“Nếu mọi người đã chọn theo tôi, rồi thừa dịp gió chiều nào theo chiều đó, còn muốn mọi chuyện sẽ êm xuôi? trên đời làm gì có nhiều chuyện thuận lợi như thế.” Bút trong tay Khúc Nhạc tiếp tục gõ nhẹ theo tiếu tấu trên mặt bàn, đột nhiên chuyển giọng: “Trong đội của tôi không chấp nhận kẻ phản bội, nếu đã có gan chọn phản chủ, thì bây giờ phải chấp nhận trả giá.”
Ý Khúc Nhạc là trong đội họ có nội gián?
Tất cả đều nhìn về phía Nghiêm Hiểu1Văn vừa bị nêu tên, cô ta ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn thẳng vào Khúc Nhạc.
Khúc Nhạc và đội của anh đều là người đi du học về, cách làm việc của anh mặc dù chặt chẽ, cẩn thận nhưng các chỉ đạo đều dân chủ hơn nhiều so với Khúc Phong và Lý Tịnh. Đây là lần đầu tiên anh ấy nhắc đến chuyện “Phản bội” trước mặt những người trong đội, cũng là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được áp bức và dã tâm của anh. Anh muốn một đội8mạnh, chỉ nghe theo anh, đồng thời sẽ không ngừng đào thải, mở rộng đội ngũ.
Trong thoáng chốc, chính họ cũng nghi ngờ, trong nửa tháng anh mất liên lạc, không phải vì muốn thành hôn quân không lên triều, mà là bày ra một cái bẫy cho mọi người, mục đích là dụ mấy kẻ vẫn ngo ngoe đứng núi nọ trông núi kia ra, hốt gọn một mẻ.
Khúc Nhạc vốn là người mạnh mẽ, thủ đoạn lần này so với trước đây chỉ hơn chứ không kém, dùng từ nổi trận lôi2đình cũng chưa miêu tả đủ, chỉ dùng nửa tháng ngắn ngủi đã dọn sạch tay chân của Lý Tịnh ở Tập đoàn Hồng Hải, ra tay không nể mặt ai, ngay cả Đường lão cũng bị kinh động, đồng minh của Khúc Nhạc cũng mấy lần ra mặt khuyên anh, sợ anh không làm đám người đang dao động ở Hồng Hải yên lòng.
Nhưng hiển nhiên, anh làm được, dứt khoát chặt đi mười mấy chi nhánh và công ty con của Tập đoàn Hồng Hải, triệt để thanh lý người của Lý4Tịnh và Khúc Phong. Mặc dù bây giờ nhân sự của Tập đoàn Hồng Hải bị giảm mạnh, nhưng ổn định hơn nhiều so với trước đây.
Khúc Nhạc điên cuồng diện trừ những kẻ chống đối, bồi dưỡng thế lực của mình, đối với những người đi theo anh đây vốn là chuyện tốt, nhưng hôm nay lời anh nói khiến lòng họ đều run rẩy. Bọn họ đã làm việc với Nghiêm Hiểu Văn lâu như vậy, hoàn toàn không phát hiện ra Nghiêm Hiểu Văn đã làm sai chuyện gì, chỉ biết cô ta rất ngưỡng mộ Khúc Nhạc, chẳng lẽ đây cũng là sai lầm?
Chị họ của cô ta đúng là nhân tình của Khúc Phong, thế nhưng sau khi Khúc Phong bị bắt, Nghiêm Đình Đình đã từ chức. Một cô gái thông minh như Nghiêm Hiểu Văn sao lại không hiểu rõ năng lực của Khúc Nhạc mà quay sang dựa vào Khúc Phong chứ?
“Nghe nói thời gian qua Khúc Phong ở trong phòng giam cũng rất sung sướng, xem ra còn chưa tuyên án anh ta sẽ còn ôm ấp hy vọng quay lại Hồng Hải, đúng không?” Khúc Nhạc dù bận vẫn ung dung nhìn thẳng Nghiêm Hiểu Văn.
“Khúc tổng, tôi không biết anh có ý gì.” Nghiêm Hiểu Văn ngẩng đầu, bỏ qua sự chột dạ trong lòng, cố gắng thể hiện sự chính trực, “Nếu anh cảm thấy vì Nghiêm Đường Đường là chị họ của tôi mà tôi nên đứng về phía Khúc Phong, thì cô Triệu thế nào? Triệu Tuyết Như cũng là chị họ của cô ta, có khi nào cô ấy cũng cùng một giuộc với Triệu Tuyết Như?”
Tất cả mọi người đều hít sâu, bọn họ không ngờ cô nàng vênh váo này dám chỉ trích Triệu Hàm Như ngay trước mặt Khúc Nhạc. Ai mà không biết Triệu Hàm Như chính là vảy ngược của Khúc Nhạc. Cô ta dám đem nữ thần của BOSS đánh đồng với loại người như Triệu Tuyết Như, đây có phải là cố ý chọc giận anh, thu hút sự chú ý của anh hay sao?
“Cô nói rất có lý,“ Khúc Nhạc gật đầu, gương mặt như thẻ bài Poker không hề tức giận, “Tôi rất hiếu kỳ, vì sao Khúc Phong ở trong tù vẫn có thể nắm rõ tình hình Tập đoàn Hồng Hải, thậm chí ngay cả nhất cử nhất động của tôi cũng trong bàn tay anh ta, đây quả là chuyện kỳ diệu. Cô nói không phải cô, vậy tôi càng phải suy nghĩ thật kỹ tìm ra ai là kẻ đã để lộ hành tung là chiến lược của tôi ra ngoài.”
Trong lòng mọi người đều lạnh lẽo, lúc này ai lên tiếng chính là tự đưa mình vào họng súng, phản ứng của BOSS quá không bình thường, Nghiêm Hiểu Văn miệt thị Triệu Hàm Như như vậy, Khúc Nhạc lại không chút tức giận, nhưng chính điều đó giống như giông bão sắp đến.
“Tôi biết anh nghi ngờ tôi, nhưng chắc chắn không phải tôi,“ Nghiêm Hiểu Văn ngẩng đầu, nói rõ ràng, “Tôi không làm chuyện gì khuất tất, nếu anh nhất định muốn gắn tội lên người tôi, không sợ khiến người khác nản lòng sao?”
“Cô yên tâm, tôi dám nói như thế thì nhất định sẽ không vu vạ lung tung,“ trên mặt Khúc Nhạc không có biểu hiện gì, tựa như đang nói chuyện không quan trọng, “Trại tạm giam Khúc Phong đã bị điều tra, có mấy giám ngục nhận hối lộ, vi phạm quy định làm việc, trong quá trình điều tra đã khai ra hành vi đút lót của người nhà nghi phạm, trong đó có Nghiêm Đình Đình. Cô ta đã được mời đến hỗ trợ điều tra. Về phần cô ta đã khai ra những gì, không bằng, cô thử đoán xem?”
Hóa ra từ đầu Khúc Nhạc đã không nghi ngờ bọn họ, là Nghiêm Đình Đình đã khai ra Nghiêm Hiểu Văn. Trong lòng họ thả lỏng, vô cớ bị người khác nghi ngờ rất khó chịu. Có điều Nghiêm Đình Đình đã thừa nhận, Nghiêm Hiểu Văn có giải thích thế nào cũng không có ý nghĩa gì.
Sắc mặt Nghiêm Hiểu Văn trắng bệch. Cô ta cho rằng tất cả những chuyện mình làm đều rất bí mật, không ngờ lại sơ hở ở chỗ Khúc Phong và Nghiêm Đình Đình.
“Quan hệ giữa chị ta và tôi không tốt, nhất định là cô ta vu khống tôi!” Nghiêm Hiểu Văn nghiêm mặt phản bác, “Cô Triệu không phải đã từng bôi nhọ chị họ trước mặt truyền thông sao?”
Đến lúc này cô ta còn muốn kéo Triệu Hàm Như ra làm bia đỡ đạn? Chẳng lẽ cô ta cảm thấy trọng lượng của mình trong lòng BOSS có thể ngang hàng với Triệu Hàm Như?
Mấy người trợ lý âm thầm thở dài.