Khúc Nhạc nằm trên giường, mơ màng ngủ, loáng thoáng nghe tiếng lục đục ngoài cửa thì giật mình tỉnh giấc ngay. Triệu Hàm Như tay xách đầy đồ, khó khăn mở cửa. Trông thấy đôi mắt lờ đờ của anh, cô sợ hãi hét lên “A…”, đồ trong tay rơi xuống đất. “Anh làm em sợ muốn chết! Chẳng phải anh đến bệnh viện hả?” Khúc Nhạc bực mình: “Người phải hét lên là1anh mới đúng chứ! Em có biết em tự tiện xong vào nhà dân không hả? Suýt nữa là anh rút súng rồi!” Triệu Hàm Như sáng mắt: “Nhà anh có súng hả? Đợi em thành niên cũng sẽ đi làm chứng nhận sở hữu súng.” Khúc Nhạc khoanh tay trước ngực, giọng điệu khó chịu: “Đừng nói lảng sang chuyện khác! Em đến đây làm gì?” Triệu Hàm Như vừa nhặt đồ dưới đất, vừa8trách: “Chăm sóc anh đó! Chẳng phải lúc trước anh yêu cầu em sao? Em nhớ lúc anh đến nhà em, thái độ của em rất tốt, đâu như anh, đòi đánh đòi giết, còn rút súng dọa em nữa chứ.” Thái độ của anh vẫn không tốt lên là mấy, ho mạnh mấy tiếng: “Em về nhanh đi, nếu anh lại lây cho em thì sao?” “Anh bệnh là do em lây cho anh đó, em2sợ gì chứ?” Cô nói cứ như lẽ đương nhiên, không chờ anh mời vào đã quen đường đi thẳng vào bếp: “Em tưởng anh còn nằm trong bệnh viện, nên định nấu cháo, nấu canh cho anh trước đã, đợi anh về là có thể ăn rồi, không ngờ anh về sớm thế…” Khúc Nhạc đi theo sau cô, giọng điệu nói chuyện như thẩm vấn phạm nhân: “Sao em có chìa khóa nhà anh?” “Lần4trước lúc đến nhà anh đưa tư liệu, anh nói nó trong khe lõm ở cửa đó.” Hình như cô nhớ ra gì đó, vẻ mặt xấu hổ: “Đột nhiên em tới đây, có phải làm bạn gái anh hiểu lầm không?” Triệu Hàm Như lo lắng quan sát xung quanh, phong cách lạnh lẽo nam tính nhìn giống nơi ở của đàn ông độc thân, tạm thời chưa phát hiện bất kỳ dấu vết con gái nào, nhưng phòng ngủ… Triệu Hàm Như đổ mồ hôi lạnh, sẽ không có con gái trong phòng ngủ chứ, vậy thì xấu hổ lắm! Dù chưa từng nghe anh nói có bạn gái, nhưng chưa chắc anh vẫn độc thân, mà dù có độc thân thì cũng có thể tình cờ gặp gỡ gì đó mà. Thấy vẻ mặt xấu hổ lo lắng của cô, Khúc Nhạc biết tỏng cô nàng này đang suy diễn cái gì, vừa tức giận vừa buồn cười: “Giờ mới thấy hối hận?” Triệu Hàm Như chắp tay trước ngực, liên tục xin lỗi, chỉ mong mọc cánh bay khỏi nơi xấu hổ này: “Đúng đúng, em không nên tự mình đến đây, xin lỗi anh!” Khúc Nhạc kéo lấy cổ áo Triệu Hàm Như, xách cô đi ra: “Về đi. Em không nghĩ lỡ như em đến anh đang tắm thì sao hả?” “Tắm? Giờ này?” Ánh mắt cô lập tức trở nên mờ ám vô cùng, liếc vào phòng ngủ của anh, “Anh bệnh thế này rồi, sức khỏe rất quan trọng đấy nhé…” Khúc Nhạc tức giận mặt đỏ bừng, lại ho khan: “Trong đầu em toàn là đống xxx gì hả!” “Là tự anh nói mà. Có ai tự dưng tắm vào giữa trưa không? Có phải em quấy rầy hai người không?” “Em lại giả khờ hả, bạn gái anh là ai?” Triệu Hàm Như bất mãn giật cổ áo ra khỏi tay anh: “Sao em biết được? Bạn gái anh là ai, ngay cả anh còn không biết lại đi hỏi em?” Khúc Nhạc hừ một tiếng, ngồi xuống sofa ho khan: “Em không biết, anh cũng không biết. Rót cho anh ly nước.” Triệu Hàm Như đứng im không nhúc nhích, ánh mắt đề phòng liên tục ngó vào phòng ngủ, luôn cảm thấy là lạ, sợ đột nhiên có một cô gái từ trong đó nhảy ra, bóp cổ rồi chửi cô là “hồ ly tinh”. Ánh mắt Khúc Nhạc trở nên lạnh lẽo: “Tò mò thế thì tự vào xem đi.” Triệu Hàm Như xấu hổ cười khan vài tiếng rồi dời mắt: “Sao em mặt dày thế được!” “Chẳng phải em nói muốn tới chăm sóc anh hả? Cả ly nước cũng chẳng lấy được nữa.” Dáng vẻ Khúc Nhạc đầy gợi đòn, rõ ràng là bệnh nhân mà con vênh mặt sai khiến người khác. “Bảo bạn gái anh rót cho anh đi.” Thái độ của anh quá đáng ghét, chẳng những Triệu Hàm Như phải giúp anh làm việc mà còn phải chạy tới chăm sóc anh nữa. Trưa nắng chang chang, ấy thế mà anh còn mặt nặng mày nhẹ, chưa thấy ông chủ nào đáng ghét đến thế: “Dù sao em cũng đã tới đây thăm anh, coi như huề rồi.” “Hừ, Bảo em rót nước mà khó vậy hả? Sau này anh có thể nhờ bạn gái anh làm gì cho mình chứ? Đưa chìa khóa đây.” “Keng!” Triệu Hàm Như bực mình đập chìa khóa lên bàn trà, “Trả cho anh, em đi được chưa?” “Anh nói chìa khóa của em.” Triệu Hàm Như nhìn anh đầy nghi ngờ, bất giác siết chặt chìa khóa: “Anh cần chìa khóa của em làm gì?” Khúc Nhạc nhìn cô với vẻ dọa dẫm, giọng nói luôn trong trẻo giờ lại khàn khàn do bệnh: “Lấy ra.” Dù không muốn, nhưng Triệu Hàm Như vẫn ngoan ngoãn đưa chìa khóa của mình cho anh. Anh móc chìa khóa nhà mình vào xâu chìa khóa của cô. Triệu Hàm Như ngơ ngác nhìn Khúc Nhạc lấy chìa khóa nhà cô ra khỏi xâu chìa khóa: “Anh đưa chìa khóa cho em làm gì? Sao lại lấy chìa khóa nhà em?” Anh trả xâu chìa khóa lại cho cô: “Cầm đi. Đặt chìa khóa ở ngoài không an toàn.” Không an toàn? Triệu Hàm Như nghĩ một chút. Ừm, hình như cũng đúng, cô sống bên ngoài một mình. Để ngừa bất trắc nên cô cũng học theo Khúc Nhạc, đặt chìa khóa dự phòng ở góc bên ngoài. Nếu kẻ xấu biết được chỗ cô để chìa khóa dự phòng, rồi lẻn vào bên trong… Nhớ tới manga khủng bố mình từng đọc, Triệu Hàm Như bất giác rùng mình. Dù thế nào thì lúc về nhà cũng phải lấy chìa khóa đặt bên ngoài mới được! Triệu Hàm Như biết phải nghe theo lời đúng, kiên quyết đáp: “Ừa, vậy để chìa khóa chỗ anh đi!” Triệu Hàm Như thường hay bất cẩn, có lúc hay quên mang chìa khóa theo. Người cô tin tưởng nhất giờ chỉ có Khúc Nhạc, để chìa khóa chỗ anh coi như phòng ngừa họa vậy. “Mà mấy thứ chìa khóa này phiền phức quá, sau này sẽ đổi khóa nhà thành khóa vân tay hết. Nếu không còn gì nữa thì em về đây.” Triệu Hàm Như chợt nghĩ ra ý hay, hoàn toàn không phát hiện ra vẻ mặt người kia đã sa sầm, chỉ cất kỹ chìa khóa. Khúc Nhạc cảm thấy bệnh của mình hình như càng nặng hơn vì tức giận: “Ai nói không còn gì hả? Không thấy anh đang bệnh hả? Em luôn miệng nói phải chăm sóc anh, ném đồ ở đây rồi bỏ chạy hả? Quả thật thói đời lạnh bạc, tình người nhạt nhẽo…”