Khương Cường và Khúc Nhạc ngầm đạt thành hiệp nghị. Khúc Nhạc không truy cứu trách nhiệm của Khương Nam Sinh, còn Khương Cường thì thức thời đẩy hết trách nhiệm lên người Triệu Cương.
Hổ xuống đồng bằng thua chó nhà, huống chi Triệu Minh Vĩ và Triệu Cương cũng chẳng phải là hổ. Chứng cứ vô cùng xác thực, người bị hại không xin giảm án, Triệu Cương bị phạt1là chuyện ván đã đóng thuyền.
Triệu Minh Vĩ bôn ba khắp nơi, bị từ chối rất nhiều, nên dần tuyệt vọng cam chịu. Dù sao Triệu Cương cũng chưa giết được người, hình phạt cùng lắm cũng chỉ từ ba đến mười năm tù. Lão ta tự an ủi mình, Triệu Cương còn trẻ, xem như ở trong tù mài giũa tính tình, còn hơn suốt ngày ở bên ngoài gây8chuyện thị phi.
Còn Chu Văn Kỳ, đồng phạm với Triệu Cương thì hơi lúng túng. Hắn ta là một người được dạy dỗ tốt, đang học nghiên cứu sinh ở thủ đô, ít khi ra ngoài lêu lổng. Hắn ta quen biết Triệu Cương từ nhỏ, nể mặt Triệu Cương nên có cùng ra ngoài chơi vài lần, nhiễm một vài thói quen xấu, chưa tính là hết thuốc chữa, thậm2chí có thể nói là tiền đồ xán lạn, nào ngờ gặp phải tai bay vạ gió liên lụy.
Lúc Khương Nam Sinh và Triệu Cương lập mưu, tuy trong lòng hắn ta có suy nghĩ xấu xa, nhưng ngại mặt mũi nên không khuyên nhủ. Trong cơn giận dữ, Khương Nam Sinh đẩy hết trách nhiệm lên người Triệu Cương, đồng thời cũng giận chó đánh mèo lên hắn ta.
Chu Minh4chỉ có một đứa con trai là Chu Văn Kỳ, gửi gắm kỳ vọng rất nhiều. Nào ngờ hắn ta lại gặp chuyện như vậy ở thủ đô, không chỉ mất hết tiền đồ, mà còn có thể đối mặt với tai ương lao ngục.
Chu Minh bị tức đến nhập viện, vợ già ở trong nhà khóc muốn mù mắt. Dù thế nào đi nữa, Chu Văn Kỳ vẫn là đứa con trai duy nhất của bọn họ, có liều mạng cũng phải cứu con trai ra. Vì vậy, vừa ra viện, Chu Minh lê lết cơ thể bệnh tật bôn ba khắp nơi.
Lúc này, Chu Minh ngồi một mình trong phòng bao, trong lòng lo lắng không yên. Ông ta nhờ quan hệ hẹn gặp Khúc Nhạc, vốn không có ôm bao nhiêu hy vọng, không ngờ anh lại hẹn ông ta gặp mặt nói chuyện, còn hẹn ở nơi đắt đỏ giữa thủ đô, Hồng Hải thường dùng để tiếp khách quan trọng.
Ông ta không hề ngờ Khúc Nhạc sẽ nhận lời gặp mặt ông ta, lại còn gặp nhau ở nơi cao cấp thế này. Ông ta lau mồ hôi trán, thầm đoán mục đích của Khúc Nhạc. Chẳng lẽ anh định đặt bẫy lần mưu sát này, mục đích là muốn cướp đoạt Triệu Thị?
Bây giờ ông ta đã rời khỏi thành phố C, mặc dù đang làm giám đốc tỉnh, nhưng không có thực quyền nhiều, cũng không có nhiều quan hệ với Triệu Thị. Ông ta sợ mình không có giá trị lợi dụng, đau lòng con trai vô duyên vô cớ bị liên lụy…
Từng suy nghĩ nảy ra liên tiếp, mồ hôi lạnh rơi xuống từng giọt, rõ ràng đã vào thu, khí trời lành lạnh, vậy mà mồ hôi vẫn đổ ướt áo.
“Giám đốc Chu, để ông đợi lâu rồi. Tôi vừa mới từ sân bay về nên tới muộn.” Khúc Nhạc cười nhạt.
“Không dám không dám, tôi cũng mới vừa đến.” Chu Minh hoảng hốt đứng dậy. Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Khúc Nhạc. Anh không vênh váo giống lời đồn, mà lịch sự giải thích nguyên nhân đến trễ. Nhìn lại cô gái xinh đẹp đi sau Khúc Nhạc, sắc mặt ông ta lập tức trở nên trắng bệch.
“Bác Chu, đã lâu không gặp.” Cô gái cười thân thiện, nhưng lại có khoảng cách xa lạ.
“Triệu Hàm Như?” Tim Chu Minh đập thình thịch, hình ảnh cô bé ngây thơ dễ xấu hổ năm nào dần khớp với cô gái thần thái phấn chấn, phóng khoáng tự nhiên trước mặt. Ông ta mơ hồ đoán được mục đích của Khúc Nhạc.
“Đã nhiều năm rồi mà bác còn nhớ cháu.” Triệu Hàm Như ngồi xuống, môi nở nụ cười, ánh mắt nặng nề. Đôi mắt Chu Minh lóe lên, không dám nhìn thẳng cô.
“Mấy năm qua, bác và Tiểu Kỳ đều nhớ cháu. Cháu sống ở nước ngoài có tốt không?” Tuy chột dạ, nhưng dù sao Chu Minh cũng là cáo già trong quan trường, lập tức điều chỉnh tâm trạng, bày ra vẻ chú bác trong nhà.
“Làm phiền bác Chu.” Triệu Hàm Như cười, cầm cốc trà Khúc Nhạc đưa, “Cháu còn chưa chúc mừng bác Chu được điều đến tỉnh. Bác còn trẻ, không lâu sau sẽ lên thêm một bước.”
Chu Minh nhìn Khúc Nhạc, người nổi tiếng cao ngạo lạnh lùng mà bây giờ lại nghiêm túc rót trà bưng nước cho Triệu Hàm Như, khiến ông ta thầm thở dài một hơi. Tuy Triệu Minh Hoành và Tống Du chết sớm, nhưng hai người sinh được đứa con gái tốt, được người như Khúc Nhạc cam tâm tình nguyện yêu thương chăm sóc…
Khách quan mà nói, Triệu Hàm Như là một cô gái xinh đẹp. Trước đây, chỉ có thể coi là người đẹp ngây thơ. Bây giờ lớn lên, cô có thêm vẻ quyến rũ chín chắn, càng thêm động lòng người. Thảo nào Khúc Nhạc một lòng với cô. Đám Khương Nam Sinh vì sắc làm ra chuyện ngu xuẩn.
Ông ta quen biết Triệu Minh Hoành nhiều năm, trẻ con hai nhà coi như là cùng nơi lớn lên. Dù biết năm xưa Chu Văn Kỳ có ý với Triệu Hàm Như, nhưng ông ta đặt rất nhiều kỳ vọng vào con trai, quản vô cùng nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép yêu sớm, nên giả vờ như không biết gì cả. Sau này vợ chồng Triệu thị chết, Triệu Hàm Như ra nước ngoài. Ông ta vốn cho rằng chuyện này đã kết thúc rồi, nào ngờ nhiều năm sau lại có khúc mắc.
“Hàm Như, bác Chu cũng không khách sáo với cháu. Văn Kỳ đã thế này rồi, còn nói tiền đồ của bác làm gì? Bác cam tâm tình nguyện lấy tất cả của bác để đổi tự do cho nó.” Giọng điệu run rẩy của Chu Minh, tỏ ra chân tình, “Cháu và Văn Kỳ quen biết nhiều năm, cháu cũng biết nó là hạng người gì. Sau khi nó đến thủ đô, rất nhiều chuyện bác quản không được, nó liền đi theo đám Triệu Cương lêu lổng. Tuy nhiễm không ít thói hư tật xấu, nhưng bản chất của nó không xấu. Nó tuyệt đối không có ý đồ gì với cháu…”
“Bác Chu, cháu hiểu được tâm trạng của bác. Chu Văn Kỳ rất quan trọng với bác, cũng như bố mẹ cháu rất quan trọng với cháu. Nếu có thể, cháu cũng nguyện ý lấy tất cả của mình đổi lấy bố mẹ cháu.” Triệu Hàm Như lạnh nhạt cắt ngang lời Chu Minh. Bản chất của Chu Văn Kỳ có xấu hay không, chẳng liên quan gì tới cô. Ngày đó, cô thấy ý xấu trong mắt hắn ta. Hắn không còn là bé trai hiền lành năm xưa rồi. Vì vậy, cô không muốn tiếp tục nghe Chu Minh biểu đạt tình thương của cha nữa.
Chu Minh nghẹn lời, đôi môi run rẩy, một lúc lâu nói không nên lời.
“Cháu chỉ muốn biết lúc bố cháu bị cảnh sát dẫn đi, bác có biết gì không?” Khuôn mặt Triệu Hàm Như trầm xuống. Nếu Chu Minh không muốn tiếp tục khách sáo thì cô cũng vào thẳng vào chủ đề, ngay cả kính ngữ cũng không dùng.
Chu Minh tâm loạn như ma.
“Không vội, từ từ suy nghĩ, nghĩ xong lại nói.” Triệu Hàm Như cứ như thật sự không vội, nhấp một ngụm trà, rồi đặt cốc lên bàn.
Một tiếng “cạch” nhỏ dọa Chu Minh sợ run lên. Ông ta vừa hết bệnh, sắc mặt vốn không ổn, bị dọa một lần, sắc mặt càng thêm khó coi.
Khuôn mặt Triệu Hàm Như vô cùng nặng nề. Chuyện năm xưa có cái gì không thể nói? Lại dọa con cáo già trong quan trường sợ đến mức này?
“Bác biết! Tuy bác và bố cháu là bạn bè, nhưng chuyện đó bác thật sự bất lực. Khi đó tỉnh lập tổ chuyên án, nếu bác giúp bố cháu thì bác cũng sẽ bị kéo vào.”
Theo cái lợi tránh cái hại là bản năng của con người, huống chi là người như Chu Minh. Ông ta mẫn cảm hơn người bình thường rất nhiều. Lúc Triệu Minh Hoành xảy ra chuyện, ông ta tránh còn không kịp, làm sao dám bí mật báo cho vợ chồng họ Triệu biết.
Triệu Hàm Như im lặng vài giây, nhớ lại lần sinh nhật đó, Triệu Minh Hoành có mời cả nhà Chu Minh, nhưng bọn họ lấy cớ không tới, xem ra là đã sớm nghe phong thanh.
Nghiêm trọng tới mức thành lập tổ chuyên án, thảo nào khi đó không có ai bằng lòng giúp đỡ bọn họ, ngay cả tang lễ cũng quạnh quẽ thê lương.
“Chuyện của Triệu thị kinh động cảnh sát đã đủ kỳ lạ rồi, cũng không phải vụ án quan trọng gì, sao lại thành lập tổ chuyên án?” Mười ngón tay thon dài, móng tay cắt gọn sạch sẽ, ngón tay như có như không gõ lên mặt bàn. Khúc Nhạc vừa uống trà vừa ngắm tay Triệu Hàm Như. Nghĩ đến hình ảnh quyến rũ kia, ánh mắt anh trở nên tối tăm.
Dù là Triệu Hàm Như hay là Chu Minh, tâm tư đều bay về mấy năm trước, không có ai chú ý đến sự khác thường của Khúc Nhạc. Anh lúng túng nhích người, che giấu sự thay đổi của cơ thể. Rõ ràng đang ngồi cạnh nhau, mà khát vọng của anh đối với cô lại càng thêm mãnh liệt.
“Bác không biết. Lúc vừa nghe được tin tức, bác cũng không tin nổi. Nghe nói chuyện tham ô tài chính là do bác của cháu tố cáo, được kiểm chứng là thật. Bác biết bố cháu và bác cháu đấu nhau dữ dội, nhưng với khả năng của bác cháu thì không thể nào kinh động tới bên trên thành lập tổ chuyên án được. Tuy bác cảm thấy lạ, nhưng không dám hỏi thăm nhiều, dù sao bác và bố cháu hay qua lại, có chút không nên nhận bác cũng đã nhận, vì vậy mới tránh đi…”
Nếu đã quyết định nói rõ, Chu Minh cũng không lo lắng nữa. Vợ chồng họ Triệu không phải do ông ta giết. Oan có đầu nợ có chủ, Triệu Hàm Như có lòng báo thù thì đi tìm đầu sỏ gây tội. Chỉ mong cô có thể nể tình ông ta nói thật mà từ bi buông tha con ông ta.
“Người phụ trách tổ chuyên án là ai?”
“Bác không dám nghe ngóng, chỉ biết là do tỉnh thành lập. Tổ chuyên án không chỉ có công an, mà còn có viện kiểm sát. Cho nên bác rất sợ, sợ mình bị viện kiểm sát để mắt tới.”
“Dù bố cháu có thật sự tham ô tài chính đi nữa, thì đó cũng là án kiện kinh tế, có liên quan gì đến viện kiểm sát? Lẽ nào bọn họ muốn mượn án kiện của bố cháu để ra tay với một số quan chức?” Triệu Hàm Như nghi ngờ hỏi.
Chu Minh ho khan vài tiếng, “Năm đó bác cũng cảm thấy như vậy, tám chín phần là nhắm vào bác…”
Quan chức có quan hệ thân thiết với Triệu Minh Hoành nhất là ông ta. Chỉ cần Triệu Minh Hoành đổ, ông ta sẽ bị bị liên lụy xuống ngựa. Ông ta ngồi chức phó thị trưởng đã nhiều năm, kiếm được không ít mỡ, cũng đắc tội không ít người, có không biết bao nhiêu người muốn kéo ông ta xuống chứ.