Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1279: Lấy cái gì để ra điều kiện với tôi?

Anh lập tức trầm mặt.

Cô gái này không biết tốt xấu, anh có thể nhìn ra sự yếu đuối gì chứ?

“Uống xong hẵng nói.” Nam Cảnh Hành nói.

Trình Dĩ An hít thật sâu một hơi, “Cậu chủ Nam, tôi mong uống xong ly này, anh có thể cho tôi đi.”

Nam Cảnh Hành tức giận bật cười, “Cô Trình, một người bán rượu như cô, lấy gì đưa điều kiện với tôi chứ? Cô ngồi ở chỗ tôi, lấy rượu của tôi, tôi mời cô uống thì cô phải uống. Tâm trạng tốt, tôi có thể để cô đi, nhưng cô đến việc uống một ly rượu cũng ra sức chối từ, còn dám đưa ra điều kiện, vậy tâm trạng của tôi bây giờ không tốt chút nào.”

Hay nói cách khác, cô vốn không có tư cách đưa điều kiện, cũng không được lựa chọn.

Trình Dĩ An mỉa mai nhếch môi, cũng phải, là cô ngốc, không nhìn rõ tình cảnh của mình hiện tại.

Cô có tư cách gì đưa điều kiện chứ?

Trình Dĩ An cầm ly rượu, bình thường cô thường uống từng ngụm nhỏ. Nhưng lúc này Nam Cảnh Hành không cho phép cô từ từ uống.

Cô nhìn ly rượu mạnh đấu tranh một chút, đột nhiên uống một ngụm thật to, còn chưa nuốt xuống, đã làm cho đầu lưỡi cay xè. Nhưng đã đến nước này, cô cũng không thể nôn ra, chỉ có thể cố gắng nuốt xuống. Vị rượu nồng thiêu đốt yết hầu, giống như có một lưỡi dao đang giằng xé khoang miệng của cô.

Đôi mắt của Trình Dĩ An bị cay đến chảy nước mắt, cổ họng đau rát, đột nhiên dừng lại, bị rượu làm sặc.

“Khụ! Khụ khụ khụ!” Cô khom người ho kịch liệt, rượu mạnh từ cổ họng bị sặc lên lỗ mũi.

Trình Dĩ An càng ho càng dữ dội, hô hấp không liền mạch, nước mắt cũng chảy ra ngày càng nhiều.

Vì cô đang rất đau, cũng rất khó chịu, cũng vì quá uất ức, đau buồn.

Bị Nam Cảnh Hành dồn ép như vậy, bị nhiều người như vậy đang chê cười.

Còn cô, từ đầu đến cuối chỉ có một mình.

Cô đã cố hết sức rồi.

Vì sao Nam Cảnh Hành lại muốn sỉ nhục cô như thế?

Xem thường công việc của cô không vẻ vang, nhưng chuyện này có liên quan gì đến anh ta chứ?

Lẽ nào cô không muốn làm một công việc vẻ vang, quang minh chính đại đi dưới ánh mặt trời. Nhưng cô đến cả thời gian nhàn hạ để nghĩ đến sở thích cũng không có. Cô cần tiền. Cô cần lấy lại những thứ của ba mẹ cô. Bằng không, những món đồ kỷ niệm đó, chẳng bao lâu nữa sẽ bị Hạ Kính Bắc bán sạch.

Cô rất cảm kích chị Viên có thể cung cấp cho cô công việc này, tuy ở trong môi trường này rất nhiều cám dỗ, cũng có rất nhiều phiền phức, nhưng cô vẫn có thể chịu được.

Nhưng điều này không có nghĩa là cô không sợ không mệt, đã rất nhiều lần lúc cô một mình, cô cũng đã từng ngồi khoanh mình bật khóc nức nở.

Cô muốn ba mẹ đều còn sống, cô cũng muốn có một cuộc sống vui vẻ, không mong có thể vô tư vô ưu nhưng ít nhất cũng không giống như hiện tại.

Cảm giác bây giờ một nửa người mình đã nhún chân vào bùn. Bản thân cô trong cuộc sống này cố gắng vùng vẫy, cố gắng tự cứu lấy mình. Nhưng tại sao… tại sao nhất định phải mệt mỏi như vậy?

Cô đã đau khổ như vậy rồi, sao còn có nhiều người không chịu buông tha cho cô, còn muốn làm khó cô?

Cô đã mệt như vậy rồi, đã đau khổ như vậy rồi, cô chỉ muốn cố gắng vượt qua ải này, sau đó sống một cuộc sống tươi sáng.

Sao nhất định phải làm khó cô như vậy?

Cô bán rượu là sai, từ chối người khác theo đuổi cũng là sai.

Vậy rốt cuộc phải làm thế nào mới đúng?

Rốt cuộc phải như thế nào, mới có thể tha cho cô?

Mượn cơn ho thống khổ, Trình Dĩ An không kềm được, cũng mặc kệ để cho nước mắt phát tiết ra ngoài.

Nam Cảnh Hành nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác này của cô, trong lòng thắt lại, muốn đưa tay đỡ cô lên.

Ai ngờ Từ Thiếu An lại lên tiếng, “Tửu lượng của cô Trình chắc không kém đến vậy chứ, vẫn còn một ly to kìa.”

Trình Dĩ An vừa lau nước mắt, vừa cười lạnh. Loại đàn ông lòng dạ hẹp hòi như Từ Thiếu An, quả khiến cho người ta chán ghét.

Bây giờ cô vẫn đang cúi đầu, mái tóc dài che mất gương mặt của cô, tự nhiên cũng che mất nước mắt của cô. Cô sẽ không để những người đó nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác này của mình!

Trước khi ngẩng đầu, cô nhanh chóng lau nước mắt đi, nhưng lớp trang điểm trên mặt cũng bị lem rất nhiều.

Vừa ngẩng đầu, trên mặt đột nhiên bị người ta ném một chiếc khăn tay sang, vừa khéo che trên mặt cô.

Xuyên qua những âm thanh ồn ào, nghe Nam Cảnh Hành nói: “Lau sạch mặt đi.”

Trình Dĩ An cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ của mình bây giờ không được đẹp, thế nên vốn cũng không nói gì thêm. Cầm lấy chiếc khăn tay mà Nam Cảnh Hành ném sang, cúi đầu lau đi lớp trang điểm trên mặt.

Vừa lau xong, dưới cằm đột nhiên bị Nam Cảnh Hành giữ chặt, cưỡng ép cô dùng cả gương mặt nhìn vào anh.

Không thể đoán được bây giờ Nam Cảnh Hành đang có tâm trạng gì, chỉ nhìn cô, bỗng châm biếm nhếch môi.

“Sau này còn đến nữa không?” Nam Cảnh Hành hỏi.

Trình Dĩ An mím chặt môi, tiền của cô còn chưa đủ, cô còn phải đến nữa. Thay vì đến những quán bar khác, vậy chi bằng đến đây sẽ an toàn hơn một chút. Ngoại trừ Nam Cảnh Hành là ông chủ của quán bar này, chị Viên không dám chống đối anh ta. Còn đối với những người khác, chị Viên đều bảo vệ cô.

Biểu cảm của Nam Cảnh Hành vô cùng lạnh lùng thả cằm cô ra, “Uống hết chỗ còn lại đi.”