Cố Niệm cảm thấy có hơi tiếc nuối vì Sở Chiêu Dương vẫn không để lộ nụ cười của mình ra, nhưng câu hỏi của anh lại khiên cô chột dạ.
Bị đôi mắt sáng rực của Sở Chiêu Dương nhìn chằm chằm, Cố Niệm phông má lên nói: “Nhưng... nhưng cha mẹ anh đều công nhận Giang Hướng Tuyêt rôi.”
Sở Chiêu Dương để tay ra sau chiếc ghế Cổ Niệm đang ngồi, phiền muộn gõ gõ ngón tay lên đó. Anh vôn không phải là người nhiêu lời, muôn anh giải thích thật quá khó khăn, anh không hê có kinh nghiệm vê chuyện này. Anh suy nghĩ một lát rôi nói: “Đúng là cha mẹ anh có ý này.”
Cổ Niệm ảm đạm cúi đầu, trong lòng dâng nên nỗi chua xót.
Rốt cuộc thì giữa cô và Sở Chiêu Dương vẫn tồn tại khoảng cách lớn khó có thể Vượt qua được.
“Nhưng họ là họ, anh là anh.” Sở Chiêu Dương trầm giọng nói, âm thanh trầm đục khiên người nghe cảm thảy chân thực và yên tảm.
“Có phải giạ đình Giang Hướng Tuyết rất lợi hại, nên cha mẹ anh muốn liên hôn?” Cổ Niệm thâp giọng hỏi.
“Đúng là có ý này.” Sở Chiêu Dương không hề che giấu.
“Nếu họ kiên quyết thì sao?” Cố Niệm hỏi đến cùng. Rất nhiều trường hợp do cha mẹ quá quyêt tâm nên con cái đành phải thỏa hiệp, cô không biêt cuôi cùng Sở Chiêu Dương có như vậy hay không.
“Thì cũng chẳng có tác dụng gì.” Sở Chiêu Dương nhàn nhạt nói, dường như không thèm để ý tới.
Nhưng chính cái kiểu ngữ khí này lại khiến Cổ Niệm cảm thấy vô cùng yên tâm. Sở Chiêu, Dương chưa bao giờ quan tâm đêm Giang Hướng Tuyêt, chưa bao giờ quan tâm đên chuyện này, có nghĩa là anh thực sự chưa bao giờ coi chuyện này là vần để lớn.
Ảnh mắt Sở Chiêu Dương trầm xuống nhìn cô, cánh tay dài vắt ngang qua đặt trên
ghế đằng sau lưng cô, tự nhiên áp chặt lấy cô.
Cổ Niệm cảm giác như hô hấp bị đình trệ, anh không ở gần nhưng cô vẫn cảm thấy chật hẹp và áp bách nặng nẻ. Xung quanh truyền đêm mùi hương bạc hà thoang thoảng, không nông đậm nhưng cảm giác tôn tại vô cùng mãnh liệt.
“Có phải là em đang ghen, đúng không?” Sở Chiêu Dương không nhanh không chậm hỏi. Cổ Niệm đảo mắt rồi nhìn nghiêng sang một bên, cô không dám nhìn Sở Chiêụ Dương, phông má nói: “Bây giờ không thích nhưng ai biêt được sau này thì thê nào? Nêu như ngựời nhà anh thường xuyên tạo cơ hội cho anh và cô Giang gì đó gặp nhau, chưa biêt chừng hai người sẽ nảy sinh tình cảm với nhau cũng nên.” “Cổ Niệm.” Sở Chiêu Dương cắt ngang lời cô.
Vẻ mặt lúc này của anh có chút bất đắc dĩ, lại mang theo sự dung túng nhìn cô: “Cứ nói thăng là em đang ghen đi.”
“Tôi...” Cố Niệm đỏ mặt, vừa mở lời thì Sở Chiêu Dương đột nhiên lao tới, áp cô vào cửa xe ngăn chặn đôi môi cô.
Lần này, Sở Chiêu Dương hôn rất dịu dàng, thưởng thức từ từ, từ nông đến sâu.
Bờ môi nóng bỏng của anh cọ sát vào bờ môi cỏ khàn giọng nói: “Cô Niệm, nói em thích anh đi.”
“...” Cổ Niệm không nói nên lời. “Anh thực sự không có gì với Giang Hướng Tuyết sao?” Sở Chiêu Dương nhướng nhướng mày, trong lòng vừa vui vẻ lại đắc ý.
Ngay cả tên người ta cũng biết rồi, xem ra cô thực sự đã điều tra cẩn thận. Cô để ý đền Giang Hướng Tuyêt như vậy, nêu còn nói không thích anh thì ai tin được đây!
Quả nhiên là Cố Niệm thích anh mà. “Không có.” Sở Chiêu Dương cũng không đợi tiếng “thích” đó của cô nữa, dù sao anh biêt là đủ rổi, anh liên năm lây cô tay, cô, vòng tay ra đăng sau mình dạy cô
cách ôm lây cỏ anh rôi cúi đâu xuông hôn tiêp.
Cho đến khi Cổ Niệm cảm thấy không thở nổi nữa, Sở Chiêu Dương mới hơi buông ra: “Về với anh.”
Bởi vì, tay của Cổ Niệm bị thương nên Sở Chiêu Dương cũng không dám nắm quá chặt.
Cổ Niệm thẹn thùng cúi đầu, nhưng không có đầy anh ra.
Sở Chiêu Dương cúi xuống nhìn bàn tay đan vào nhau của hai ngươi, tuy có băng tay cản trở nhưng thể này đã tổt lãm rỏi.
Trong nhà, thím Dư nghe thấy tiếng cửa liền chạy ra đón, thấy Sở Chiêu Dương tìm được Cổ Niệm về liên vui vẻ cười nói: “Về là tổt rỏi, vẻ là tổt rỏi..” Cố Niệm hơi khó xử, phản ứng của thím Dư sao lại giống như cô là cô dâu nhỏ giận chông mà bỏ nhà đi thể này.
“Lúc sáng cô đi còn chưa kịp ăn gì, trên người lại không có tiền, bây giờ chắc vẫn còn chưa ăn cơm đúng không?” Thím Dư hỏi.
Cổ Niệm gật đầu, lúc trước Trì Dĩ Hằng có gọi đồ ăn, nhưng đồ ăn còn chưa đến nơi cô đã bị Sở Chiêu Dương tìm thây rôi.
“Cô đợi một chút, trọng nồi còn cháo, để tôi hâm nóng lại cho cô.” Thím Dư nói rồi vội vàng chạy vào bêp.
Cổ Niệm ngại ngùng đối mặt với Sở Chiêu Dương, cô không biết phải nói gì với anh lúc này cả.
Sở Chiêu Dương vẫn cứ đứng thừng thững trước mặt cô và im lặng nhìn cô. Cổ Niệm bị ánh mắt của anh nhìn chăm chăm đền mức không chịu nổi, cô cúi đầu nói: “Tôi... tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
Nói xong cúi đầu vòng qua Sở Chiêu Dương chạy mất, khi đến chỗ quẹo, còn không cản thận mà đụng vào tường.
Con ngượị Sở Chiêu Dương xẹt qua ý cười ấm áp, lộng thầm nghĩ liệu có phải là do sức hâp dân của mình quá lớn nên Cô Niệm mới thê hay không, có khi nào nên thu bớt lại một chút đê cô ảy thây thoải mái hơn không nhi? Anh nghĩ nghĩ một lát, rồi lấy điện thoại ra, mở Wechat, vào nhóm 8864. Hôm nay là thứ bảy, ai có người yêu có gia đình đều dành thời gian cho tổ ẩm của mình rôi, không có thời gian lên đây, cũng chỉ có đám FA như Ngụy Chi Khiêm mới ở trong nhóm này chém bão thôi.
Sở Chiêu Dương nghĩ, đám Ngụy Chi Khiêm đến giờ vẫn còn FA đại khái là vì không đủ sức hấp dẩn, có thể tìm họ hỏi thử xem sao.
Thế là, ngón tay thon dài nhạnh chóng trượt trên màn hình: [Sức hấp dẫn quá lớn, lúc nào cũng khiên bạn gái xâu hỏ, phải làm thê nào để thu bớt lại?]
Ngụy Chi Khiêm: [...] Hàn Trác Lệ: [...] Nam Cảnh Hằng: [...] Mạc Cảnh Thịnh: [...] Không ai thèm để ý đến anh.
Trong lòng Sở Chiêu Dương thầm nghĩ cái đám người này chắc chắn là không chịu đôi mặt với sự thực rỏi.
Anh thu lại điện thoại, nhìn về hướng Cổ Niệm vừa rời đi, cất bước tới đó.
Cổ Niệm ở WC cũng không làm gì, chẳng qua chỉ là muốn tìm lý do để rời khỏi trường hợp xâu hỏ kia mà thôi.
Cô đứng trước bồn rửa tay soi gương, đến giờ khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng.
Nhưng cũng khộng tiện ở lại quá lâu, nhỡ Sở Chiêu Dương cho rằng cô... cô “đi nặng” thì làm thê nào?
Mất hết cả hình tượng.
Thế là cô hít sâu mấy hơi rồi mở cửa đi ra ngoài, kết quả vừa mở cửa liền thấy Sở Chiêu Dương đang đứng chặn ở cửa.
Thấy cô, Sở Chiêu Dương liền sải bước tiến đến, Cổ Niệm bị anh ép dồn ra đằng sau. Sau đó Cô Niệm thây Sở Chiêu Dương nhanh chóng đóng cánh cửa lại dẻ như trở bàn tay.
Màn này... sao lại quen thuộc vậy nhi? “Anh vào đây làm gì?”Cổ Niệm không ngừng trốn ra đằng sau.
Sở Chiêu Dương lại đứng im tại chỗ, không tiếp tục áp sát lại gần cô.
Tim Cổ Niệm đập cực kỳ nhanh, cô lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn anh thì nghe thây anh nói: “Cho dù ai tới đây, em cũng không cản phải đi.”
Cổ Niệm trầm mặc, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Sáng nay sau khi mẹ anh đến đây nhìn thây tôi, hỏi tôi có quan hệ gì với anh, tôi... tôi không trả lời được.”
Sở Chiêu Dương nhíu mày, vô cùng khó hiểu, sao lại không trả lời được? Câu trả lời đơn giản thể cơ mả.
“Sau này nếu có người hỏi, em cứ nói em là bạn gái anh.” Giọng nói ôn nhu trầm thâp của Sở Chiêu Dương xoa dịu nổi bật an trong cô.
Cổ Niệm giật mình, thể này là... là thành bạn gái luôn rồi à?
Cô thấy khó tin vô cùng, lúc trước cô còn đang quằn quại buồn bã vì chuyện Sở Chiêu Dương đã có bạn gái rôi mà còn đền trêu chọc cô.
Không ngờ nhanh như vậy cô đã trở thành bạn gái của anh rồi. Chỉ có điều... địa điểm xác nhận mối quan hệ này, hình như không ổn cho lắm. Sở Chiêu Dương thấy Cổ Niệm kinh ngạc như vậy liền thấy đau lòng. Cô phải thích anh nhiều như thẻ nào, lo mất anh nhiêu đền đâu mới kinh ngạc thành bộ dạng như
vậy chứ.
Sở Chiêu Dương tiến lên một bước, giơ tay xoa xoa đình đầu cô, bỗng nhiên hít hít ngửi ngửi mây cái rôi vô tư hỏi: “Không phải em đi nặng à?”
Không có mùi gì cả, lúc trước anh thấy cô ở trong WC lâu như vậy, còn tưởng là cô đi nặng.
Cổ Niệm: “...”
Anh mới đi nặng thì có! Cổ Niệm xấu hổ đẩy anh ra, buồn bực chạy ra ngoài Sở Chiêu Dương: “...”
Vậy là sao chứ?
Đợi đến khi anh đi ra, Cổ Niệm đã ngồi trên bàn ăn ăn cháo, thím Dư làm thêm cho cô hai chiêc bánh quây và một đĩa rau trộn để ăn cùng.
Thấy Sở Chiêu Dương đi ra, Cổ Niệm quay ngoắt đầu đi, không muốn để ý đến anh.
Sở Chiêu Dương: “... Thím Dư khó xử nhìn Sở Chiêu Dương nói: “Cậu chủ, lúc trước phu nhân nói. muôn đuổi việc tôi.”
Thực tế, Sở Chiêu Dương rất hài lòng về thím Dư, thím không dò hỏi về chuyện của anh, cũng rât biêt bôn phận. Anh vôn không thích người lạ, khó khăn lãm mới thích ứng được với thím Dư.