Triệu Hàm Như bất mãn quay lại nhìn anh: “Thế thái độ của anh cũng nên tốt chút chứ. Bệnh nhân nên có dáng vẻ bệnh nhân, về giường nằm đi.” “Em chắc1chắn mình làm được hả?” “Làm cái gì?” “Nấu canh hầm cháo đó.” “Có gì khó chứ? Trước khi đến em xem hướng dẫn rồi, đơn giản lắm, bỏ hết đồ8vào nồi là xong. Chỗ anh nồi gì cũng có hết, tiện ghê…” Thoạt nhìn, động tác của Triệu Hàm Như rất quen tay. “Khoan đã…” Khúc Nhạc tức muốn phun máu, giữ2cô lại: “Em không vo gạo mà bỏ thẳng vào nồi nấu luôn hả?” Triệu Hàm Như giật mình nhìn anh: “Ủa, phải vo gạo hả? Mà gạo này nhìn đâu có bẩn4đâu.” Khúc Nhạc cầm lấy nồi trong tay cô, đành phải ra tay xử lý nguyên liệu nấu ăn: “Em đúng là mười ngón tay chẳng chạm nước gì cả.” “Anh đừng làm, anh bị viêm phổi, không được chạm vào nước lạnh, nếu không bệnh lại nặng thêm thì sao? Để em rửa cho...” Động tác của cô cũng không vụng về, chẳng qua vì chưa từng làm việc nhà nên không biết quá trình đơn giản này. “Em nấu cháo giải cảm cho anh nhé. Lần trước bác sĩ đã chỉ em cách làm, dù em chưa ăn thử, nhưng trông cũng ngon đấy…” Khúc Nhạc nói thẳng: “Không ăn.” “Vậy anh muốn ăn gì?” Triệu Hàm Như nhìn anh với vẻ dọa nạt, tốt nhất đừng yêu cầu phức tạp, nếu không cô sẽ bỏ nồi chạy lấy người thật luôn đấy. “Cháo trắng là được rồi.” Triệu Hàm Như nhìn Khúc Nhạc với vẻ khó tin, anh trở nên dễ hầu hạ từ lúc nào thế, “Đơn giản thế hả? Lúc sốt không có khẩu vị gì cả, anh ăn cháo trắng được không đó?” “Được.” Khúc Nhạc lại lấy mấy hũ rau ngâm ra khỏi tủ: “Ăn cháo trắng rau dưa còn tốt hơn cháo cảm mạo lộn xộn đó nhiều.” Triệu Hàm Như lại lên cơn thèm: “Wow! Khúc Nhạc, anh biết hưởng thụ quá. Em cũng siêu thích mấy món này, sao anh làm được thế?” “Nhờ người gửi từ trong nước gửi sang. Cả cháo em cũng lười nấu thì chẳng cần chuẩn bị mấy cái này đâu.” Triệu Hàm Như vừa cắt thịt lung tung vừa càu nhàu: “Không phải em lười nấu, mà là không có thời gian ấy. Em phải viết luận văn, ôn bài thi, đâu nhàn rỗi như anh đâu.” “Anh không có luận văn chắc? Em còn có người sửa luận văn giúp em, nhưng anh chẳng có ai.” Triệu Hàm Như chột dạ cười gượng: “Luận văn anh sao rồi? Có thể tốt nghiệp thuận lợi không?” “Em nghĩ anh cần lo lắng chuyện đó hả? Em băm cái đống đó làm gì thế?” Triệu Hàm Như quẳng hết mọi thứ vào nồi: “Em định nấu canh thịt cải trắng cho anh uống. Em đã tra hướng dẫn rồi, món này có thể bổ sung dinh dưỡng trị ho. Đơn giản ghê, tóm lại là để hết mọi thứ vào rồi nấu. À, còn có cam chưng muối nữa này, nghe bảo cũng trị ho.” Thúc Nhạc sa sầm mặt: “Sao anh thấy mấy cái món này đều ghê ghê sao ấy.” Triệu Hàm Như không thèm để ý, lấy cam ra, khoét lỗ, bỏ muối vào, rồi để vào nồi chưng: “Anh không thích sao? Nhưng anh cũng thích ăn cá chưng dấm đường ở quán kia mà. Thật ra nấu cơm cũng dễ, nhưng tốn thời gian quá. Khúc Nhạc dựa vào bàn ăn, tiện tay chỉ chỉ điện thoại ở đặt ở quầy bar: “Điện thoại em đổ chuông kìa.” Triệu Hàm Như luống cuống đậy nắp nồi: “Tay em đang bẩn, anh nghe giúp em đi.” Khúc Nhạc nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, thì thầm tên người gọi đến: “Tống Cẩn…” Triệu Hàm Như không bình tĩnh nổi nữa, bất chấp tay bẩn, vơ lấy điện thoại: “Để em! Alo…” Điện thoại vừa được kết nối, Tống Cẩn đã nhạy bén hỏi ngay: “Sao hoảng hốt thế? Dì làm phiền cháu à?” Triệu Hàm Như vội vàng hít sâu bình tĩnh lại: “Không ạ. Sao thế dì?” Tống Cẩn không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt đó, nói thẳng: “Dì muốn nhắc cháu, sinh nhật cháu sắp tới rồi, cũng có nghĩa là cháu sắp thành niên, sẽ nhanh chóng kế thừa toàn bộ di sản. Mấy ngày nữa luật sư Nhậm sẽ sang đây giúp cháu xử lý thủ tục.” Di sản? Lòng Triệu Hàm Như nhói lên, cô nhanh chóng đè nén cảm xúc này: “Vâng, vậy cháu sẽ dành thời gian ra.” “Thời gian cụ thể sẽ báo sau, cháu chuẩn bị tốt tâm lý đi.” Tống Cẩn là người bận rộn, nói xong thì liền ngắt máy. Khúc Nhạc thấy cảm xúc của Triệu Hàm Như tụt dốc thì liền hỏi: “Sao thế?” Anh hiếm khi dịu dàng kiên nhẫn thế này. Nhìn vào đôi mắt bình thản của anh, cảm xúc của cô cũng dần bình lặng lại. Triệu Hàm Như mím môi, thoạt nhìn cũng chẳng có gì khác lạ, lại nhanh chóng thu dọn bồn rửa bát, bất giác cầm khăn lau bàn lau tới lau lui: “Em sắp thành niên, dì út bảo em chuẩn bị, mấy ngày nữa là làm thủ tục kế thừa di sản. Thật ra chẳng có gì để chuẩn bị cả, đã hai năm rồi, em đã chấp nhận hiện thực này từ lâu rồi.” Khúc Nhạc nhìn cô, trong mắt không có cảm xúc gì: “Còn nhớ quỹ ngân sách mà anh nói không? Bây giờ anh chính thức mời em.” “Anh đã tính hết rồi?” “Cũng gần thế, ăn cơm phải thong thả, quy mô thì phát triển từ từ. Anh định bước đầu sẽ phát triển nghiệp vụ với hình thức phân xưởng nhỏ, nên có thể sẽ thuê phòng làm việc trước. Em đầu tư ít cũng không sao, ít ra cũng có thể dùng vay ngân hàng làm đòn bẩy để xâm nhập thị trường, lợi hơn những thứ chúng ta chơi bây giờ nhiều.” Triệu Hàm Như bật cười: “Nhưng anh là người ngoài ngành, em là sinh viên năm nhất, ai bằng lòng đầu tư tiền vào quỹ bất ổn này chứ? Thời gian qua, em đi theo anh học được nhiều thứ, nhưng nói thật thì em vẫn đang suy nghĩ vào việc đầu tư ngân hàng. Hiện đã có hai, ba nhà đầu tư ngân hàng liên hệ với em, bảo em đến làm thực tập sinh.” Khúc Nhạc cười nhạo: “Em chỉ có chí khí đến thế thôi ấy hả? Kinh nghiệm của chúng ta ít, nhưng thời gian qua, chúng ta đầu tư đã bao giờ lỗ chưa? Đừng mất lòng tin vào bản thân thế chứ, một thực tập sinh nhỏ bé trong đầu tư ngân hàng chỉ là một mắt xích nhỏ chẳng mấy quan trọng trong bộ máy khổng lồ mà thôi. Còn đối tác của quỹ bảo hiểm rủi ro thì khả năng là vô hạn. Quỹ bảo hiểm rủi ro vốn đã không có bất cứ quy tắc nào đáng kể, nhưng đầu tư ngân hàng thì luật lệ rất chặt chẽ, em suy nghĩ kỹ đi.” Khúc Nhạc gõ vài cái trên laptop, giao diện hiện ra: “Em xem đi, đây là bảng so sánh tài sản của giám đốc quỹ bảo hiểm rủi ro và đầu tư ngân hàng, có phải chênh nhau nhiều không? Nếu em muốn bước lên cao thì đây là lối tắt.” Triệu Hàm Như rất bình tĩnh, cứ như không bị ảnh hưởng gì cả: “Trên đời làm gì có nhiều lối tắt kiểu này chứ? Em biết nhiều người đã đầu tư ngân hàng, nhưng sau đó chuyển sang hướng quỹ bảo hiểm rủi ro, nhưng tài sản của quản lý đầu tư ngân hàng top đầu lại hơn quỹ bảo hiểm rủi ro gấp bội lần, sức ảnh hưởng của họ với thị trường cũng hơn cả mấy người quỹ bảo hiểm rủi ro nhỏ bé. Nếu anh lấy quỹ top để dụ dỗ em thì có lẽ sẽ do dự. Nhưng bây giờ quỹ của anh còn chưa thành lập, anh chỉ suy xét tương lai tốt thế nào, không nghĩ xem mỗi năm có bao nhiêu nhà quỹ đóng cửa.”