Khúc Nhạc lo lắng ôm vai cô, “Giờ vẫn còn đau? Để anh xem thử, đau lắm sao? Có phải đi mua thuốc không…”
Phát hiện thân thể anh đột nhiên trở nên cứng ngắc, Triệu Hàm Như vừa bực mình vừa buồn cười, “Mua thuốc gì chứ!”
Chưa bao giờ thấy người nào ngốc như vậy, có ai lại vì loại chuyện này mà đi mua thuốc bao giờ!
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Khúc Nhạc chẳng còn nghĩ đến chuyện không đứng đắn nào nữa, chỉ tập trung tinh thần lo lắng cho thân thể của cô.
“Sao anh lại đần1như vậy nhỉ!” Triệu Hàm Như tức giận ngẩng đầu lên. Rõ ràng là một người rất thông minh ưu tú, sao ở trước mặt cô luôn vờ ngớ ngẩn?
Giờ anh mới nhận ra là mình bị cô lừa, khuôn mặt anh hơi ngượng ngùng.
Triệu Hàm Như lại bật cười, cảm thấy anh bây giờ bỏ kính xuống, cứ ngây ngô lúng túng trông chẳng khác gì cậu học sinh cấp ba.
“Ngài Khúc, trông ngài không đeo kính rất đẹp trai.” Cô nhìn anh bằng vẻ mặt si mê. Lúc thích một người sẽ luôn cảm thấy trên đời này8chỉ có mình anh ấy là tốt nhất.
“Bà Khúc, dáng vẻ bà không mặc quần áo cũng rất đẹp.” Tay Khúc Nhạc mơn trớn trên da thịt của cô, mới được ăn mặn, anh hiện giờ đang trong trạng thái ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon. Biết vừa rồi cô lừa anh, anh lại muốn ngo ngoe rục rịch.
Đúng là đồ không đứng đắn! Triệu Hàm Như cắn môi, phát hiện với tình trạng hiện giờ mình không thể nào nói chuyện tiếp với anh được. Cô nghĩ đến chuyện tâm sự nói mấy lời ngọt2ngào, còn trong đầu anh thì chỉ có mấy loại suy nghĩ không trong sáng thôi.
Khúc Nhạc cảm thấy mình có phản ứng như thế này cũng là điều dễ hiểu. Từ lúc gặp được cô vào lúc mới 18, 19 tuổi, anh đã phải lòng cô rồi. Qua nhiều năm như vậy, cuối cùng cô gái mà mình yêu cũng rơi vào trong lòng mình, bảo anh làm sao có thể bình tĩnh được như trước kia đây?
“Đừng nghịch, em vẫn còn đang khó chịu đấy.” Triệu Hàm Như vỗ nhẹ lên cái tay không thành thật của anh.4Cô chỉ hơi nhức nhối khó chịu chứ không quá đau đớn, “Em thật sự rất mệt mỏi.”
Nhìn đôi mắt mệt mỏi rã rời của cô, Khúc Nhạc đành ức chế dục vọng của mình, và dịu dàng nói, “Anh ôm em đi tắm nhé?”
“Không cần! Để em tự đi!” Mặt Triệu Hàm Như đỏ lựng, quen biết nhau đã nhiều năm, hai người đã quá quen thuộc với nhau, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cả hai “thẳng thắng gặp nhau”. Vừa hoàn thành xong việc giao lưu thân thể, cô vẫn cảm thấy hơi thẹn thùng nên cuốn lấy chiếc chăn mỏng rồi chạy vào phòng tắm.
Ai ngờ, vừa bước chân xuống giường, eo và đầu gối bủn rủn khiến Triệu Hàm Như hơi lảo đảo, suýt ngã sấp xuống đất.
“Cẩn thận!” Khúc Nhạc vội vàng đỡ lấy cô, lo lắng nói, “Để anh ôm em đi vào…”
“Không được!” Cô quá bối rối, cố dùng chiếc chăn quấn chặt lấy người mình.
“Em…” Khúc Nhạc bật cười, thản nhiên nằm ở trên giường, “Em cuốn mất chăn đi thì anh che bằng cái gì?”
“Sầm!” Triệu Hàm Như hoàn toàn không dám nhìn anh, thẹn quá hóa giận đóng rầm cửa nhà tắm lại.
Nghe thấy tiếng nước truyền ra từ trong phòng tắm, khóe miệng Khúc Nhạc hơi cong lên, tâm trạng rất tốt. Anh sắp xếp lại ga giường và gối lộn xộn, và không cẩn thận chạm đến một thứ lạnh như băng.
Anh khẽ giật mình nhìn khẩu súng cô đặt ở dưới gối. Những suy nghĩ ướt át vừa rồi nháy mắt tan thành mây khói.
Triệu Hàm Như rất nhát gan, từ trước đến nay cô đều ghét loại hung khí này. Khi anh đưa cô đi mua súng, cô còn không muốn mua, đem về là nhét thẳng khẩu súng vào chỗ sâu nhất trong ngăn kéo tủ.
Khúc Nhạc khuyên cô mấy lần, cô mới thẳng thắn nói cho anh biết nguyên nhân là vì chuyện của cha mẹ cô, nên mỗi khi nhìn thấy súng cô sẽ bị gặp ác mộng. Buổi đêm cô vốn khó ngủ, nếu còn gặp ác mộng thì sức khỏe sẽ sa sút, anh đành phải để mặc cô.
Nếu cô đã sợ súng như vậy thì tại sao lại đặt nó ở dưới gối?
Khúc Nhạc nhớ tới sự kỳ lạ của cô trong điện thoại ngày hôm qua, sao anh lại không hiểu?
Chuyện lớn như thế mà cô còn định giấu giếm anh!
Anh tức giận đẩy cửa phòng tắm, nhưng lại đúng lúc nhìn thấy cơ thể mịn màng trắng nõn nà của cô đang đứng trong làn hơi nước, đôi mắt cô ánh lên sự kinh ngạc và giận dữ.
Nhìn thấy cô như thế này, sao anh còn nghĩ được cái gì nữa, lời đến khóe miệng lại theo dòng nước “ào ào” trôi tuột đi nơi nào. Anh chỉ có thể đứng ngây người nhìn cô.
Ánh mắt thiêu đốt quen thuộc của Khúc Nhạc làm Triệu Hàm Như nhớ tới tất cả những chuyện vừa mới xảy ra. Mmột người nhã nhặn lịch sự như anh mà vào lúc đó cũng có thể mạnh mẽ bá đạo như vậy…
Mặt Triệu Hàm Như càng ngày càng đỏ. Cô hoàn toàn không nghĩ được một người luôn phong độ và có chừng mực như Khúc Nhạc mà lại háo sắc đến mức liều lĩnh xông vào phòng tắm. Cô không biết mình nên có phản ứng gì mới phải, chỉ luống cuống lấy tay che chắn ngực của mình. Làn hơi nước mù mịt khiến gương mặt cô bị phủ một lớp nước ẩm ướt, đập vào trong mắt anh là một hình ảnh hết sức mê người.
Khúc Nhạc bước từng bước về phía Triệu Hàm Như, mạnh mẽ kéo cô vào trong lồng ngực mình, sau đó ấn mạnh cô vào góc tường. Gạch men lạnh buốt khiến cô hơi rùng mình. Anh lập tức vươn tay đỡ lấy lưng của cô, ôm chặt cô vào lòng.
Một lúc lâu sau.
Triệu Hàm Như thở gấp cố lấy lại tinh thần. Thấy ánh mắt thỏa mãn của anh, cô tức giận nhéo anh một cái, “Anh đúng là đồ lòng tham không đáy.”
Nhìn những vết đỏ nhạt trên người cô, nghe cô dùng giọng nói lười biếng giận dữ với mình, ánh mắt Khúc Nhạc lại trở nên sẫm hơn.
Triệu Hàm Như vội cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn xấu hổ, “Eo của em đau lắm, nếu anh còn dám vớ vẩn nữa thì em nhất định sẽ không để ý đến anh!”
Cảnh tượng như vậy cô mới chỉ từng đọc ở trong tiểu thuyết thiếu nữ, lúc đó đọc thôi mà tim cô đã đập loạn cả lên, mặt đỏ tới tận mang tai. Không ngờ chuyện như vậy lại xảy ra với chính mình, nên cảm giác kích thích kia được nhân lên gấp đôi. Anh lại dám lôi cô ra trước tấm gương ở trong phòng tắm…
Triệu Hàm Như không dám nghĩ tiếp, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào Khúc Nhạc bỗng trở nên hơi xa lạ ở trước mắt này. Từ trước đến nay, hai người họ yêu nhau rất nhẹ nhàng, chỉ dừng lại ở việc thân mật dịu dàng. Cô cũng đã quen với sự chiều chuộng của anh, ai ngờ một khi được ăn mặn là anh biến thành người khác ngay.
Nhìn dáng vẻ co rúm lại của cô, Khúc Nhạc biết cô có phần sợ hãi khi nghĩ đến chuyện vừa rồi. Anh cũng hơi hối hận, vì xúc động nhất thời mà đã dọa cô sợ hãi. Rõ ràng là anh muốn nói chuyện quan trọng với cô, nhưng chẳng hiểu sao vừa nhìn thấy cơ thể cô là đầu anh đã không suy nghĩ được nữa…
“Bảo bối, xin lỗi em.” Khúc Nhạc luồn tay vào tóc Triệu Hàm Như, khẽ hôn lên bờ môi cô an ủi, mãi cho đến khi cô không còn khóc nữa thì mới rời khỏi cơ thể của cô.
Độ nóng giữa hai chân khiến Triệu Hàm Như càng thêm xấu hổ. Khúc Nhạc đành phải tiếp tục dùng lời ngon tiếng ngọt nhẹ giọng an ủi, giúp cô tắm rửa xong mới dùng chiếc áo choàng tắm mềm mại quấn cô lại kỹ lưỡng, sau đó bế cô ra khỏi phòng tắm.
Triệu Hàm Như ôm cổ anh, làm nũng nên hơi giận dỗi. Vừa trông thấy chiếc súng đặt trên giường, cơ thể cô bỗng chốc cứng đờ, lập tức chột dạ không dám nhìn vào anh.
Tay bế Triệu Hàm Như của Khúc Nhạc siết thật chặt, nhưng anh không vội nói gì cả.
Triệu Hàm Như e dè liếc qua vẻ mặt khó đoán của Khúc Nhạc, cuối cùng cô đã hiểu vì sao vừa rồi anh lại đột nhiên xông vào phòng tắm. Cô áp mặt vào gần sát lồng ngực của anh rồi nói với giọng chột dạ, “Đừng nóng giận…”
“Em bây giờ không còn tin anh nữa sao? Ngay cả đến xảy ra chuyện gì cũng không chịu nói cho anh biết?” Giọng Khúc Nhạc hơi tủi thân, nhưng động tác lùa tay vào tóc cô vẫn rất dịu dàng.
Những năm trước, anh đều tham gia vào mỗi một chuyện của cô, cho dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ cũng có dấu vết của anh. Nhưng bây giờ, còn chưa đến một năm mà cô đã có bí mật với anh rồi, anh bắt đầu cảm thấy bối rối.
Khúc Nhạc thích cô, yêu cô. Trước kia anh vẫn luôn nghĩ mình có thể vĩnh viễn ở bên cạnh che chở cho cô. Nhưng tình hình bây giờ đã thay đổi, anh không biết nên làm thế nào mới có thể nắm chắc được phần tình cảm này.
Triệu Hàm Như nhìn vẻ mặt lo lắng của anh, cảm nhận mình được anh nâng niu che chở cẩn thận trong lòng bàn tay. Cô vô thức đưa tay lên xoa đầu lông mày đang nhíu chặt của anh.
“Em chỉ sợ anh lo lắng thôi. Anh ở trong nước phải đối mặt với áp lực rất lớn, bận rộn đến mức không có cả thời gian nghỉ ngơi, em thì không thể giúp gì được cho anh nên không thể lại để anh phân tâm lo lắng. Em đã từng nói anh thay đổi, khí chất trên người anh hoàn toàn khác so với trước kia.” Cô đau lòng dùng ngón tay phác theo đường nét khuôn mặt anh.
Khúc Nhạc hiện giờ trở nên lạnh lùng sắc bén. Cho dù lúc ở trước mặt cô, thỉnh thoảng anh cũng sẽ lơ đãng toát lên khí chất mạnh mẽ, giống như một thanh bảo kiếm bị cắm trong vỏ kiếm vậy, dù là cách một lớp vỏ kiếm nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự sắc lạnh của nó.
Chỉ bằng khoảng thời gian nửa năm ngắn ngủi mà đã có thể mài giũa một người đàn ông dịu dàng thành thế này, có thể thấy trong khoảng thời gian qua, anh đã gặp phải áp lực lớn đến mức nào.
Qua nhiều năm như vậy Khúc Nhạc vẫn luôn che chở cho cô, mà cô lại chẳng giúp được gì cho anh. Sao cô còn có thể để anh phải lo lắng thêm?
“Rốt cuộc đã có chuyện gì?” Khúc Nhạc cất máy sấy rồi lẳng lẳng nhìn Triệu Hàm Như.
Đã có chuyện gì mà để một người luôn kiên cường như cô lại lén khóc lúc nửa đêm? Cô rất e ngại súng nhưng lại phải đặt nó ở dưới gối?
“Cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là có người gửi cho em một kiện hàng đe dọa. Chị Tử San dặn em phải bảo vệ mình cho tốt. Thật ra cũng có gì đâu, anh cũng biết em vừa nhìn thấy súng là sẽ gặp ác mộng ngay, vì thế mà đêm hôm ấy em mới khóc, sau đó em quên cất súng đi…”
“Là bưu kiện đe dọa như thế nào?” Khúc Nhạc rất tỉnh táo hỏi lại, hoàn toàn không bị cô lừa.
Cuộc sống ở nước ngoài của cô rất đơn giản, theo lý thì không thể kết thù với người nào mới đúng.
Triệu Hàm Như kể đơn giản cho Khúc Nhạc nghe chuyện xảy ra ngày hôm ấy, sau đó cười thoải mái, “Đây chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Em nghe nói mấy vị chính khách ngày nào cũng nhận được bưu kiện kiểu này, nhưng chưa từng nghe thấy ai thật sự xảy ra chuyện cả. Sự việc lần này ảnh hưởng tương đối nhiều, nên có thể có một vài quỹ tài chính nhỏ bị phá sản ghen tức với em.”
Khuôn mặt của Triệu Hàm Như đúng là không có vẻ gì sợ hãi. Tất cả những khủng hoảng lúc ban đầu đã tan thành mây khói trong khoảnh khắc cô nhìn thấy anh đến đây rồi.
Sắc mặt Khúc Nhạc rất khó coi. Anh dùng sức ôm chặt cô, cảm thấy hối hận vì quyết định trở lại tập đoàn Hồng Hải lúc trước của mình. Nếu có anh ở đây, anh nhất định sẽ bảo vệ cô chặt chẽ.
“Đừng tự trách nữa, kiện hàng đó cũng đâu phải do anh gửi.” Triệu Hàm Như lại cười rộ lên, dường như thật sự không để ý đến chuyện này.
“Yên nào!” Khúc Nhạc vỗ nhẹ một cái lên mông cô, “Chuyện này không có gì đáng cười đâu.”
“Em biết, em biết, anh đừng nghiêm túc như vậy mà…” Triệu Hàm Như dựa vào anh, miệng không ngừng ngáp dài.
“Anh quyết định mời một người vệ sĩ đáng tin cậy để bảo vệ em…” Khúc Nhạc nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu nhưng không thấy cô đáp lại, hóa ra cô đã sớm ngủ ngay bên cạnh anh rồi.
Khúc Nhạc dở khóc dở cười nhìn Triệu Hàm Như, nhưng anh không hề buồn ngủ. Theo năng lực càng ngày càng tăng lên của cô, cũng sẽ khiến người ta ngày càng chú ý đến cô hơn. Một cô gái người Hoa trẻ tuổi đặt chân ở nơi như thế này sẽ gian nan hơn so với những người khác, có lẽ những kiểu đe dọa như thế này mới chỉ là bắt đầu.
Vì sao mà đám ông trùm luôn có một đội vệ sĩ đi theo đằng sau? Là bởi vì có quá nhiều người ghen tị với họ, nên bọn họ luôn có cảm giác rất không an toàn.
Giống như anh, ở nước Mỹ, anh là một người bình thường vô danh, có thể sống một cuộc sống thoải mái theo ý mình muốn. Nhưng khi ở trong nước, anh không được tự do, mỗi một bước đi đều phải có trong hành trình được sắp xếp sẵn, đó là một kiểu bảo vệ, cũng là một loại trói buộc.