Tay trái Triệu Hàm Như cầm một tấm ảnh, đây là do thám tử tư gửi đến, tổng giám đốc Nice đang vỗ vai Triệu Minh Vĩ, hai người cười đến xán lạn, nhìn qua có vẻ giống anh em tốt.
“Bắt đầu từ ông đi,“ cô búng nhẹ tay lên trán Thomson, khóe môi nhếch lên nụ cười trào phúng.
“Cốc cốc”, Triển Lệnh Nguyên gõ hai lần lên cửa kính, ra hiệu cho cô.
“Chuyện gì?” Cô đi ra mở cửa, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên.
Triển Lệnh Nguyên có vẻ thăm dò nhìn cô. Anh ta không ngờ1lời mình nói với Khúc Nhạc lại bị cô nghe được. Nghe nói sau đó họ hủy hôn, trong lòng anh ta cũng thấy áy náy, luôn cảm thấy mình là nguyên nhân khiến họ như vậy, nên đã tránh mặt một thời gian dài.
Nhưng tránh mãi cũng không phải là cách, Triệu Hàm Như năm đó cũng vì chiến tranh lạnh chia tay Khúc Nhạc khiến bản thân trở nên người không giống người, quỷ không giống quỷ, bây giờ bọn họ trở nên như vậy, chẳng may cô ấy lại chĩa mũi giáo vào mình thì8phải làm sao?
“Gần đây vẫn tốt chứ?” Anh ta cẩn thận hỏi thăm.
“Phiền anh quan tâm, tôi rất tốt.” Cô mỉm cười, đối mặt với anh ta không lạnh lùng sắc sảo như trước đây nữa, “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Triển Lệnh Nguyên hoài nghi nhìn cô, nếu như không để ý đế mùi thù hận nồng nặc quanh người thì cô cũng coi như ổn, thậm chí thái độ với anh ta còn tốt hơn trước đây.
“À, tôi muốn hỏi một chút, cái đó, không phải trước đây hai người định kết hôn sao?” Triển Lệnh2Nguyên vòng vo một lúc, hỏi thẳng, “sao đột nhiên lại chia tay, không phải vì tôi chứ?”
“Vì anh?” Triệu Hàm Như kinh ngạc nhìn anh ta, không biết vì sao anh ta lại tự tin như thế.
“Không, không, tôi không phải có ý đó,“ Triển Lệnh Nguyên lúng túng, “Tôi vẫn biết mình biết ta, ý tôi nói là có phải do những lời tôi nói trong điện thoại khi đó...”
Hôm đó sau khi anh ta hét lên, đầu dây bên kia im lặng quỷ dị, sau đó Khúc Nhạc cúp máy, gọi lại thấy anh ta4đã bị chặn, lúc đó trong lòng anh ta đã cảm thấy không ổn, quả nhiên tin tức bọn họ chia tay nhanh chóng truyền đến.
“Là nguyên nhân khách quan, cho dù không có cú điện thoại đó của anh, kết quả cũng giống nhau.” Vẻ mặt cô hơi buồn nhưng nhìn qua vẫn rất bình tĩnh.
“Thật ra chuyện này không thể trách Khúc Nhạc, đều do Lý Tịnh làm, có quan hệ gì với cậu ấy chứ? Bây giờ đã không còn quan hệ gì nữa rồi.” Triển Lệnh Nguyên thành khẩn nói. Anh ta cũng được coi là tình địch của Khúc Nhạc, nhưng khi hai người họ chia tay, anh ta vẫn thấy bất an.
Nếu anh ta biết chuyện sẽ thế này đã chẳng làm, nếu anh ta không gọi cú điện thoại kia thì tốt biết mấy, nếu để cô tự mình tìm ra sự thật, nói không chừng anh ta còn có dũng khí thừa dịp nhảy vào.
“Tôi biết, tôi không trách anh ấy.” Giọng cô rất buồn, đã từng yêu một người như thế, sao có thể trách được.
“Vậy vì sao cô vẫn muốn từ bỏ?” Triển Lệnh Nguyên phát hiện tư duy của họ đang ở hai tần số khác nhau, nếu bọn họ đã yêu nhau như thế, sao lại muốn chia tay?
“Tôi không từ bỏ anh ấy,“ cô dừng lại một chút, “Tôi chẳng qua không bước qua được giới hạn trong lòng mình.”
Bố mẹ cô là những người quan trọng nhất với cô, bọn họ yêu thương cô như thế, sau khi họ đi, thứ chống đỡ cô đứng lên chính là ý muốn báo thù, cô chưa bao giờ nghĩ điều tra ra người thực sự đứng sau ra tay lại là Lý Tịnh, là Tập đoàn Hồng Hải. Lý Tịnh là mẹ đẻ của Khúc Nhạc, quan hệ máu mủ giữa bọn họ không thể nào chặt đứt.
“Ranh giới gì?” Triển Lệnh Nguyên càng không hiểu, vì sao Khúc Phong, Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như đều coi trọng chuyện này như vậy, chuyện này rõ ràng không liên quan đến Khúc Nhạc mà, sao cuối cùng người chịu tội lại là cậu ta?
“Anh đã từng nghe câu, thù giết cha không đội trời chung?” Cô cười khổ, “Tôi không cách nào tự thuyết phục bản thân sống cả đời với con của người đã giết bố mẹ mình.”
“Thôi nào, không phải chứ! Sao lại có tư tưởng lạc hậu như thế? Cô là cổ nhân xuyên không đến đây à?” Triển Lệnh Nguyên liếc mắt, anh ta lớn lên ở Mỹ, không thể hiểu nổi suy nghĩ của Triệu Hàm Như, “Lý Tịnh là Lý TỊnh, Khúc Nhạc là Khúc Nhạc, bọn họ là hai người khác nhau. Mỗi người đều chịu trách nhiệm về việc mình làm, sao lại phải chịu trách nhiệm với chuyện không phải do mình gây ra chứ.”
“Tôi biết, Khúc Nhạc không có lỗi, nhưng tôi không thể coi người đã hại chết bố mẹ mình như trưởng bối trong nhà, gọi Lý Tịnh một tiếng “Mẹ” được. Cho nên, đối với Khúc Nhạc,“ giọng cô nặng nề, “Tôi rất xin lỗi.”
Sự đau lòng trong giọng nói của cô khiến anh ta cũng thấy khó chịu, “Nếu tôi là cậu ấy tôi sẽ không cam tâm.”
Không cam tâm thì sao, bọn họ từ đầu đến cuối đều là có duyên không có phận, cô nhếch môi cười khổ, “Nếu anh gặp anh ấy, bảo anh ấy chăm sóc mình hật tốt, nếu có thể... hãy quên tôi đi...”
“Nói đùa gì thế! Cô bảo tôi đi nói với cậu ta mấy lời này? Quá tàn nhẫn!” Triển Lệnh Nguyên sợ hãi lùi lại một bước, “Cậu ta không giết tôi mới lạ đấy! Lúc đầu chuyện này là do tôi làm lộ ra, chỉ sợ bây giờ cậu ta hận không thể cho người đến giết tôi ấy chứ.”
“Anh ấy sẽ không làm thế đâu,“ cô lắc đầu, “Anh ấy đã biết trước chuyện này không che giấu mãi được, không phải anh cũng sẽ có người khác...”
Co nên khi đó anh mới sợ hãi yếu đuối như thế, mới có thể thất thố buộc cô kết hôn sớm.
Cô vô thức chạm tay lên ngón áp út trống rỗng, phía trên dường như vẫn còn vết mờ. Nếu như sự thật kia vẫn được che giấu, sau khi kết hôn cô mới biết, cô có quyết tuyệt rời xa anh như vậy không?
Chỉ sợ là có, một tờ giấy không thể ngăn được cô, chỉ là lòng anh sẽ được bù đắp một chút, cô cho đến giờ chưa từng hoài nghi tình cảm của anh dành cho cô. Chính vì anh quá yêu cô, nên mới lo được mất, thường xuyên thất thường như thế.
“Tóm lại là tôi và anh ấy đã cạn duyên, chẳng bằng lùi một bước trời cao biển rộng, như cá về nước quên hết chuyện trên bờ.” Cô nhắm mắt lại nản lòng thoái chí.
“Đau lòng như vậy! Cái gì mà duyên hết tình cạn, nói cho cùng vẫn là tình yêu của cô chưa đủ sâu sắc,“ Triển Lệnh Nguyên giận run người, “Tôi tin rằng nếu như đổi ngược lại, Khúc Nhạc nhất định sẽ chọn cô, chứ không chọn ranh giới đạo đức gì đó.”
Mặt Triệu Hàm Như trắng bệch, cô rất muốn phản bác, nhưng lại không thể phản bác một chữ nào, với tình yêu Khúc Nhạc dành cho cô, anh sẽ lựa chọn thế nào, không cần Triển Lệnh Nguyên nói, cô cũng hiểu.
“Anh nói chuyện thẳng thắn thật,“ cô cười khổ, “có điều anh nói đúng, trong lòng tôi, vị trí của bố mẹ tôi rất quan trọng, tưởng tượng như vậy, tôi thực sự đúng là người ích kỷ, trong chuyện tình cảm này có lẽ tôi bỏ ra ít hơn anh ấy, đối xử với anh ấy không công bằng.”
Triển Lệnh Nguyên không ngờ cô sẽ thẳng thắn thừa nhận như thế, nhịn nửa ngày mới tức giận nói, “Cô hiện giờ chính là độc trong lòng cậu ấy, không có cách gì giải được. Cô có biết, vì cô cậu ta hiện giờ ngay cả mặt mũi cũng không để lại chút nào cho Lý Tịnh.”
Những chuyện này Triệu Hàm Như không biết, sau khi hai người chia tay ở Luân Đôn cũng không còn liên lạc, những chuyện gần đây cô cũng không có dũng khí đi nghe ngóng.
Cùng lúc đó, Khúc Nhạc đang ngồi ở bàn họp, bút trong tay nhẹ gõ lên mặt bàn theo tiết tấu, giống như đang suy ngẫm gì đó cũng giống như đang chờ gì đó.
Máy lạnh trong phòng mở nhiệt độ vừa phải, nhưng không ít người đổ mồ hôi hột.
“Mọi người đều do một tay tôi đề bạt lên. Từ đầu đến cuối tôi đều coi mọi người là tâm phúc, nhưng cuối cùng cũng có vài người phụ sự tín nhiệm của tôi, khiến tôi rất thất vọng.” Ánh mắt Khúc Nhạc chậm rãi nhìn qua từng người, ánh mắt mang theo áp lực nặng nề, khiến những người anh nhìn đến không dám ngẩng đầu đối diện.
Những người đang ngồi ở đây đều là người thân cận, là đội ngũ trợ lý tuổi trẻ tài cao anh nhặt ra, hơn mười người này từ trước đến nay rất được anh tin tưởng.
Lần trước khi anh mất tích hơn nửa tháng, lòng người trong công ty đều giao động. Những người này đã cực lực chèo chống, ổn định cục diện. Nếu không có bọn họ, chỉ sợ khi Khúc Nhạc quay về Tập đoàn Hồng Hải đã đổi chủ, công lao của bọn họ không thể không kể đến.
Nhưng giờ phút này, vẻ mặt anh khó chịu, hiển nhiên là muốn bắt họ động thủ. Trước khi anh đi, mặc dù Tập đoàn Hồng Hải không được coi là bền chắc như thép, nhưng cũng có quy củ, theo lý thuyết không thể nào thông tin cơ mật lại bị lọt ra ngoài sớm cho đối thủ biết.
Anh vừa quay về đã vội vàng ổn định cục diện, cưỡng chế đám “Dư nghiệt” của Lý Tịnh và Khúc Phong đi, đến hôm nay mới chuẩn bị trừng trị nội ứng.
“Nghiêm Hiểu Văn, năm đó cô vào công ty thế nào?” Khúc Nhạc lạnh lùng nhìn Nghiêm Hiểu Văn vẫn luôn cúi đầu, bình tĩnh nói.
Cô nhẹ nhàng run rẩy, hơi quay đầu, không dám trả lời.
“Tử Dương, anh quản lý nhân sự, anh nói đi.” Khúc Nhạc đưa ánh mắt đến Từ Dương.
“Nghiêm Hiểu Văn tốt nghiệp đại học Oxford, sau khi tốt nghiệp đã tham gia cuộc thi tuyển dụng của Tập đoàn Hồng Hải, đứng vị trí thứ ba, được phân đến công ty Chứng khoán Hồng Hải làm việc.” Từ Dương nói đâu ra đấy.
“Trên lý lịch có nói chị cô ấy là ai không?” Giọng Khúc Nhạc không có bất kỳ lên xuống gì, nhưng khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Từ Dương không nói gì, Khúc Nhạc lại từ từ mở miệng.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, chị họ của cô ta là Nghiêm Đình Đình là trợ lý đặc biệt của Khúc Phong, cũng là nhân tình của anh ta, điều này tôi có nói sai không?”
Bút trong tay Khúc Nhạc vẫn gõ theo tiết tấu cũ, mỗi nhát đều đập thẳng vào lòng họ.
BOSS đang tính sổ?!
Năng lực của bọn họ dù rất cao, nhưng Tập đoàn Hồng Hải là một con quái vật khổng lồ, bọn họ sau khi vào cũng khó tránh có liên quan đến phe phái, có thể là thân thích, bạn bè, ơn nghĩa, vân vân và vân vân, không dễ rũ bỏ trong chốc lát.
Nếu thực sự truy cứu, bọn họ ai cũng không khỏi liên quan.
“Tôi không có ý lôi chuyện cũ ra, bây giờ tôi cho mọi người một cơ hội, muốn đi theo tôi, thì từ bỏ hẳn những kẻ đang lôi kéo khác. Đây là cơ hội cuối cùng, hy vọng mọi người cân nhắc thật kỹ.” Khúc Nhạc ngừng gõ, bầu không khí càng thêm căng thẳng.
“Đương nhiên là theo anh.” Từ Dương là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, dứt khoát nói. Những người khác liền nhao nhao phụ họa theo. Ngay cả Nghiêm Hiểu Văn vừa rồi bị nhắc đến cũng thể hiện thái độ thận trọng.