụp vào lưng anh: “Anh

ייו

thả tôi xuông! Thả tôi xuông! Sở Chiêu Dương: “...”

Cô gái này đánh người cũng đau lắm chứ bộ, nếu còn cứ đẩm thế nữa chỉ sợ đẩm hỏng luôn cả thận của anh, mật. Nghĩ vậy, mặt Sở Chiêu Dương xanh lại, anh giơ tay vỏ một cái vào mông Cổ Niệm: “Đừng đánh nữa!”

Đột nhiên bị đánh như vậy, Cổ Niệm vừa giận lại vừa thẹn, có biết bao nhiêu người nhìn thây Sở Chiêu Dương đánh vào mông cô.

Cái tiếng “bộp” đó vô cùng vang dội. Xung quanh dường như cũng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiêng “bộp” đó thôi. Cổ Niệm cắn răng, khuôn mặt đã nghẹn đến đỏ bừng bừng. Sở Chiêu Dương nhanh chóng khiêng Cổ Niệm đi ra ngoài, Trì Dĩ Hằng cũng ngại

ở đây có nhiều người, quả thực không phải là chỗ để dây dưa, chỉ có thể im lặng đuôi theo.

Nhưng động tác của Sở Chiêu Dương rất nhanh, trực tiếp nhét Cổ Niệm vào ghế lái phụ rôi nhanh chóng lên xe khóa cửa lại, nhưng mà không lái xe đi ngay.

Thấy Trì Dĩ Hằng đuổi đến nơi, Cổ Niệm liền dùng lực đập vào cửa xe: “Sở Chiêu Dương, mở cửa ra!”

Sở Chiệu Dương châm chọc nhìn qua cửa sổ xe một cái rồi bỗng nhiên đây Cổ Niệm đên sát cửa xe, trực tiêp xông đên hôn cô.

Đúng lúc Trì Dĩ Hằng đứng ở bên ngoài ghế lái phụ, tuy màu cửa kính xe đậm nhưng khoảng cách lại rất gân, anh ta vẫn có thể mơ hô cảm nhận được mây cái bóng trong xe đang làm gì.

Anh ta nhìn thấy Cổ Niệm bị Sở Chiêu Dương đẩy đến bên cửa xe rồi hung hăng hôn cỏ.

Cổ Niệm kinh ngạc mở to mắt, cô hoàn toàn không thể ngờ được Sở Chiêu Dương sẽ làm vậy.

Trì Dĩ Hằng vẫn đang đứng ngoài, tuy chỉ cách một cánh cửa, nhưng Cổ Niệm lại cảm thây như Trì Dĩ Hãng đang đứng sau lưng mình vậy.

Cô Niệm hoảng loạn đây Sở Chiêu Dương ra, đánh đâm vào vai anh nhưng mà Sở Chiêu Dương không những không buông ra mà ngược lại càng ôm cô chặt hơn, hôn mạnh hơn đên mức Cổ Niệm cảm thây như hô hấp cô bị anh hút sạch, đại não phản ứng ngày càng chậm, phản kháng ngày càng yêu ớt, cuôi cùng chỉ có thể vô lực để mặc cho Sở Chiêu Dương ôm cổ vào trong lòng hôn.

Cuối cùng, hết hơi thì Sở Chiêu Dương rốt cuộc cũng chịu buông tha cho cô, nhưng lại ôm lây gáy cô vùi vào trong lòng mình.

Anh giơ tay rạ hạ cửa sӧ хе xuống một chút, chỉ để lộ ra đôi mắt của mình, mỉa mai nhìn Trì Dĩ Hãng.

Hai mắt Trì Dĩ Hằng gằn đỏ lên, phẫn nộ nhìn Sở Chiêu Dương, nhưng toàn thân lại cứng đờ ra.

Anh ta muốn cử động, muốn đưa tay vào trong cửa xe mở cửa xe lôi Cổ Niệm ra ngoài, nhưng cuối cùng lại phát hiện mình không thẻ cử động được, dường như máu của toàn thân anh ta đã đông cứng lại.

Sở Chiêu Dương lạnh lùng nâng cửa sổ xe lên, đồng thời cũng lái xe rời đi, để lại mình Trì Dĩ Hãng đứng đó.

Sở Chiêu Dương lái xe đưa Cổ Niệm vệ thăng Lan Viên, sau khi lái vào khu nhà để xe, anh tháo dây an toàn ra chuẩn bị xuông xe, nhưng Cổ Niệm vân bảt động.

Sở Chiêu Dương nghiêm giọng nói: “Xuống xe”

Cổ Niệm vẫn đang cúi đầu nãy giờ, nghe vậy liền ngẩng lên nhìn anh, lòng Sở Chiêu Dương lập tức như bị ai đảm mạnh cho một phát.

Bởi vì, nước mắt đang chuyển động trong đôi mắt Cổ Niệm, nhưng cô vẫn cố nín nhịn không để nó rơi xuông.

Cổ Niệm mở miệng định nói nhưng đôi môi không khổng chế được mà khẽ run lên.

Con tim Sở Chiêu Dương càng đau đớn như bị siết chặt, anh khô khốc lên tiếng: “Em ghét anh sao?”

“Phải!” Cổ Niệm nghẹn ngàọ lên tiếng, âm thanh trộn lẫn âm mũi nghẹt cứng, cũng vì âm thanh này nên nước mắt không nhịn được nữa lăn xuông gò mả.

Đôi môi Sở Chiêu Dương mím chặt lại, giọng nói vừa trầm vừa lạnh, lại vừa giống như đang giận hờn: “Hôm qua em không ghét.”

“Bởi vì hôm qua tôi không biết anh đã có bạn gái!” Cổ Niệm gần như hét lên.

Chuyện vẫn vậy bám lấy cô từ sáng nay cuối cùng cũng được hét lên thành tiếng, mang theo sự ảm ức và phản nộ.

Sáng nay sau khi gặp Hướng Dư Lan và Giang Hướng Tuyết, nghe thấy những lời họ nói, chuyện này cứ giày vỏ cô mãi, chỉ vì Trì Dĩ Hãng vân còn ở đó nên cô mới cô chịu đựng, không thể hiện ra.

Vừa rồi Sở Chiêu Dựơng đối xử với cô như vậy ngay trước mặt Trì Dĩ Hằng, nó giông như đô thêm dâu vào lửa thôi bùng lên cơn phản nộ của cô. Bây giờ lại nghe

anh hỏi như vậy, Cổ Niệm cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Lại đối mặt với Sở Chiêu Dương, cô chỉ cảm thấy vô cùng nực cười. “Sở Chiêu Dương, tôi thực sự không ngờ anh lại là loại người đó!” Cổ Niệm giơ tay lau mạnh những giọt lệ trên mặt đi, thâm măng mình thật kém cỏi, khóc gì mà khóc chúr! “Anh đã có bạn gái rồi, vậy mà tối qua còn...” Cổ Niệm cắn răng, “Anh có tư cách gì mà bày ra cái điệu bộ như đi bắt gian đó tới tìm tôi chứ? Anh dựa vào cái gì chúir”””

Sở Chiêu Dương ngẩn người, đần mặt nhìn cô hỏi, “Bạn gái gì?”

Cổ Niệm bị nghẹn, cô không muốn để y đến anh nữa.

“Anh không có bạn gái.” Sở Chiêu Dương cau mày nói.

Cổ Niệm khinh thường xùy lạnh một tiếng: “Sáng nay mẹ ạnh đưa bạn gái anh tới đây thăm nhà anh, chính miệng bàây nói Giang Hướng Tuyêt là bạn gái của anh.”

“Cô ta không phải.” Sở Chiêu Dương trầm giọng nói. Cổ Niệm cười nhạo: “Nhưng mẹ anh cho là vậy đấy.”

“Mẹ anh không phải là anh.” Sở Chiêu Dương thản nhiên nói. “Loại chuyện này em tin anh thì tổt hơn đây.”

“Nhựng ngày hôm đó tôi cũng đã chính mắt nhìn thấy anh ở bên cạnh Giang Hướng Tuyêt rôi.” Cô Niệm nghĩ đên là tức giận không thôi.

Sở Chiêu Dương nhíu mày, không nhanh không chậm nói: “Anh còn nhìn thấy Trì Dĩ Hãng câm tay em...”

Sở Chiêu Dương dừng lại một chút, dùng đôi mắt cao thâm liếc nhìn cô: “Hôm nay còn đi thuê khách sạn chung nữa.”

Cổ Niệm: “...” Thuê khách sạn chung gì chứ, có thể đừng ăn nói khó nghe như vậy được không? “Cô ta thực sự không phải là bạn gái của anh sao?” Cổ Niệm nửa tin nửa ngờ hỏi. Con ngươi sâu thăm của Sở Chiêu Dương lóe ra một tia vui vẻ, rõ ràng là khóe miệng anh không có nụ cười, nhưng Cổ Niệm lại cảm tưởng như anh đang cười. Có

thể là bởi vì ánh mắt anh quá dịu dàng, ánh sáng trong đôi mắt cũng quá rạng người.

Sở Chiêu Dương từ từ mở miệng, giọng nói khàn khàn mang theo chút ý cười: “Cổ Niệm, em đang ghen sao?”