Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 159: TÌNH HÌNH

Ma lực của đồng tiền rất kinh người, chẳng mấy chốc cô nhân viên đã tươi cười mang chiếc nhẫn cùng hoa đưa vào tay Khúc Nhạc.

Tay anh cầm hoa, quỳ một gối xuống đất, sau đó cười nhẹ nhàng nhìn cô. “Lần trước em1đã từng nói ở trong điện thoại là không có hoa, cũng không có nhẫn, quá không chân thành, cho nên lần này… Triệu Hàm Như, em hãy lấy anh nhé?”

Mắt Triệu Hàm Như hơi nhòe đi, cô che miệng khẽ gật đầu. Tuy lúc8trước anh đã từng cầu hôn, trong lòng cô cũng thừa nhận sẽ lấy anh rồi. Nhưng khi anh quỳ trước mặt cô ở trước mắt mọi người, thành kính cầu hôn cô, cô vẫn cảm thấy xúc động đến nghẹn ngào.

“Khóc cái gì? Lấy2khó khăn như vậy à?” Khúc Nhạc cười đứng dậy, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay Triệu Hàm Như và thỏa mãn nhìn chiếc nhẫn sáng lấp lánh đang bao chặt lấy tay cô, như trói chặt lấy cô vậy.

Ngay giây phút này anh cũng4xúc động chẳng kém. Anh theo đuổi cô nhiều năm rồi, vất vả lắm mới ôm được người đẹp về, dù không dễ dàng gì nhưng lại đáng giá hơn tất cả mọi thứ.

“Nếu có người tặng cho tôi một chiếc nhẫn kim cương như thế này, tôi nhất định sẽ không do dự mà lấy anh ta ngay. Cho dù người đàn ông kia làm cho tôi không chịu nổi, tôi cũng sẽ lấy anh ta.” Một cô nhân viên ở quần bán hàng nói với vẻ mơ ước.

“Yêu cầu của tôi không cao như cô, tôi chỉ cần bạn trai chịu đưa cho tôi một chiếc nhẫn kim cương thôi là tốt rồi, đáng tiếc là anh ấy không muốn kết hôn…”

“Đàn ông bây giờ đúng là…”

Triệu Hàm Như nhìn chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên tay mình, cô cười cong khóe mắt, “Tại sao anh lại nghĩ đến chuyện muốn kết hôn? Anh tuổi còn trẻ, lại nhiều tiền, tài năng ưu tú, đẹp trai lịch sự, theo lý mà nói sẽ không muốn kết hôn sớm. Chẳng lẽ anh không muốn lưu luyến bụi hoa thêm mấy năm nữa à?”

Khúc Nhạc ôm cô, cô ôm hoa, hai người đều cười nhẹ nhàng, “Chẳng mấy khi được em dùng nhiều từ như vậy để khen anh, có phải anh nên cảm thấy vinh hạnh không? Anh bỏ nhiều năm như vậy để trông coi đóa hoa hồng là em, vất vả lắm mới giữ được đến hôm nay, nào còn có thể có bụi hoa khác sao?”

Triệu Hàm Như cười khanh khách, nhớ tới chuyện lúc còn bé mình đã từng đọc qua truyện ‘Tiểu vương tử’, “Vậy anh đừng có lén nuôi hồ ly tinh ở trong nước đấy nhé, nếu không em sẽ không tha cho anh đâu.”

“Đương nhiên, em bây giờ đã có danh là bà Khúc tương lai rồi đấy.” Khúc Nhạc nói với vẻ hài lòng. Từ trước đến nay anh rất để ý đến danh phận, nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, anh cảm thấy yên tâm hơn nhiều. “Sau này không cho phép em tháo nó ra lung tung.”

Triệu Hàm Như ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy ánh mắt anh còn sáng hơn cả chiếc nhẫn kim cương trên tay cô, “Khúc Nhạc, may là có anh, để cho em cảm nhận được thế giới này còn những thứ khác nữa.”

Bị cô nhìn chăm chú, người luôn giữ được bình tĩnh như Khúc Nhạc cũng không tránh được phải đỏ mặt, đành than nhẹ rồi đưa tay ôm cô vào lòng, “Triệu Hàm Như, em nói lời ngọt ngào như thế thật khiến người ta không cách nào chống cự được.”

“Vậy ngày nào em cũng sẽ nói cho anh nghe, như thế có khiến anh chán rồi bỏ rơi em không nhỉ?” Triệu Hàm Như nhìn anh bằng cặp mắt đáng thương, biểu cảm vô cùng hồn nhiên, nào có khí thế của nữ doanh nhân thép quyết đoán sát phạt thường ngày. Trong khoảng thời gian mất đi anh, mỗi một ngày của cô trôi qua đều rất gian nan, chỉ cần nhớ lại thôi cũng đã cảm thấy sợ hãi và đau khổ rồi.

Lòng Khúc Nhạc đau xót. Triệu Hàm Như là một người rất mẫn cảm và yếu ớt, hơn nửa năm chiến tranh lạnh đó cuối cùng vẫn khiến cô bị tổn thương. Điều này làm anh hối hận mãi không thôi.

“Thật xin lỗi… Anh cam đoan sẽ vĩnh viễn không rời xa em. Dù có một ngày em không cần anh nữa, anh cũng sẽ quấn chặt lấy em.”

“Nói vớ nói vẩn, em sẽ không bao giờ không cần anh!” Triệu Hàm Như ôm chặt eo anh, thích thú đưa tay ra huơ trước mặt anh, “Nhìn đi, đây chính là danh phận.”

“Vâng, danh phận rất quan trọng.” Khúc Nhạc khẽ cười dịu dàng, một tay bắt lấy tay cô, đưa lên môi hôn.

Triệu Hàm Như nhìn anh bằng ánh mắt hơi sợ hãi, tỏ vẻ do dự, “Khúc Nhạc, vậy em có thể thương lượng một chuyện với anh không?”

“Nói đi.” Ánh mắt anh rất ấm áp và dịu dàng.

“Em…” Nhìn ánh mắt của anh khiến cô nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào. Anh yêu cầu kết hôn, cô cũng đã đồng ý. Rõ ràng cô rất muốn ở bên anh, nhưng vẫn không có cách nào buông tảng đá đè nặng ở trong lòng mình xuống được.

“Để anh đoán, em không muốn kết hôn nhanh như thế?” Biểu cảm trên gương mặt anh không thay đổi, vẫn mỉm cười.

“Không phải, em muốn lấy anh!” Triệu Hàm Như vội vã giải thích, cánh tay càng ôm sát eo của anh hơn, “Nhưng mà…”

Anh dịu dàng vuốt tóc cô, “Nhưng vì chưa báo thù được cho cha mẹ, em không buông được tâm sự này xuống…”

“Em…” Ánh mắt cô bắt đầu ướt át. Qua nhiều năm như vậy, cô cố gắng sống chỉ vì một mục đích là điều tra ra được sự thật về cái chết của cha mẹ mình và báo thù cho họ. Do đó mà rõ ràng cô yêu Khúc Nhạc nhiều năm rồi nhưng vẫn cố gắng đè nén tình cảm của mình.

Triệu Hàm Như sợ tình cảm sẽ làm mình trở nên mềm yếu, làm mình bận tâm, đồng thời đối với anh như thế cũng không công bằng. Nhưng kháng cự nhiều năm như vậy, cuối cùng cô vẫn không khống chế được lòng mình.

Giờ đây, cô bắt đầu học chấp nhận tình cảm này, nhưng vừa nghĩ tới cha mẹ là cô không buông bỏ xuống được. Chỉ có báo thù cho họ, cô mới có thể bắt đầu một cuộc sống mới.

“Anh biết, anh đều biết cả…” Khúc Nhạc vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, “Em không cần phải gấp. Chúng ta còn trẻ, từ từ rồi sẽ đến lúc thôi. Chẳng phải có rất nhiều người được hứa hôn từ bé, đến lúc trưởng thành mới kết hôn đấy sao? Em gấp làm gì?”

Triệu Hàm Như bật cười, “Chúng ta cũng được coi như hứa hôn từ bé sao?”

“Em nói thế nào thì chính là thế ấy. Đừng tự tạo áp lực tâm lý cho mình quá, yêu cầu của anh rất thấp, anh chỉ muốn một danh phận để cản đám sói đói bên cạnh em thôi.” Khúc Nhạc hoàn toàn dung túng cô như trước đây.

“Bên cạnh em làm gì có con sói đói nào, anh mới có ấy? Tiêu Khả Nhi chính là một vết xe đổ. Anh mau thành thật khai báo đi, ngoài cô ta ra thì có phải còn rất nhiều thiên kim tiểu thư khác trong nước đang theo đuổi anh không?”

“Thế thì thật không có. Nếu anh mà có thời gian đi quen biết mấy người ấy thì chẳng thà đến chơi với em.”

“Vậy bên cạnh anh có phải có nữ thư ký không?” Triệu Hàm Như tiếp tục không buông tha màn tra hỏi.

Lần này anh bị hỏi khó.

“À…” Triệu Hàm Như cố ý kéo dài giọng, dùng vẻ mặt mập mờ nhìn anh, “Quả thật là có!”

“Anh có mười trợ lý, trong đó có một, hai người là nữ, tỷ lệ như thế đã rất thấp rồi. Huống chi anh còn thực sự không coi các cô ấy như phụ nữ.” Khúc Nhạc nói với vẻ bất đắc dĩ.

“Anh không coi các cô ấy như phụ nữ, nhưng các cô ấy lại coi anh như đàn ông. Hừ! Tổng giám đốc bá đạo yêu thư ký thỏ trắng…”

Khúc Nhạc bật cười. “Em nói cái gì vậy?”

“Trong sách đều viết như thế cả.” Triệu Hàm Như nói với giọng không phục.

Anh không kiêng nể mà cười nhạo cô “Lại là mấy truyện em xem khi còn nhỏ sao? Đều tại em cứ thích xem mấy thứ sách truyện ngu ngốc đó?”

“Các cô gái trẻ đều thích đọc loại sách này, em cũng không tin cô thư ký nhỏ của anh chưa từng đọc. Tổng giám đốc ép cô thư ký nhỏ đến góc tường khiến cô ấy không thể trốn đi đâu được, đành phải bất lực chống đỡ… Tổng giám đốc đẩy cô thư ký ngã xuống bàn làm việc…”

Ánh mắt Khúc Nhạc trở nên kỳ lạ, “Em đọc loại truyện này năm bao nhiêu tuổi vậy? Trẻ vị thành niên không nên đọc loại sách như vậy đâu?”

Sắc mặt cô lại đỏ bừng xấu hổ, nhưng vẫn cố cãi chày cãi cối, “Em cũng không tin anh chưa từng xem phim cấm trẻ vị thành niên.”

Thấy cả tai Triệu Hàm Như cũng đỏ, lòng Khúc Nhạc lại ngứa ngáy. Anh xích lại gần về phía cô, thì thầm: “Thật ra, anh đã từng tưởng tượng rất nhiều lần những thứ em vừa mới nói ở trong đầu…”

Triệu Hàm Như lập tức trợn mắt nhìn anh. “Quả nhiên anh…”

“Trong khoảng thời gian em làm thư ký cho anh, mỗi ngày phải nhìn em giương cặp mắt vô tội lên, ngốc nghếch trèo lên đứng trước mặt anh, làm anh mỗi giờ mỗi phút đều nghĩ muốn đẩy em xuống, làm giống như những gì em vừa nói…” Hơi thở của Khúc Nhạc quanh quẩn bên tai khiến hai chân Triệu Hàm Như mềm nhũn, phải dựa vào anh mới có thể đứng vững được.

Anh thừa cơ cô vịn vào người mình mà thò tay vào áo khoác của cô.

“Anh đừng như vậy! Không đứng đắn!” Triệu Hàm Như thở khẽ, nắm chặt lấy bàn tay đang làm loạn của anh, lòng thầm hối hận. Xem như cô được nếm mùi vị mua dây buộc mình rồi, cô chỉ muốn trêu chọc anh thôi mà.

Chính Khúc Nhạc cũng đã nói, từ trước đến nay cô luôn thích trêu chọc xong rồi bỏ đi, không thèm chịu trách nhiệm, đáng tiếc hiện tại anh sẽ không cho cô cơ hội như vậy nữa.

“Ở trước mặt em, anh vĩnh viễn không nhịn được.” Tay Khúc Nhạc khẽ vuốt lên làn da của Triệu Hàm Như, mang đến từng đợt cảm giác run rẩy. Cô cắn chặt môi dưới không dám cho mình lên tiếng.

Rõ ràng căn nhà thuê đang ở ngay trước mắt, nhưng cả hai người đều cảm thấy đoạn đường này dài dằng dặc.

Môi Khúc Nhạc lưu luyến trên cổ của Triệu Hàm Như, anh hỏi với giọng không vui: “Sao em lại chuyển nhà đến chỗ này?”

Triệu Hàm Như đang muốn mở cửa thì bị anh quấy nhiễu đến run cả ngón tay, khiến cô ấn vân tay mấy lần đều không được. Cho đến khi cửa kêu “Ting!” một cái rồi mở ra, cả hai đều mới thở phào nhẹ nhõm.

“Vì chỗ cũ có bóng dáng của anh ở khắp nơi. Nếu còn ở lại đó em sẽ suốt ngày nghĩ tới anh mất, mà vừa nghĩ tới anh là em lại đau khổ đến mức ngủ không yên, cảm giác chỉ có một mình thật đáng sợ…” Triệu Hàm Như ôm cổ Khúc Nhạc làm nũng. Bây giờ xung quanh yên ắng, cô mới can đảm hơn.

“Vậy giờ thì sao?” Khúc Nhạc ấn cô lên cửa, ánh mắt không còn vẻ bình tĩnh nữa mà mang theo ngọn lửa bùng cháy, “Em có sợ không?”

Mặt Triệu Hàm Như nóng lên, cô hiểu ý anh, nhưng vẫn yên lặng nhìn anh, cam tâm tình nguyện bị anh thiêu đốt sạch sẽ. Giọng nói cô bây giờ mặc dù hơi run rẩy nhưng vẫn rất kiên định, “Bởi vì là anh nên em không sợ!”

Không chỉ cho phép, Triệu Hàm Như còn cổ vũ, Khúc Nhạc không kịp đợi mà hôn lên đôi môi của cô.

Cả phòng lộn xộn.

Hai người đều chưa có kinh nghiệm yêu đương, nên đối với những chuyện như thế này cũng chỉ dừng ở mức biết lý thuyết. Vì cả hai đều vụng về khiến cô nhiều lần kêu đau, anh thì luống cuống tay chân, đầu đổ đầy mồ hôi. Hai người họ giày vò nhau đến hơn nửa đêm.

Sợi tóc của cô rối tung trong lồng ngực anh, hơi thở cô vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, thổi lên ngực khiến lòng anh hơi ngứa ngáy.

“Bảo bối.” Giọng Khúc Nhạc trầm khàn, trên mặt vẫn chưa hết đỏ. Anh ôm lấy cơ thể mảnh khảnh của cô và nhớ lại cảm giác tuyệt vời vừa rồi, nơi nào đó lại có ý ngo ngoe muốn ngóc đầu lên, nhưng anh vẫn thương tiếc cô phải chịu khổ nên thử thăm dò, “Còn đau không?”

Triệu Hàm Như nép người vào trong ngực anh, không động đậy, hệt như con tôm luộc, cũng chẳng buồn nhấc đầu lên. Cô đang uể oải không muốn nói chuyện nhưng lại mẫn cảm phát hiện thân thể của anh có biến hóa nên giật nảy cả mình, mặt càng thêm đỏ. Cô vùi mặt mình thật sâu vào lồng ngực anh, buồn bực nói, “Đau!”