“Nếu cô gái này không chết mà phải sống thực vật cả đời thì còn thảm hơn nữa, chẳng ai biết được vết thương trên đầu cô ta là do đâm vào cạnh bàn hay do bị ngã xuống đất nữa…” Nghiêm Nam Sinh thở dài, “Dùng một mạng người để tính kế người khác, chưa biết liệu kế có thành hay không nhưng thủ đoạn này khiến người ta vựa bực mình vừa buồn cười.”
“Dù cuối cùng cô ấy ra sao đi chăng nữa thì mọi tội lỗi1đều do dám cầm thú kia gây ra.” Triệu Hàm Như lạnh lùng nói. “Tại sao cô ấy lại phải đâm đầu vào góc bàn? Vì đám cần thú kia muốn chà đạp cô ấy. Tại sao lại bị ngã xuống đất? Vì đám cầm thú kia chà đạp cô ấy đến mức đưa đến bệnh viện cấp cứu, dù thế nào thì người khởi xướng chuyện này vẫn là đám cầm thú kia, có hậu quả gì thì cũng phải tự gánh hết, họ không thể thoát khỏi8chuyện này đâu.”
“Cảnh sát đến chưa?” Bỗng nhiên Trình Tử Ngôn đứng bật dậy.
“Chắc là đến rồi, nếu không thì Chấn Dương đã quay về rồi.” Nghiêm Nam Sinh nhìn ra ngoài, kéo anh ta lại, “Chuyện thế này anh đừng ra mặt, cứ để Chấn Dương xử lý đi.”
Mặc dù quán bar này là địa bàn của Trình Tử Ngôn nhưng ông chủ trên giấy tờ thì không phải là anh ta, bây giờ xảy ra chuyện, tất nhiên là sẽ có người ra ngoài gánh trách nhiệm,2với thân phận của Trình Tử Ngôn, nếu chẳng may hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ thành nhược điểm trong tay người khác.
“Anh ra ngoài xem.” Trình Tử Ngôn nuốt không trôi cơn tức này. Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên có kẻ dám tính kế anh ta.
Đúng lúc này thì Lý Chấn Dương quay lại, anh ta vỗ vỗ vai Trình Tử Ngôn, tỏ vẻ thoải mái, “Xong xuôi rồi, chúng ta uống rượu tiếp thôi. Cảnh sát dẫn nhóm Cao Khi đi rồi,4Lưu Bình cũng đi theo.”
Lưu Bình là ông chủ trên giấy tờ của quán bar này, cũng coi như là tâm phúc của Trình Tử Ngôn, mà bây giờ lại bị liên lụy vào chuyện này. Trình Tử Ngôn nhíu mày, “Nhắc họ đừng có làm khó Lưu Bình.”
“Trình thiếu, anh lo nhiều quá rồi, khu này làm gì có ai không biết Lưu Bình là ai? Phía sau anh ta là ai? Huống chi anh ta cũng không phạm lỗi gì, chỉ đến để hỗ trợ điều tra thôi, ai dám làm khó anh ta chứ?” Lý Chấn Dương chế nhạo nói.
Dáng vẻ thoải mái của Lý Chấn Dương khiến không khí bớt căng thẳng hẳn, Trình Tử Ngôn ngồi xuống, lại cầm chén rượu lên.
Lý Chấn Dương nói tiếp, “Em đã gọi điện thoại cho mấy gia đình của đám Cao Khi rồi, nói những việc mà con trai bọn họ làm ra, bây giờ chắc họ còn đang bận ứng phó với bên cảnh sát. Có lẽ bây giờ điện thoại của cục trưởng bị khủng bố rồi cũng nên. Nhìn dáng vẻ nhíu mặt chau mày của cục trưởng thì có thể đoán được là sắp tới họ sẽ phải đau đầu dài dài đấy, Hàm Như nói đúng lắm, củ khoai lang nóng này phải ném đi càng sớm càng tốt.”
Trình Tử Ngôn mỉm cười, mặc dù chuyện đêm nay khiến anh ta cảm thấy khó chịu, nhưng bây giờ xuất hiện một người bận rộn hơn, khó ở hơn anh ta, anh ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Một bên là áp lực dư luận, một bên là áp lực quyền thế, vị trí cục trưởng thủ đô này cũng khó mà ngồi vững.
Lý Chấn Dương nhìn sang Triệu Hàm Như, ánh mắt có vẻ thiện ý và tán thưởng, “Anh có tin tốt muốn báo cho em.”
“Gì cơ?” Triệu Hàm Như ngạc nhiên nhìn anh ta, không hiểu lại có chuyện gì liên quan đến cô nữa, hôm nay cô có khá nhiều ‘tin tốt’ rồi, không biết liệu cô có tiêu hóa kịp không đây.
“Anh vừa nhận được tin là Trình Báo chết rồi.” Lý Chấn Dương quơ quơ điện thoại.
“À…” Triệu Hàm Như cảm thấy cái tên này đã cách mình xa lắm rồi, thật ra cô tiếp xúc với Trình Báo không nhiều, mặc dù trận tai nạn giao thông kia khiến cô suýt chết cũng là do anh ta ban tặng, nhưng cô cũng không quá oán hận anh ta.
Trong ấn tượng của Triệu Hàm Như, Trình Báo là một ông trùm xã hội đen tàn nhẫn, thô bạo, không có nguyên tắc, không phân biệt phải trái, cái chết của anh ta đã nằm trong dự đoán của cô, nên cũng không hẳn là tin tốt đối với cô.
“Trình Báo? Cái tên suýt giết chết em đấy hả?” Trình Tử Ngôn hơi nhếch mày, lơ đễnh hỏi: “Anh nhớ là lúc đó em tự nhảy xe đúng không? Sao lúc ấy em lại to gan đến thế nhỉ?”
Cô gái này nhìn qua có vẻ gầy gầy nhỏ nhỏ, dịu dàng, yếu ớt, nhưng lúc nào cũng khiến người khác phải bất ngờ.
“Khi đó người bắt cóc em là Trương Gia - kẻ thù cũ của em. Nếu em rơi vào tay hắn thì chắc chắn sẽ chết rất thảm, vậy nên thà nhảy xe còn hơn, dù sao thì nhảy xong vẫn có cơ hội sống sót, mà nhỡ có chết thì cũng không bị hắn làm nhục.”
“Nói linh tinh gì đấy!” Khúc Nhạc nghe thấy Triệu Hàm Như nhắc đến từ ‘chết’ liền nghiêm khác khiển trách cô.
“Thật ra em cũng không cố tự sát, lúc nhảy xe em đã quan sát xung quanh rồi, chỗ đó có một bãi cỏ khá lớn, lao vào đó chắc chắn sẽ không chết được…” Triệu Hàm Như ngại ngùng giải thích.
“Em đừng trách Khúc Nhạc, lúc nghe tin em gặp chuyện là cậu ấy đang họp với anh, thoáng cái mà sắc mặt cậu ấy trở nên trắng bệch, suýt nữa thì ngã vào cửa phòng hội nghị. Anh quen Khúc Nhạc nhiều năm như vậy, đấy là lần đầu tiên anh thấy cậu ấy sợ thành ra như vậy. Nếu em xảy ra chuyện gì thật thì chắc Khúc Nhạc cũng không sống nổi mất.” Trình Tử Ngôn cười nói.
Trình Tử Ngôn đang cười, nhìn đến vẻ mặt thất thần của Quan Hằng thì ngừng lại, niềm vui lại biến thành tiếng thở dài, sau đó anh ta đành chuyển chủ đề. “Được rồi, thế chuyện Trình Báo thì sao? Hắn chết thế nào?”
“Trước kia Khúc Nhạc từng treo giải thưởng rất lớn cho đầu của Trình Báo, vốn tưởng rằng Trình Báo sẽ sớm xuất hiện để thăm cha, nào ngờ hắn cầm cự được lâu đến vậy, mãi vẫn không xuất hiện về thăm cha lấy một lần. Mọi người có biết là cuối cùng Trình Báo bị tìm thấy ở đâu không?” Lý Chấn Dương dừng lại đúng đoạn gay cấn nhất.
“Ở đâu?”
“Biên giới giáp với Thái Lan của tỉnh B, trong lúc điều tra một vụ án buôn thuốc phiện thì vô tình phát hiện ra hắn, hắn dùng bạo lực để chống lại cảnh sát nên đã bị hạ gục tại chỗ.”
“Tỉnh B!” Triệu Hàm Như mở to mắt, “Trương Gia cũng đến tỉnh B! Có khi nào họ có liên hệ gì với nhau không?”
“Tiếc là hắn đã bị đánh chết tại chỗ rồi, không có khẩu cung.” Lý Chấn Dương nhún vai, lực bất tòng tâm, “Dù thế nào thì bớt đi một kẻ thù thì cũng coi như là một chuyện đáng mừng mà.”
“Vậy mà em thấy chẳng vui gì cả, thậm chí còn thấy có chút đáng sợ đây.” Triệu Hàm Như cười khổ, “Cái chết của Trình Báo quá đúng lúc rồi, mà hắn không để lại di chúc gì mà chứ thế chết hả? Sao giống như bị diệt khẩu thế?”
“Bị diệt khẩu? Ai?” Trình Tử Ngôn khẽ nhíu màu, Trình Báo là ông trùm của phố người Hoa, cũng không tiếp xúc nhiều với tình hình trong nước, trong nước có ai muốn giết anh ta chứ? Mà nếu có thì chắc cũng là vì nhằm đến số tiền thưởng kếch xù của Khúc Nhạc, nếu vậy thì tại sao lại để anh ta chết dưới họng súng của cảnh sát chứ?”
“Trương Gia…” Triệu Hàm Như thở dài, không dám khinh thường tên đàn ông âm hiểm như rắn độc này nữa. Năm đó hắn hành động cần thận, tỉ mỉ lừa trái tim thiếu nữ non nớt của cô cô. Nhiều năm trôi qua, lòng dạ hắn chắc chắn sẽ càng xấu xa hơn, trực giác cô mách bảo, chuyện của Trình Báo, chắc chắn có liên quan đến Trương Gia.”
“Không thể nào, tên côn đồ kia ư?” Lý Chấn Dương từng giúp Khúc Nhạc điều tra về bối cảnh của Trương Gia, vẻ mặt anh ta khinh thường. Đối với anh ta mà nói, những người giống Trương Gia chỉ giống như con sâu con kiến thôi, căn bản không đáng để anh ta để vào mắt, “Tên lưu manh nhãi nhép như vậy thì có năng lực gì khiến Trình Báo chết?”
“Lưu manh có thể không được việc, nhưng trong mấy chuyện xấu thì đừng bao giờ xem thường lưu manh.” Trình Tử Ngôn cười như không cười, “Đêm nay chúng ta suýt bị lưu manh tính kế còn gì? Nếu tên Trương Gia này thực sự có năng lực đến vậy thì chúng ta nhất định phải nghĩ cách diệt trừ hắn, tránh khỏi việc bị hắn lợi dụng thêm lần nữa.”
“Tên Trương Gia này âm tàn ác độc, cực kì có tâm kế, chỉ đơn giản nhìn vào chuyện hắn rơi vào tay Trình Báo rồi có thể toàn thân trở ra, thậm chí trước lúc bỏ chạy còn lừa được Trình Báo một vố là có thể thấy.” Khúc Nhạc nhìn xuống đất, “Hắn rất hận Hàm Như, chuyện Hàm Như bị tập kích tại Mỹ cũng là do một tay hắn sắp xếp, Trình Báo chỉ bị hắn lợi dụng mà thôi. Trình Báo bị rơi vào tình cảnh bây giờ là do Trương Gia ban tặng. Em nghĩ trong lúc hắn chạy trối chết, người hắn hận nhất trừ Hàm Như thì chắc chắn còn có cả Trương Gia.”
“Tính ra thì hắn hận Trương Gia nhiều hơn một chút, dù sao thì em cũng là người bị hại, bị thương nặng suýt chết, mà Trương Gia lại có thể toàn thân rời đi. Trình Báo chắc cũng đã đoán được mình đang bị Trương Gia lợi dụng, nên so với tìm em thì chắc chắn anh ta muốn tìm Trương Gia để báo thù hơn.”
“Kết quả là thù chưa được báo, mà lại còn bị Trương Gia mượn đao giết người?” Trình Tử Ngôn bắt đầu cảm thấy hứng thú với tên Trương Gia này. Hắn nhiều lần thoát chết, thậm chí còn có thể quay lại đâm kẻ thù một nhát, rõ ràng là một người vừa thông minh lại vừa có dã tâm.
“Lúc Trương Gia còn ở tỉnh A thì cũng coi như là bá chủ một phương. Em nghĩ chắc anh ta cũng có qua lại với thế lực ngầm tỉnh B, nên đợt ấy mới chọn quay về tỉnh B. Trong khoảng thời gian này chúng ta không tìm ra tung tích của anh ta là vì có người ở tỉnh B tiếp ứng cho anh ta, đồng thời người đó cũng ẩn tin tức về anh ta đi. Trương Gia cố ý thả tin tức về bản thân, Trình Báo qua đó mà biết được nơi Trương Gia đang ở, gấp gáp chạy đến báo thù, nhưng rất tiếc là anh ta quên mất mình không phải là Trình Báo năm trước, mà Trương Gia cũng không phải là thằng côn đồ im lặng cam chịu năm nào ở phố người Hoa. Cứ như vậy anh ta rơi vào cái bẫy của Trương Gia, bị Trương Gia lẳng lặng giết người diệt khẩu, vừa báo được thù của Trương Long, lại vừa giải quyết được một mối họa.” Triệu Hàm Như thở dài, “Sau khi giải quyết xong họa thì hắn sẽ có thời gian để tập trung vào đối phó với em rồi.”
Năm đó cô bị ép ra nước ngoài, ôm hận với cả nhà Triệu Minh Vĩ, âm thầm ra tay đối phó với cha con Triệu Minh Vĩ và Triệu Tuyết Như vẫn còn đang dương dương tự đắc, khi đó cô trong tối còn họ ngoài sáng.
Bây giờ cô áo gấm về làng, có trong tay tài sản hơn 10 tỷ, được người người chú ý, mà Triệu Tuyết Như và Trương Gia thì biến thành chuột chạy qua đường. Bây giờ cô ngoài sáng, còn họ lại trong tối.
Dù là lúc trước hay lúc này thì địch trong tối vẫn là khó đối phó nhất.
“Tỉnh B là địa bàn của Hoàng Huy.” Trình Tử Ngôn mỉm cười, “Chuyện này càng lúc càng gay cấn rồi đấy.”
“Hoàng Huy và Trần Kiều là kẻ thù chính trị, ông ta biết là trong tay Trương Gia có điểm yếu của Trần Kiều, có khi lại bày kế để thu lưu Trương Gia…”
“Chuyện nhỏ nhặt như vậy Hoàng Huy sẽ không tự mình ra tay đâu, chỉ sợ vụ này là do thuộc hạ của ông ta tự ý quyết định.” Nghiêm Nam Sinh nghĩ nghĩ, “Anh có muốn hẹn Tiết Giai Vũ ra nói chuyện không?”
“Tiết Giai Vũ là con gái Hoàng Huy nhưng chưa chắc đã rõ về mấy chuyện này đâu.”
“Tôi nhớ là trước kia Trương Gia từng gửi một đống chứng cứ về Trần Kiều ra ngoài cơ mà, chẳng lẽ trong tay hắn vẫn còn con át chủ bài khác?”
“Tên Trương Gia này rất thông minh. Hắn sẽ không lật át chủ bài lên sớm đâu, mấy chứng cứ trước kia chỉ là tài liệu khảo sát đồng thời là đánh tiếng uy hiếp thôi.”