Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1312: Nếu như anh ấy thích cô, thì còn đến lượt tôi sao?

Trình Dĩ An cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng cô không có tư cách gì để khó chịu, suy cho cùng cô và Nam Cảnh Hành chỉ là yêu đương giả vờ mà thôi.

Liên Bách Nghê cũng gọi Nam Cảnh Hành như vậy nên cô không muốn gọi giống cô ta. Cho dù không có cơ hội gì với Nam Cảnh Hành, cô cũng có kiên trì của riêng mình. Không biết Liên Bách Nghê gọi như vậy, Nam Cảnh Hành có biết không. Nếu biết rồi, lại nghe cô gọi như vậy lẽ nào không có ý kiến gì? Không thể để cho địa vị của cô và Liên Bách Nghê trong lòng Nam Cảnh Hành như nhau được.

Liên Bách Nghê bị Trình Dĩ An chất vấn liên tục, mặt mũi sắp méo xệch.

“Tao không phải là người nhà họ Nam.” Liên Bách Nghê lạnh lùng nói, cô ta vênh mặt lên, “Tao là Liên Bách Nghê.”

Trình Dĩ An tỏ vẻ lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, “Bạn học Liên à?”

“Bây giờ mày biết rồi chứ?” Liên Bách Nghê nói.

“Ừ, tôi biết rồi, cô tên là Liên Bách Nghê, cô không phải là người nhà họ Nam. Nhìn tuổi của cô cũng không phải là trưởng bối của Cảnh Hằng, vậy sao cô lại chặn tôi lại, khoa chân múa tay với tôi chứ? Cô lấy thân phận và tư cách gì hả?”

“Mày không phải chuyển chủ đề, đánh lạc hướng, tao nói là mày mặt dày, không biết tự trọng! Tí tuổi làm cái gì không được lại cứ nhất định bám đàn ông không buông!”

Trình Dĩ An cau mày, mặt lạnh lùng, “Bạn học Liên này, khi nói chuyện xin chú ý đến giáo dưỡng và tố chất của cô! Tôi và Cảnh Hành là người yêu của nhau, sao lại là không biết tự trọng chứ? Ngược lại cô không danh không phận, chạy đến đây nói với tôi những lời này, thật là buồn cười! ôm nay cô nói với tôi những lời này, cô có dám đi chất vấn anh ấy không? Cô là người không liên quan gì đến chúng tôi, chạy đến nói những lời như vậy, người không biết tự trọng không phải là tôi.”

“Tao là con dâu được bác gái Nam đã chấm trước. Tao và anh Nam là thanh mai trúc mã, tao là vợ chưa cưới của anh ấy!” Liên Bách Nghê hùng hổ nói.

Những người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, không ngờ ở trong trường cũng có thể được xem kịch hay như vậy.

“Cô xem, cô trực tiếp thừa nhận cô là người ngưỡng mộ Cảnh Hành là được rồi.” Trình Dĩ An vừa nói chuyện với Liên Bách Nghê vừa thầm oán giận Nam Cảnh Hành.

Nhưng cô lập tức lại nghĩ đến việc Nam Cảnh Hành giả vờ yêu đương với cô không phải là vì chuyện này sao?

Chắc là Nam Cảnh Hành không thích Liên Bách Nghê, lại bởi vì liên quan đến bà Nam, thậm chí là vì mối quan hệ tốt đẹp giữa nhà họ Nam và nhà họ Liên nên không thể tự chối quá thẳng. Thậm chí anh đã từ chối nhưng không có tác dụng mới muốn cô làm bia đỡ đạn.

Nếu cô đã đồng ý giúp anh thì phải làm hết chức trách của một cái bia đỡ đạn đúng không?

Nghĩ như vậy, Trình Dĩ An đã bình tĩnh lại.

Ban đầu, thái độ hung hăng hỏi tội của Liên Bách Nghê khiến người vây xem nhìn ra cô ta chắc chắn là tình địch của Trình Dĩ An. Nhưng sau đó cô ta danh không chính, ngôn không thuận bị Trình Dĩ An nói cho cứng họng. Bây giờ cô ta lại nói mình là vợ sắp cưới của Nam Cảnh Hành!

Trình Dĩ An cười rộ lên, “Nhưng tôi chưa từng nghe Cảnh Hành nhắc đến chuyện này. Tôi hiểu rõ con người anh ấy. Có là có, không là không, anh ấy sẽ không làm chuyện lừa gạt tình cảm. Nếu như hai người thực sự đính hôn rồi, thì cho dù anh ấy không thích cô cũng sẽ chịu trách nhiệm, sẽ không đi kết giao bạn gái khác.”

Câu này của Trình Dĩ An khiến Liên Bách Nghê tức điên người.

“Cô nói cô là vợ sắp cưới của Cảnh Hành, hai người đang yêu nhau sao? Đính hôn rồi à? Nhẫn đính hôn của cô đâu?” Trình Dĩ An liên tục chất vấn.

Hoa Hàm Huyên ở bên cạnh từ đầu đến cuối không hề lên tiếng. Tối qua cô ta nói chuyện này cho Liên Bách Nghê, hôm nay Liên Bách Nghê đã tìm đến trường. Nhưng đáng tiếc, uổng cho Liên Bách Nghê có gia cảnh tốt như vậy, bản thân cô ta lại là một con ngốc, quá ngu xuẩn.

“Vẫn chưa, nhưng hai nhà đã thầm mặc định chuyện này.” Liên Bách Nghê nói.

“Ha!” Trình Dĩ An cười một tiếng cực kỳ châm biếm.

Những sinh viên xung quanh cũng tự thêu dệt trong đầu một kịch bản cẩu huyết. Người nhà đã chọn sẵn cho Nam Cảnh Hành một người vợ sắp cưới nhưng Nam Cảnh Hành không thích, không có bất kỳ tình cảm gì với cô ta. Anh lại gặp được Trình Dĩ An và yêu đương với cô.

“Chuyện vợ sắp cưới, Cảnh Hành chưa từng nói với tôi. Cô nói hai nhà ngầm mặc định, vậy đã nói rõ với Cảnh Hành cô là vợ sắp cướp của anh ấy chưa? Có đưa cho cô tín vật gì không? Chắc là không rồi, bằng không sao cô phải tức giận như vậy chạy đến muốn dọa nạt tôi từ bỏ chứ.”

“Vậy cũng không đến lượt mày! Nhà họ Nam sẽ không thèm để ý đến mày. Mày đừng cho rằng anh Nam yêu đương với mày thì chim sẻ thành phượng hoàng!” Liên Bách Nghê nổi cáu.

“Chúng tôi có thế nào, có thể bên nhau bao lâu cũng không liên quan đến cô. Bởi vì cô không có quan hệ gì với Cảnh Hành. Cô có giỏi thì đi nói với anh ấy cô chính là vợ sắp cưới của anh ấy, bảo anh ấy chia tay với tôi đi.” Trình Dĩ An nói.

“Còn nhà họ Nam có xem trọng tôi hay không cũng không phiền cô nhọc lòng, cô cũng không phải người nhà họ Nam. Nếu họ khinh thường tôi, đến tìm tôi thì cũng không cần phiền cô đại diện cho họ. Không biết nhà họ Nam có biết cô luôn lấy danh nghĩa làm đại diện của họ ở bên ngoài không nhỉ?”

Sắc mặt Liên Bách Nghê lập tức thay đổi.

Nhà họ Nam đương nhiên không biết.

“Rõ ràng là không có quan hệ gì, lại chạy đến tự cho mình là vợ sắp cưới của Nam Cảnh Hành, la lối om sòm, khua tay múa chân với bạn gái chính thức của anh ấy.” Trình Dĩ An hừ lanh, “Bạn học Liên này, những lời lúc đầu cô nói tôi tặng lại trả cô, phải biết tự trọng, đừng đợi sau này anh Nam của cô kết hôn nhưng cô dâu không phải cô, cô lại chạy đến nói với vợ anh ấy như vậy.”

Liên Bách Nghê bị cô nói cho mặt mũi méo xẹo, không biết có phải nghĩ đến cảnh tượng đó trong tương lai không mà sắc mặt càng khó coi.

Trình Dĩ An lạnh lùng nói: “Cô đến tìm tôi thì thà cô đi tìm Nam Cảnh Hành còn hơn. Nếu như anh ấy thích cô thì còn đến lượt tôi sao.”