Đương nhiên Chu Minh sẽ không thừa nhận, lúc nghe tin Triệu Minh Hoành chết, ông ta vừa hoảng sợ, vừa cảm thấy may mắn khó tả. May là Triệu Minh Hoành chết trong tù, nếu không ông khai ra gì đó, thì ông ta đừng mong thăng chức, e là phải ăn mấy1năm cơm tù.
Triệu Hàm Như nhìn Chu Minh, không hề cảm thấy những người đó nhắm vào ông ta. Nếu thật sự muốn điều tra thì dù manh mối từ bố cô bị cắt đứt, bọn họ cũng có thể điều tra từ những phương diện khác, không thể để ông ta từng bước8thăng chức.
“Sau khi bố cháu qua đời, có bao nhiêu người có quan hệ với bố cháu trên tỉnh rớt đài?” Triệu Hàm Như tiếp tục hỏi theo hướng này.
Vẻ mặt Chu Minh là lạ, “Theo bác biết là không có, nhưng bác cũng không thể chắc chắn.”
“Trước đó, bố cháu có đắc tội2với ông lớn nào không?”
“Không, bác biết bố mẹ cháu không phải là loại người dễ đắc tội người khác, huống chi là quan chức.” Cái chết của vợ chồng họ Triệu rất đáng ngờ, không phải Chu Minh không chút nào áy náy. Ông ta chỉ là lựa chọn bo bo giữ mình,4nên dằn chút áy náy này xuống đáy lòng. Triệu Hàm Như buộc ông ta nhớ lại chuyện năm đó, gợi lên lương tri ở sâu trong lòng ông ta, nên khuôn mặt ông ta trở nên chân thật hơn một chút.
“Có rất nhiều chuyện, không phải bọn họ không đắc tội thì người khác sẽ không tìm bọn họ để gây chuyện. Làm ăn mua bán chỉ nói quyền lợi, cháu nên ý thức rõ điều này. Dù bố mẹ cháu không đắc tội, thì cũng có người chướng mắt bố mẹ cháu cản đường, muốn kéo xuống cho sung sướng.” Chu Minh cảm khái.
“Người nào?”
“Bác thật sự không biết.” Chu Minh cười khổ lắc đầu, “Nhưng bác cảm thấy không phải là Triệu Minh Vĩ, ông ta không có năng lực đó. Có thể ông ta có nhúng tay vào việc này, nhưng chắc chắn không phải là người đứng sau màn, mà chỉ là một quân cờ nhỏ. Chắc ông ta cũng không ngờ chuyện sẽ tiến triển đến mức đó. Không chỉ là ông ta, mà còn có rất nhiều người cũng không ngờ.”
“Người đứng sau màn?” Triệu Hàm Như trầm ngâm.
Năm xưa, vì cứu bố, mẹ đi cầu xin nhiều người, bị từ chối gặp rất nhiều lần. Nhà cô không có nhiều quan hệ, nhưng dù thành phố C hay thành phố A, cũng đều có một chút mặt mũi. Có thể làm phó thị trưởng Chu Minh và một đám quan chức tỉnh A sợ đến câm như hến, tránh nhà cô như tránh bò cạp, người đứng sau màn này mạnh hơn nhà cô, thậm chí vượt ra khỏi phạm vi tỉnh A.
Triệu Hàm Như quay đầu nhìn Khúc Nhạc, trong mắt mang theo vẻ khiếp sợ mê man.
Khuôn mặt Khúc Nhạc nghiêm túc, xem ra không chỉ anh nghi ngờ có người đứng sau màn, mà ngay cả đám người đứng xem năm xưa cũng đoán như vậy. Đây cũng chính là nguyên nhân qua nhiều năm, ngoại trừ Triệu Hàm Như, thì không có ai dám lật lại nợ cũ Triệu thị, ai cũng sợ làm ông lớn nào đó tức giận.
“Ông có biết phó cục trưởng cục công an thành phố C Lâm Song Nhân không?” Cuối cùng Khúc Nhạc cũng lên tiếng, giọng điệu khí thế uy nghiêm.
“Cái tên này nghe rất quen. Có điều, tôi rời khỏi thành phố C đã nhiều năm rồi. Năm xưa còn chưa phân công quản lý công an, bọn họ là cơ quan lớn, có quá nhiều người, tôi chỉ biết cục trưởng, không có ấn tượng gì về phó cục trưởng.” Chu Minh uống cạn sạch nước trà trong cốc.
“Triệu Minh Hoành chết trong trại tạm giam. Lâm Song Nhân là quản lý trại tạm giam năm đó. Chính ông ta dời Triệu Minh Hồng từ phòng giam một người đến phòng giam nhiều người, sau đó Triệu Minh hoành chết không rõ ràng. Không bao lâu sau thì ông ta lên chức phó cục trưởng. Tôi phát hiện một chuyện rất thú vị, quan chức có hoành hệ với Triệu Minh Hoành, không chỉ không có người xuống ngựa, mà ngược lại còn lên chức. Ông là một người, Lâm Song Nhân là một người.” Khúc Nhạc lạnh nhạt nói.
Triệu Hàm Như nắm chặt bàn tay, sắc mặt trắng bệch. Chuyện này Khúc Nhạc đã nói rồi, nhưng mỗi một lần nghe, cô đều cảm thấy lòng mình bị dao đâm mạnh một nhát. Bố của cô sống chính trực, lại bị kẻ bỉ ổi hại chết trong tù.
Chu Minh toát mồ hôi lạnh, “Tôi không biết, thật sự không biết. Tôi không hề biết Lâm Song Nhân. Tổ chuyên án do cảnh sát quản lý. Năm xưa, có người tung tin có viện kiểm sát tham dự, nên tôi sợ không dám nói thêm cái gì, tới sau này mới biết đó chỉ là khói mù mà thôi, viện kiểm sát không nhúng tay vào vụ này. Thật sự là sau này tôi mới biết.”
Luẩn quẩn một vòng tròn lâu như vậy, cuối cùng Chu Minh cũng để lộ một ít tin tức có giá trị.
Cảnh sát? Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc nhìn nhau. Là một công ty lớn kinh doanh hợp pháp, đáng ra Triệu Minh Hoành và cảnh sát không dính dáng tới nhau mới đúng.
“Đừng lo lắng, dù là ai đi nữa, từ từ sẽ điều tra được thôi.” Nhìn theo bóng lưng lo sợ thất vọng của Chu Minh, Khúc Nhạc nắm chặt tay Triệu Hàm Như.
“Vâng, em có kiên trì của mình.” Triệu Hàm Như cười, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng. Bao nhiêu năm qua, cô đã sớm tích lũy dũng cảm đối mặt với tất cả, “Nếu thật sự có người đứng sau màn, thì đây không phải là thù riêng, mà là khúc mắc quyền lợi, cảnh sát cũng chỉ là bị người ta xem là súng bắn mà thôi. Em muốn gặp Vương Đại Quốc.”
“Được, ông ta ở thành phố C, anh lập tức cho người sắp xếp.” Khúc Nhạc không chút do dự gật đầu.
“Thành phố C? Đã lâu rồi em không quay về.” Triệu Hàm Như cười, vẻ mặt vô cùng nguội lạnh. Dù chuyện Chu Minh lảng tránh nằm trong dự đoán, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Triệu Minh Hoành là một người nghĩa khí. Đáng tiếc, dù là anh em ruột hay là bạn bè xưng anh em của ông thì ngay lúc ông gặp nạn đều lựa chọn tránh đi, hoặc bỏ đá xuống giếng. Cô cảm thấy không đáng, càng cảm thấy đau khổ thay cha mình.
Dù là những người ở thành phố A hay những người ở thành phố C, cô cũng sẽ không tiếp tục ôm bất kỳ cảm tình gì với bọn họ nữa.
Thành phố C cách thủ đô không quá xa. Sau hai tiếng bay, máy bay vững vàng đáp xuống sân bay thành phố C. Giọng nói quê hương quen thuộc của phát thanh viên khiến Triệu Hàm Như ngẩn ngơ, cứ như mình vẫn còn là cô bé nắm góc áo cha mẹ, thiên kim tiểu thư không sầu không lo, được tất cả mọi người cưng chiều, vĩnh viễn không biết cảm giác buồn bã…
“Đi thôi.” Khúc Nhạc ôm eo Triệu Hàm Như, kéo cô ra khỏi cảm xúc ấu thơ.
Triệu Hàm Như đeo kính râm, vẻ mặt trở nên hờ hững.
“Sau khi ra tù, Vương Đại Quốc theo Trương Long lăn lộn vài ngày, rồi chạy tới vùng ngoại ô mở một tiệm sửa xe, làm ăn không được lắm, miễn cưỡng đủ ăn đủ mặc.” Bầu trời lất phất mưa bụi, một tay Khúc Nhạc che ô cho Triệu Hàm Như, tay còn lại ôm chặt vai cô.
“Nghe nói ông ta thông đồng với một bà góa chồng mở quán cơm sát vách…” Tuy hận Vương Đại Quốc, nhưng Triệu Hàm Như biết ông ta chỉ là một quân cờ nhỏ, nên không hận ông ta sâu sắc bằng Triệu Minh Vĩ.
“Thám thử tư em thuê vô cùng cẩn thận.” Khúc Nhạc bật cười, phát hiện tâm trạng của Triệu Hàm Như vẫn bình thường, thầm cảm thấy nhẹ nhõm.
“Anh muốn nói bọn họ nhiều chuyện chứ gì?” Triệu Hàm Như mỉm cười, “Nghiệp vụ của bọn họ là đào móc những tin tức trăng hoa, nên để ý chuyện nam nữ nhiều hơn người khác, coi như là bệnh nghề nghiệp.”
Vương Đại Quốc cắt tóc bình thường, mặc bộ đồ lao động dính đầy dầu mỡ, ngồi xổm trước cửa nhà hút thuốc. Mấy chiếc xe màu đen sang trọng đột nhiên ngừng lại, vài người đàn ông mặc âu phục màu đen và đeo kính mát, vây quanh một nam một nữ khí chất dung mạo hơn người, đi về phía tiệm của ông ta. Ông ta hoảng sợ, bất chấp tất cả vứt điếu thuốc xuống đất, xoay người chạy.
Tuy ông ta không có đắc tội với mấy người này, nhưng khí chất của bọn họ khiến ông ta cảm thấy nguy hiểm, vì thế phản ứng bản năng của ông ta là chạy.
Ông ta từng ở tù, cũng từng theo Trương Long lăn lộn, nên thân thủ nhanh nhẹn. Có điều, vệ sĩ theo Khúc Nhạc đều là đặc công huấn luyện chính quy xuất ngũ. Không cần Khúc Nhạc nói, bọn họ cũng đã chạy lên bắt Vương Đại Quốc, giải đến trước mặt anh.
Triệu Hàm Như bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên liên tục giãy dụa chửi rủa, rồi lại nhìn ảnh thờ người phụ nữ ở giữa nhà chính, “Đây là mẹ của ông?”
Giọng điệu của cô gái vô cùng dễ nghe, như châu như ngọc, trong veo pha chút lạnh lùng, khiến Vương Đại Quốc quên giãy giụa, “Mấy người là ai?”
Người lợi hại nhất Vương Đại Quốc từng tiếp xúc là Trương Long. Tính tình Trương Long tàn nhẫn, có thành tựu từ sớm, còn trẻ mà đã lên chức lão đại bang phái thành phố C. Trương Long cũng xuất thân nghèo hèn, lời nói hành động mang theo sự hào phóng của người giang hồ, cho dù có tiền cũng là dáng vẻ giàu mới nổi. Ông ta từng thấy Trương Long tiêu tiền như nước, ngoại trừ hâm mộ, thì cũng không có cảm xúc quá lớn. Bây giờ so sánh với người trước mắt, cao thấp có thể thấy rõ.
Đôi nam nữ trước mắt không đeo vàng đeo ngọc, không ăn mặc xa hoa, chỉ đơn giản là đứng trước mặt ông ta, khí thế trên người đã đủ áp chế ông ta không thể nào phản kháng được. Nhìn bọn họ có vẻ văn nhã yếu ớt, không có chút tàn nhẫn của Trương Long, nhưng lại khiến cho ông ta khẩn trương hơn cả lúc đứng trước mặt Trương long.
“Mẹ ông qua đời cũng vài năm rồi, vậy mà đứa con hiếu thảo như ông vẫn nhớ mong bà ta.” Cô gái đeo kính râm lạnh nhạt đứng trước di ảnh, ai cũng không nhìn thấy cảm xúc thật sự ẩn giấu đằng sau.
“Ông nói xem, rốt cuộc bà ta có biết mấy năm bà ta kéo dài hơi tàn là dùng mạng sống của người vô tội để đổi lấy? Bà ta có áy náy hay không? Có cảm thấy chột dạ hay không?” Giọng điệu của Triệu Hàm Như lạnh lẽo như rắn độc.
“Rốt cuộc cô là ai?” Vương Đại Quốc là một người con có hiếu, mặc dù hoảng sợ khí thế của bọn họ, nhưng vừa nghe nhắc đến mẹ mình thì liền lập tức kích động.
Có điều, ông ta kích động cũng vô dụng, bởi bọn vệ sĩ giữ ông ta rất chặt, ngoại trừ đỏ mặt thở hổn hển, cái gì ông ta cũng không làm được.
“Tôi cũng như ông, đều mất đi mẹ. Khác ở chỗ, mẹ tôi bị người ta hại chết.” Giọng điệu của Triệu Hàm Như rất lạnh, mang theo cô đơn và hận thù.