Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1278: Trước đây vẫn luôn kiếm, sao hôm nay lại không muốn kiếm?

Nếu anh ta cứ bỏ mặc Trình Dĩ An như thế, bản thân anh ta cũng không còn mặt mũi để gặp Trình Dĩ An. Nhưng bảo anh ta nhìn Trình Dĩ An đi cùng người đàn ông khác, anh ta cũng không chịu nổi.

Lúc trong lòng còn đang đắn đo thì người cũng đã đi theo đến trước bàn của bọn người Nam Cảnh Hành.

“Cậu chủ Nam, đã đưa người đến rồi.” Từ Thiếu An nói, ngồi trở lại vị trí ban đầu của mình.

Bây giờ hoàn toàn không che giấu mục đích nữa. Nam Cảnh Hành cũng không để tâm, dù sao anh chỉ nhắm vào Trình Dĩ An, người khác nghĩ như thế nào anh không quan tâm.

Anh ngước mắt, lạnh lùng đánh giá Trình Dĩ An một lượt từ đầu đến chân, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gương mặt trang điểm cực đậm của cô. Thấy cô dùng lớp mặt nạ này để nhìn mọi người, không hiểu sao tâm trạng của anh lại thấy khá hơn một chút.

“Ngồi đi.” Nam Cảnh Hành lạnh lùng nói.

Những người bên cạnh đã hiểu ngầm lặng lẽ thay đổi vị trí, chừa ra một chỗ bên cạnh Nam Cảnh Hành.

Tưởng Lộ Hiếu đã tìm một chỗ ngồi xuống, chỉ còn lại một mình Trình Dĩ An là đang đứng. Cô liếc nhìn chỗ ngồi, rõ ràng bên cạnh Nam Cảnh Hành có chỗ trống, cũng biết chỗ trống đó chắc để dành cho cô, nhưng cô vẫn chọn một vị trí ở ngoài cùng.

“Ai bảo cô sang đó ngồi?” Nam Cảnh Hành lại lên tiếng.

Trình Dĩ An dừng lại, lãnh đạm nói: “Tôi ngồi bên ngoài là được.”

Nam Cảnh Hành cười châm biếm một tiếng, cầm một ly rượu trên bàn, hất tay ném về vị trí ngoài cùng đó. Cũng may người ngồi ngoài cùng nhìn thấy động tác này của Nam Cảnh Hành liền nhanh nhẹn tránh khỏi, nên mới không bị rượu đổ hết lên người.

Hành động vừa rồi của Nam Cảnh Hành, họ nhìn thấy liền đoán ra.

Trong số những người có mặt ở đó chắc chỉ có một mình Trình Dĩ An là hốt hoảng. Vị trí vừa định bước đến ngồi đó lúc này đã bị đổ đầy rượu, vốn không thể ngồi nữa. Chỗ bên cạnh đã bị Tưởng Lộ Hiếu ngồi rồi.

Tưởng Lộ Hiếu muốn đứng dậy nhường vị trí của mình cho Trình Dĩ An ngồi, anh cũng nhận ra Trình Dĩ An đang rất khó xử. Nhưng ai ngờ anh ta vừa mới cử động, bả vai đã bị người ngồi bên cạnh giữ lại.

Từ Thiếu An cười trên nỗi đau của người khác nói: “Cô Trình, không lẽ mặt mũi của cậu chủ Nam, cô cũng không nể mặt sao?”

Trình Dĩ An lạnh lùng liếc nhìn anh ta, biết rõ Từ Thiếu An còn ghi hận chuyện vừa rồi, lúc này đúng lúc lợi dụng Nam Cảnh Hành để châm chọc cô.

Nam Cảnh Hành lạnh lùng nhìn Từ Thiếu An một cái, Từ Thiếu An chột dạ, lập tức không dám nói gì nữa.

Lúc này Nam Cảnh Hành mới nhìn sang Trình Dĩ An, “Cô Trình, đến đây ngồi đi.”

Trình Dĩ An mím chặt môi, rõ ràng đã nói với anh, hai người họ sau này nếu gặp nhau cứ xem như không quen biết. Sao anh lại muốn làm nhục cô chứ? Ở trước mặt nhiều người như vậy, anh nhất định phải làm thế sao?

Trình Dĩ An nhìn chằm chằm vào anh, Nam Cảnh Hành nhìn cô, trong ánh mắt dường như đang nói: “Cô đã có thể dựa vào nhan sắc để bán rượu thì phải nghĩ đến có lúc sẽ gặp những chuyện như thế này.”

Trình Dĩ An siết chặt nắm đấm bước qua.

Nam Cảnh Hành trước đó luôn mồm nói công việc này của cô là không vẻ vang gì, là dựa vào việc bán rẻ bản thân, nhưng rõ ràng cô không đê hèn như thế. Nhưng anh có từng nghĩ, ngoài anh ra, kỳ thực cũng chẳng có ai khác sỉ nhục cô như thế?

Tất cả sự sỉ nhục đều đến từ anh!

Đợi Trình Dĩ An ngồi xuống, Nam Cảnh Hành lại khoan khoái mở rộng hai chân, ngồi tựa lưng vào sau sofa.

“Bình thường cô Trình bán những loại rượu nào?” Nam Cảnh Hành hỏi.

Trình Dĩ An lạnh giọng nói: “Loại nào đắt thì bán loại đó.”

Bây giờ đột nhiên cô phát hiện, dường như cô vẫn luôn đang kiếm tiền cho Nam Cảnh Hành. Những loại rượu mà cô bán, lợi nhuận đều thuộc về quán bar.

Nam Cảnh Hành khẽ cười, gọi người đến, nói: “Đem hết tất cả những loại rượu đắt nhất của chúng ta ra đây.”

Chẳng bao lâu sau, phục vụ liền đem mấy chai rượu đến.

Rượu vang và rượu tây đều có cả.

Nam Cảnh Hành không thèm nhìn rượu vang một cái, trực tiếp mở một chai rượu mạnh, rồi lại lấy một cái cốc thường dùng để uống Whisky, rót đầy rượu.

“Uống đi.” Nam Cảnh Hành ra lệnh.

“Tôi không hầu rượu.”

“Ai bảo cô hầu rượu chứ?” Nam Cảnh Hành bật cười giễu cợt, “Bình thường không phải đều có người mua rượu cho cô uống sao? Đây là do tôi mua cho cô, uống nó đi, hôm nay cũng không lấy phần trăm của cô, số tiền kiếm được tất cả đều thuộc về cô. Không phải cô cũng bán như thế sao?”

Cô bán rượu không phải bán thân.

Chỉ thiếu một từ, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác biệt.

“Tối hôm nay tôi không muốn kiếm tiền bán rượu nữa.” Trình Dĩ An lạnh giọng nói.

“Không kiếm cô cũng không đi được. Hơn nữa, trước đây có thể kiếm, sao tối nay lại không kiếm chứ? Xem thường tôi sao?”

“Không dám.” Trình Dĩ An lạnh nhạt đáp, “Nhưng tôi cũng có quyền được lựa chọn có kiếm tiền hay không chứ. Hôm nay tôi không muốn kiếm số tiền này.”

Nam Cảnh Hành bê ly rượu lên, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên thân ly, “Quyền? Cô cho rằng cô có quyền gì? Trình Dĩ An, tôi nói cho cô biết, nếu cô đã làm nghề này thì chuyện gì cũng phải đối mặt. Hôm nay không phải tôi ép cô, sau này cô cũng sẽ gặp phải người khác ép cô. Số phận không thể cứ tốt mãi như vậy được, luôn gặp những người không thích làm khó cô. Hôm nay tôi gọi cô đến đây, cũng có rất nhiều người đều đợi xem kịch hay. Trước đây từng mời cô uống rượu, không phải không tính toán, cũng không phải không ghi thù, chỉ là nếu cho họ cơ hội, ai nấy đều sẽ không buông tha cho cô.”

Sắc mặt bọn người Từ Thiếu An liền trở nên lúng túng.

Trong lòng biết rõ tâm tư của mình không thể giấu được Nam Cảnh Hành, nhưng bị anh trực tiếp nói ra như vậy, vẫn thấy rất khó xử.

Nhưng họ đều không sỉ nhục cô như anh. Cho dù họ không khách khí với cô, nhưng sự tổn thương gây ra với cô cũng không nặng nề như anh.

Mấy người đó xem thường cô, cô không tức giận, vì đối với cô mà nói, họ đều là những người không liên quan. Nhưng đổi lại là Nam Cảnh Hành, cô lại không chịu nổi.

Cô không muốn để anh xem thường.

Còn về việc vì sao lại thế, trong lòng Trình Dĩ An đã âm thầm nhận ra, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không muốn thừa nhận. Nhưng đến bây giờ, không thừa nhận cũng không được nữa rồi.

Cô biết Nam Cảnh Hành xem thường mình, ở trước mặt anh, cô muốn bảo vệ chút tự tôn cuối cùng của mình.

Trình Dĩ An cầm ly rượu đó lên, “Nếu tôi uống, là có thể đi phải không?”