“Bây giờ chắc Trần Kiều cũng biết là Trương Gia về rồi. Trương Gia càng ở yên bất động thì ông ta sẽ càng kiêng dè hắn hơn. Huống chi bây giờ Trương Gia lại còn ở chỗ Hoàng Huy, chắc chắn Trần Kiều sẽ thấy thiếu cảm giác an toàn. Năm đó ông ta đã muốn giết Trương Gia diệt khẩu rồi, bây giờ1kiểu gì chẳng có kế hoạch ra tay thêm lần nữa.”
Trong khoảng thời gian này, Trần Kiều tuyệt đối sẽ không để bất kỳ điều gì cản con đường thăng quan tiến chức của bản thân, nhất định ông ta sẽ nghĩ cách để giết Trương Gia để diệt khẩu.
“Có khi Hoàng Huy đã bày đủ các loại cạm bẫy để đợi Trần Kiều nhảy8vào cũng nên.”
Càng phân tích thì mọi chuyện càng trở nên phức tạp.
Triệu Hàm Như cười khổ với Khúc Nhạc, bây giờ cô mới phát hiện ra mình đã bị lún sâu vào một cái lưới khổng lồ, thậm chí cô còn không thể nhìn ra nổi rốt cuộc ai là quân cờ của ai…
Hai người đều không ngon giấc. Triệu Hàm Như trằn trọc2đến tận rạng sáng mới ngủ, sáng hôm sau còn định ngủ nướng thêm chốc lát.
Thế nhưng sáng sớm hôm sau, Triệu Hàm Như còn chưa rời giường, Đỗ Như Tùng đã chạy sang tìm cô.
“Cô Triệu, chuyện của Tô Hiểu Dương đã được mọi người quyết định xử lý thế nào rồi?” Đỗ Như Tùng xoa xoa tay, mấy năm gần đây, rất ít4khi thấy ông trùm mới của ngành giải trí tỏ vẻ lo lắng đến mức này.
“Anh đến tìm tôi làm gì?” Triệu Hàm Như từ từ ăn sáng, ngạc nhiên hỏi anh ta, “Trước giờ chưa gặp loại chuyện này bao giờ hay sao mà chạy sang hỏi tôi?”
“Nghe nói hôm qua cô ở quán rượu Tây Sơn, lại còn ở cùng chỗ với nhóm của Trình thiếu… Nên tôi muốn sang đây hỏi thăm tí.” Đỗ Như Tùng nịnh nọt cười nói.
Những người trong giải trí trước giờ giỏi nhất là khoản nhìn sắc mặt người khác, Đỗ Như Tùng là do Triệu Hàm Như nâng lên, bây giờ thấy cô có quan hệ thân thiết với những người cấp cao như vậy, sao anh ta có thể bỏ lỡ cơ hội nịnh hót này chứ?
Huống chi hôm qua Tô Hiểu Dương lại còn gián tiếp đắc tội nhóm Trình Tử Ngôn. Anh ta sợ Trình Tử Ngôn và Nghiêm Nam Sinh sẽ tính tội lên đầu mình, nên mới sáng ngày ra đã chạy vội đến cửa nhà Triệu Hàm Như để tỏ thành ý, tất nhiên cũng hy vọng có thể nhờ cô chuyển phần thành ý này ra ngoài.
Triệu Hàm Như bật cười, “Tin tức của anh cũng nhanh nhạy đấy, cô gái kia tên là Tô Hiểu Dương à? Rốt cuộc cô ta là người thế nào? Anh nói tôi nghe xem nào.”
Nếu đã nghi ngờ Tô Hiểu Dương bị người ta sắp xếp, thì nhóm Trình Tử Ngôn chắc chắn sẽ điều tra cẩn thận cô ta từ a đến z. Nhưng Triệu Hàm Như vẫn muốn nghe thử ý kiến của ông chủ Tô Hiểu Dương xem thế nào.
“Được, được, được.” Đỗ Như Tùng gật đầu lia lịa, “Tô Hiểu Dương là người đại diện của Chu Lỗi - tiểu thịt tươi đang được công ty tôi lăng xê hết mực. Cô ta vừa tốt nghiệp đã làm trợ lý của Chu Lỗi rồi. Khi đó Chu Lỗi vẫn đang học trung học, nhưng có tham gia một chương trình sống còn rồi ký hợp đồng với công ty tôi. Tô Hiểu Dương là một trợ lý rất xuất chúng. Cả công ty lẫn Chu Lỗi đều rất hài lòng với cô ta, năng lực học tập cũng rất mạnh, chính vì thế khi Chu Lỗi đề nghị cho Tô Hiểu Dương lên làm trợ lý của cậu ta thì công ty cũng rất tán thành. Nào ngờ cô ta vừa lên làm trợ lý được mấy tháng thì lại xảy ra chuyện này, tiền đồ của Chu Lỗi chắc cũng không còn…”
“Có vẻ đây đúng là một người đại điện hoàn hảo đấy. Cô Tô Hiểu Dương này không chỉ làm tròn phận sự của quản lý, mà còn móc tim moi phổi mình ra vì Chu Lỗi đấy chứ. Công ty các anh lăng xê người ta mà lại không cho người ta tài nguyên à? Sao phải để cô ấy tự mình đi tiếp khách thế?” Triệu Hàm Như cười nhạo.
“Chúng tôi cũng không ngờ cô ta làm ra được chuyện này, mặc dù chúng tôi có cổ vũ người đại diện mở rộng tài nguyên, nhưng cũng không khuyến khích cô ta liều như vậy…” Vẻ mặt Đỗ Như Tùng đau khổ, Tô Hiểu Dương làm ra chuyện này không phải là do anh ta xui, nhưng cuối cùng anh ta vẫn bị mọi người nghi oan… thật oan uổng!!!!
“Dính vào chuyện này rồi thì coi như mình xui xẻo đi. Sáng sớm anh đã chạy tới đây rồi, chắc là vì mới nghe thấy tin gì rồi hả?” Triệu Hàm Như nhướng nhướng lông mày, “Mới có một đêm thôi, thông tin lan cũng nhanh đấy nhỉ?”
“Lại còn không, đêm qua rạng sáng nay có người tự nhận là bạn của Tô Hiểu Dương đã truyền chuyện này đi rồi, có cả ảnh, cả chữ. Cả đêm qua có không biết bao nhiêu tài khoản được chứng thực đã chia sẻ bài viết ấy đi rồi. Dân chúng bị kích động, đang không ngừng đòi công bằng cho Tô Hiểu Dương kia kìa. Sáng sớm hôm nay nhận được tin, chúng tôi còn không kịp trở tay, bây giờ cũng đang chật vật đây.” Đỗ Như Tùng kể khổ.
“Mấy tài khoản được chứng thực ấy cả đêm không ngủ à?”
“Cũng không hẳn, nếu không có chuyện gì thì họ ngủ cũng ngon lắm, đến lúc có chuyện thì họ là những người tỉnh nhanh hơn bất kì ai đấy.” Đỗ Như Tùng phiền muộn nói.
Triệu Hàm Như hừ một tiếng, chuyện đã đến nước này, nếu như nói chuyện của Tô Hiểu Dương không có ai đứng sau dàn xếp thì cô đi đầu xuống đất.
“Trong thời gian này thì các thành viên cấp cao của công ty và Chu Lỗi chắc chắn phải lên tiếng đứng về phía người đại diện rồi. Chuyện này chắc anh cũng làm rồi, giờ chỉ sợ là cư dân mạng vẫn cứ chĩa mũi nhọn về phía công ty, nói mọi người chuyên dựa vào quy tắc ngầm để giành tài nguyên…”
“Bây giờ có người đang nhằm vào chúng tôi rồi, nên tôi mới tìm đến cô để xác nhận đây, nếu cứ để mặc chuyện này lên men tiếp thì giá cổ phiếu của công ty nhất định sẽ xuống dốc không phanh…”
“Những lúc thế này thì đừng nghĩ đến giá cổ phiếu nữa.” Triệu Hàm Như hơi nhíu mày, những chuyện này người không liên quan nhất là cô, nhưng bây giờ trước mắt là công ty của Đỗ Như Tùng, rồi thì Trình Tử Ngôn nói người phía sau đang nhằm vào anh ta… Nhưng hai chuyện này lại vừa khéo đều liên quan đến cô, nghĩ thế nào cô cũng cảm thấy thực ra người kia đang nhằm về phía mình…
“Bỏ được gì thì cứ bỏ, mấy ngày nay đừng có nghĩ đến chuyện bảo vệ Chu Lỗi. Trong chuyện này Tô Hiểu Dương không phải là người vô tội hoàn toàn đâu. Nếu cô ta đúng là người thanh bạch chính trực thì đã không đi ra ngoài một mình với đám người đó. Chu Lỗi vì một hợp đồng cho bản thân mà lại để mặc người đại diện đi một mình đến đó, cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì. Bây giờ xảy ra chuyện rồi, tất cả mọi người đều phải chịu trách nhiệm, cùng nhau chịu tội.” Trải qua sự tôi luyện của năm tháng, bây giờ Triệu Hàm Như trở nên rất lạnh lùng. Cô cũng biết chỉ với mấy câu nói của mình mà tương lai của một người đã bị thay đổi là chuyện tàn nhẫn đến cỡ nào…
“Tôi hiểu rồi.” Đỗ Như Tùng được cô xác nhận, thở dài một hơi, tin tức của anh ta rất nhạy bén, biết rõ chuyện hôm qua có liên quan đến Trình Tử Ngôn, mấy cậu ấm đó cũng không dễ trêu vào, nếu lửa cháy về phía anh ta thì anh ta không đỡ nổi. Nhưng nếu chỉ phải trả giá bằng tiền đồ của một tiểu thịt tươi mà có thể dẹp được lửa giận của mọi người thì cũng không lỗ lắm. Dù sao thì năm nay tiểu thịt tươi có đầy đường, thêm một người cũng không nhiều, mà bớt một người cũng chẳng thiếu.
Thấy dáng vẻ Đỗ Như Tùng có vẻ thỏa mãn, Triệu Hàm Như thừa cơ hỏi thêm vài câu.
“Gần đây anh có nghe tin gì về Triệu Tuyết Như không?” Mặc dù cô có thám tử tư chuyên điều tra về việc của Triệu Tuyết Như, nhưng dù sao Đỗ Như Tùng cũng là người trong ngành giải trí, biết đâu lại nghe được mấy tin mà thám tử không tra nổi.
“Sau khi bị Trình Cánh và nhóm trợ lý phản bội thì Triệu Tuyết Như khá chật vật, không thể nhận kịch bản, cũng không thể lăng xê bản thân, suốt ngày đi tham gia các buổi tiệc rượu. Mọi người đều biết bây giờ cô ta đang thả mồi câu rùa vàng, có không ít các ngôi sao trước kia có xích mích với cô ta, bây giờ mỗi lần gặp được đều châm chọc cô ta trước mặt mọi người. Nhưng thái độ Triệu Tuyết Như bây giờ tốt hơn trước rất nhiều rồi, thậm chí còn không cãi nhau với đối phương nữa.” Vì biết rõ mục đích ban đầu của Triệu Hàm Như khi giúp anh ta thành lập công ty Trung Thiên là đối phó với Triệu Tuyết Như, nên Đỗ Như Tùng lúc nào cũng chú ý đến tình hình của Triệu Tuyết Như.
“Nói vậy tức là EQ của cô ta tăng lên rồi à?” Triệu Hàm Như nghi ngờ hỏi. Nhưng nếu EQ của Triệu Tuyết Như tăng thật thì sao cô ả lại đi tham gia mấy loại tiếc tùng này?
“Sau khi rời khỏi giới giải trí thì thanh danh của cô ả đã tốt hơn trước rất nhiều. Mặc dù bây giờ cô ta đi khắp nơi để thả mồi câu rùa vàng, nhưng lúc nào cũng bày ra hình tượng hiền thục đoan trang. Nếu không biết cô ta từ trước thì chắc cũng có không ít người bị cô ta lừa rồi.” Đỗ Như Tùng nhìn thoáng qua Triệu Hàm Như, hơi do dự nói tiếp, “Cô ta còn thường xuyên nói xấu cô với mọi người.”
“Chuyện này tôi cũng đoán được.” Triệu Hàm Như mỉm cười, không hề phật ý chút nào. Cô và Triệu Tuyết Như trước giờ vẫn là cặp chị em bất hòa, cô không bao giờ giúp Triệu Tuyết Như bất kỳ điều gì, mà cũng chẳng trông chờ vào việc Triệu Tuyết Như không bêu rếu cô.
“Nhưng mấy tháng nay có chút chuyện, tính tình cô ta thay đổi hoàn toàn, dường như không còn hy vọng xa vời vào việc câu được rùa vàng nữa, hoàn hoàn buông thả bản thân, dù là chỗ có danh tiếng xấu đến mấy đi chăng nữa thì cô ta cũng vẫn đi, thái độ cử chỉ cũng không giả tạo như trước nữa.” Đỗ Như Tùng cảm thấy Triệu Tuyết Như rất kỳ lạ, nhưng cũng không biết tại sao cô ả lại như vậy, “Tôi thấy cô ta điên rồi cũng nên, dường như thay đổi hoàn toàn thành một người khác. Nếu cứ tiếp tục đóng vai giả mù sa mưa đợt trước thì có khi vẫn có người nào đó mắc câu cũng nên.”
“Mấy tháng nay?” Triệu Hàm Như cảm thấy mấu chốt nằm ở mấy tháng vừa rồi. Mấy thang nay cô ở nước ngoài bận đến tối mắt tối mũi, không còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện của Triệu Tuyết Như. Mặc dù chỗ Phương Minh có phái người để mắt đến Triệu Tuyết Như, nhưng đều là theo dõi định kỳ, chủ yếu là nhìn xem đợt này cô ả hay đến những chỗ nào, còn cô ả đã gặp ai, nói những gì thì không phải chuyện mà thám tử tư có thể theo dõi nổi.
“Khoảng nửa năm nay.” Đỗ Như Tùng cố gắng nhớ lại, “Tôi nhớ là trước kia có một tạp chí tổ chức lễ kỷ niệm một năm ra mắt, tôi tận mắt thấy cô ta, thái độ dáng vẻ đều rất bình thường, nào ngờ chỉ ba ngày sau một người bạn kể lại với tôi là anh ta và một nhóm khác cùng nhau ngủ với Triệu Tuyết Như…”
Đỗ Như Tùng xấu hổ nhìn thoáng qua Triệu Hàm Như. So với Triệu Tuyết Như thì Triệu Hàm Như khiến người khác thấy cô cao cao tại thượng, không ăn khói lửa nhân gian. Nói với cô mấy chuyện này, anh ta thấy như mình đang nhúng chàm cô.
“Chỉ đơn giản vậy thôi? Nói cụ thể xem nào?” Bàn về chuyện nhân mạch thì thám tử tư của công ty Phương Minh còn lâu mới bằng được Đỗ Như Tùng, anh ta biết được rất nhiều tin tức nội bộ.
“Những chuyện khác thì cũng không có gì, chỉ là chút cảm giác của họ….” Đỗ Như Tùng càng nói càng xấu hổ, mấy lời nói thô thiển của đàn ông với nhau, anh ta không dám thuật lại trước mặt cô. “Nhưng Triệu Tuyết Như có nhắc đến cô…”
“Chuyện gì?” Triệu Hàm Như nhíu mày, trực giác của cô mách bảo, nếu trong những trường hợp như vậy mà có nhắc đến cô, chứng tỏ chuyện này có chút nghiêm trọng.
“Cô ta nói trước kia hai người có từng chơi song phi với người đàn ông khác…” Đỗ Như Tùng cả gan nói ra, vừa nói xong liền rụt cổ, nhắm chặt mắt lại, sợ bị Triệu Hàm Như diệt khẩu.
Đỗ Như Tùng đã do dự rất lâu về chuyện này rồi, vốn dĩ không định nói, nhưng Triệu Hàm Như đã chủ động hỏi, nếu không nói thì có vẻ không ổn lắm.