Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1311: Cô chính là trình dĩ an?

Nam Cảnh Hành gật đầu đồng ý.

“Em ở đây cũng tốt, chỗ kia em thuê mấy tháng?” Nam Cảnh Hành hỏi.

“Vừa vặn tháng sau là đến hạn, tôi không thuê tiếp là được.”

Trình Dĩ An cảm thấy sau khi gặp Nam Cảnh Hành, vận may của cô dường như cũng trở nên tốt hơn. Thật ra, với cô chuyện bán rượu ở quán bar luôn là một quả bom nổ chậm. Cho nên, ngày đó Hạ Kính Bắc đến tìm cô, cô không hề ngạc nhiên. Nhưng bởi vì có Nam Cảnh Hành ở đó nên một chuyện vốn là đả kích chí mạng với cô lại được hóa giải dễ dàng.

Khi cô không cần thuê nhà bên ngoài, cũng đúng lúc hết hạn thuê, sẽ không bị tổn thất kinh tế quá nhiều. Vốn dĩ căn phòng nhỏ đó sắp tới sẽ tăng giá thuê. Chủ nhà thấy cô còn trẻ, có nhiều chuyện bất tiện, khi chọn phòng sẽ phải cân nhắc nhiều, cộng thêm kinh tế có hạn, không thuê chỗ bà ta sẽ đi thuê chỗ khác vừa khó lại không hợp, nên muốn nhân cơ hội tăng giá gấp bội.

Rất may là bây giờ cô không cần nữa.

“Lên phòng đi.” Nam Cảnh Hành nói.

Trình Dĩ An nhớ lại chuyện vừa rồi anh nói tan làm lại đến tìm cô, đột nhiên cô có ảo giác bọn họ giống như đang yêu đương thật.

Cô ngoan ngoãn gật đầu, chào tạm biệt anh rồi đi vào kí túc xá.

Nam Cảnh Hành nhìn cô đi vào trong rồi mới đi.

Trình Dĩ An vừa vào trong kí túc đã bị bạn cùng phòng vây lấy, “Vừa rồi bọn tớ đều nhìn thấy, Nam Cảnh Hành đưa cậu đến dưới lầu nhé!”

Đối diện với Nam Cảnh Hành, Trình Dĩ An đã đủ căng thẳng rồi, đương nhiên không chú ý đến bọn họ đứng ở trên lầu nhìn xuống.

“Không chỉ có bọn tớ.” Đặng Lệ Hoa nói, “Tất cả những phòng có cửa sổ phía đằng này đều nhìn thấy, ngay cả kí túc đối diện cũng qua bên này hóng chuyện.”

Trình Dĩ An thực sự không biết nên nói cái gì nữa. Bây giờ được chú ý nhiều như vậy, đợi sau này “chia tay”, không biết sẽ lại thu hút sự chú ý đến đâu nữa.

Chắc chắn là còn đáng sợ hơn bây giờ nhiều.

Nghĩ thôi Trình Dĩ An đã thấy đau đầu.

Những người ở gần ký túc chắc chắn sẽ rất tò mò về Trình Dĩ An, may mà còn có bạn cùng phòng che chắn giúp cô.

Buổi chiều đi học, cả phòng cô đều xuất phát đến giảng đường.

Tiết học đầu tiên trôi qua rất êm ả, khiến Trình Dĩ An thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lúc tan học ra ngoài, cô mới phát hiện mình nhẹ nhõm quá sớm.

Đến cửa tòa nhà dạy học, Trình Dĩ An đã bị một người chặn lại.

Đó chính là Hoa Hàm Huyên. Bên cạnh cô ta còn có một nữ sinh lạ mặt, bọn họ chưa từng gặp. Ngay cả Đặng Lệ Hoa cũng lắc đầu tỏ ý không biết.

“Cô chính là Trình Dĩ An?” Nữ sinh bên cạnh Hoa Hàm Huyên hỏi. Thái độ không chút khách sáo, đánh giá Trình Dĩ An từ đầu đến chân, có ý như đang tra hỏi. Thái độ vênh váo kiêu ngạo của cô ta khiến người khác khó chịu.

Trình Dĩ An đại khái đã đoán ra được thân phận của cô ta.

Đối phương không khách sáo như vậy, cô đương nhiên cũng không khiêm nhường: “Có chuyện gì?”

“Chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi.” Liên Bách Nghê khinh thường nói, “Sinh viên bây giờ có phải đều không biết tự trọng như vậy không, thấy người ưu tú đều quấn lấy.”

Trình Dĩ An nhướng mày, không thèm nhìn Liên Bách Nghê, chỉ nói với Hoa Hàm Huyên, “Bạn học này, không biết cô gái này là bạn của bạn hay là…”

Trình Dĩ An mỉm cười, “Đột nhiên xông đến hỏi tôi những câu kỳ lạ, tôi cũng rất sợ. Có vấn đề thì đi khám bác sĩ đi. Cũng không phải ai cũng có tính khí tốt như tôi đâu.”

Liên Bách Nghê đâu có nhịn được, “Mày cho rằng mày là ai chứ? Mày thực sự cho rằng có thể lâu dài với anh Nam sao? Vẫn còn là sinh viên, sao lại không biết liêm sỉ như thế chứ?”

Trình Dĩ An cau mày, “Cô chắc cũng chạc tuổi tôi nhỉ, không biết cô có phải sinh viên trường tôi không?”

Sắc mặt Liên Bách Nghê lập tức trở nên khó coi, “Không phải!”

Thành tích của cô ta cũng khá nhưng vẫn còn thiếu một chút mới vào được đại học B, chỉ có thể thi đỗ đại học K. Thực ra cô ta có thể ra nước ngoài du học, mặc dù vẫn không thi đỗ vào các trường nổi tiếng nhưng cũng vẫn vang danh. Nhưng cô ta không từ bỏ được Nam Cảnh Hành, sợ khi cô ta không có ở trong nước, anh sẽ bị cô gái khác thừa cơ nhảy vào chiếm mất, cho nên cô ta mới ở lại.

Nhưng bây giờ không phải là cho dù cô ta ở lại, Nam Cảnh Hành vẫn bị người khác chiếm mất sao.

“Không thi đỗ à?” Trình Dĩ An biết rõ cô ta là ai, còn cố ý nói như vậy, rồi lại nói với Hoa Hàm Huyên, “Vậy cô phải đưa bạn cô đi cảm nhận không khí trường đại học B, đi dạo một vòng cũng được. Lát nữa đi thì đứng ở trước cổng chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm.”

Hoa Hàm Huyên: “...”

Cô ta không thân với Trình Dĩ An, không biết khi Trình Dĩ An độc miệng sẽ khiến người ta tức giận như vậy.

“Mày…” Liên Bách Nghê giận tím mặt, “Tao chỉ không phải là sinh viên trường đại học B thôi, ai bảo tao không phải sinh viên chứ!”

“Không cần lớn tiếng như vậy đâu. Sinh viên bây giờ cũng không hiếm, không đáng phải lớn tiếng khoe mẽ như vậy. Suy cho cùng, mọi người thi đỗ đại học không dễ dàng gì. Ai không phải nỗ lực chứ? Không cần phải chê cười nỗ lực của người khác, cho dù đối phương không bằng mình. Còn như những kẻ không bỏ ra nỗ lực mà có, ha ha, tôi đây ngưỡng mộ và chúc phúc cho họ.”

Bạn cùng phòng ở phía sau Trình Dĩ An không nhịn được, phì cười. Ở cùng lâu rồi, bọn họ không ngờ miệng lưỡi của Trình Dĩ An lại sắc sảo như vậy.

“Còn có chuyện gì nữa không? Nếu không có chuyện gì thì tôi về học bài đây. Ở trường đại học B, áp lực bài vở rất lớn, không có nhiều thời gian rảnh rỗi để đi loanh quanh khắp nơi đâu.” Trình Dĩ An cười nói, sau đó cô gọi đám Đặng Lệ Hoa rời đi.

Liên Bách Nghê giơ ngang tay ra chặn cô lại, “Miệng nói như vậy, nhưng mỗi câu đều không phải rất kiêu ngạo sao? Mày cũng phải biết giữ thể diện, đã biết mình là sinh viên trường B thì đừng đi dụ dỗ đàn ông!”

“Tôi dụ dỗ ai? Tôi là người đã có bạn trai rồi nhé.” Trình Dĩ An hùng hồn nói.

“Tao đang nói đến anh Nam đó!” Liên Bách Nghê tức giận.

“Nói nhiều như vậy, bạn học này, rốt cuộc cô là ai? Lịch sự tối thiểu cũng không có còn chỉ trích tôi mất giá? Tôi mất giá gì nào?” Trình Dĩ An tỏ vẻ tò mò, “Cô là người nhà họ Nam sao? Lẽ nào là trưởng bối của Cảnh Hành?”

Cô vốn gọi Nam Cảnh Hành là anh Nam, nhưng không ngờ Liên Bách Nghê cũng gọi như vậy.